Ngân Tích (Dấu Vết) – Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhất

Tiếng chuông dai dẳng, một lần lại một lần vang vọng trong phòng. Không ai tiếp, hiện tại là hừng đông năm giờ.

Cuối cùng…

“Trác Lập Phàm đây, là vị nào?”

Trả lời ngắn gọn mang ý trách, một chàng trai khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi nhấc ống nghe lên.

“Cái gì?” Sắc mặt y đại biến, “Vâng, tôi đến ngay.”

Nhanh chóng mặc quần áo, cầm lấy bóp da và điện thoại di động, xông ra ngoài cửa, Trác Lập Phàm đột nhiên xoay người lại, im lặng đi tới trước phòng ngủ, đẩy cửa ra.

Trên chiếc giường trong phòng ngủ, đệm chăn hơi xộc xệch, chút ánh rạng đông buổi bình minh chiếu vào trên khuôn mặt hắn, có vẻ như đang ngủ rất say.

Y tận lực để không phát ra một chút âm thanh mà đóng cửa lại, khẽ khàng không tiếng động đi ra ngoài.

Bệnh viện Tùng Hồ, phòng chăm sóc đặc biệt.

Không khí khẩn trương mà ngưng trọng.

Trên máy điện tâm đồ nhảy lên một vài tia sóng tim, ánh sáng xanh mờ hiện rõ sự kéo dài của một sinh mệnh. Bác sĩ, y tá qua lại bận rộn, không ngừng dùng các loại dụng cụ tiêm thứ gì đó vào người bệnh nhân.

Màu trời dần dần trở nên trắng hơn, trên chóp mây ló ra một đường ráng đỏ.

“Tôi tiêm cho ông ấy một mũi, vẫn có thể chống đỡ một lúc, hảo hảo nắm bắt thời gian nhé.” Cuối cùng, bác sĩ chủ trị nói với giọng tiếc nuối, đồng cảm vỗ vỗ bờ vai Trác Lập Phàm.

Các y tá nối nhau đi mất, cuối cùng chỉ còn lại có y, cùng cha y.

Trác Lập Phàm lặng lẽ nhìn kỹ cha mình, từng ngày từng ngày, tử thần nuốt chửng cả con người ông với tốc độ kinh người.

Bóng tối màu đen đã phủ lên đôi má gầy trơ xương của ông rồi, tạo thành sự đối lập cường liệt với ra giường trắng tinh.

Lẽ nào, có vùng vẫy cách nào đi nữa, cũng tránh không thoát vòng xoay cuối cùng của số mệnh?

“Một giấc mơ thật dài…”

Trác Nhiên hơi nhẹ nhàng mở mắt, đường nhìn đối diện y, nhẹ nhàng cười, “Ta thiếu chút còn cho rằng mình cũng không tỉnh lại nổi rồi đấy!”

“Ba tỉnh rồi, ba.” Trác Lập Phàm ngồi vào bên người ông, đôi mắt sâu thẳm giấu đi sự ưu uất, đuôi mày khóe mắt lộ ra vẻ mệt mỏi dày đặc.


Thật không dễ dàng gặp lại, lẽ nào, lại phải ngay lập tức mất đi ư?

“Hôm nay con sao thế, nhìn bộ dạng rất không có tinh thần.”

Trác Nhiên với ánh mắt hiền lành mà đạm nhiên, nhìn con trai mình.

“Con rất ổn.” Trác Lập Phàm cười nói.

“Trước mặt ta, khỏi cần che giấu đi.”

Trác Nhiên thở dài: “Thực ra thì con vẫn luôn không vui vẻ, ta nhìn ra được.”

“…”

“Nếu như có thể cùng hắn bên nhau, có thể con sẽ ít nhiều vui vẻ một chút, ôi, có lẽ lúc đó ta thực sự không nên can thiệp các con.”

Trác Nhiên muốn ngồi dậy, Trác Lập Phàm vội vàng kê gối đầu cho ông.

“Mặc dù ta yêu cũng là đàn ông, còn vì hắn mà vứt bỏ mẹ con con. Nhưng nguyên nhân chính là vì ta đã từng chịu nỗi thống khổ đó, cuộc sống nếm đủ sự xem thường của người khác, cho nên mới không hy vọng con đi lên vết xe đổ của ta. Tiểu Phàm, sẽ không trách ta chứ!”

“Không đâu, ba cũng là vì tốt cho tụi con.” Trác Lập Phàm lắc lắc đầu.

“Con luôn luôn đều là hiếu thuận như vậy, nghe lời như vậy. Kỳ thật ta vẫn mãi rất hối hận, vì cái gì phải can thiệp chuyện của hai đứa tụi con? Rõ ràng biết rằng con thích nó như thế, mà khi đó nó cũng cực kì thích con, thế nhưng vẫn cố ý nói con rời khỏi nó.”

“Không, ba à.” Trác Lập Phàm nhìn ông thật sâu, “Ba nói không hề sai, con không nên kéo cậu ấy xuống nước.”

“Hồi nhỏ, con không hiểu, không rõ vì cái gì ba cứ luôn cãi cọ với mẹ, vì sao nhìn hai người đều đau khổ như vậy, nhất là ba. Mặc dù khi đó tuổi con vẫn còn nhỏ, nhưng con có thể cảm nhận được, kỳ thật ba vô cùng vô cùng khổ sở, ba thậm chí chưa từng cười vui vẻ lấy một lần.”

Ánh mắt y chuyển hướng ngoài cửa sổ, đường ráng đỏ kia đã rợp đỏ đám mây chân trời rồi, mặt trời đỏ sắp sửa ló dạng, một mảng sức sống dạt dào.

“Bây giờ thì con hiểu được, đây là một con đường không lối về, bởi vì ba đã yêu, là người không nên yêu.”

“Ba và ông ấy, sẽ không có ngày mai.”

Vạn trượng kim quang, mặt trời đỏ nhô lên, báo một ngày mới đã đến.

Y và hắn, cũng là không có ngày mai!


Có thể nào nhẫn tâm khiến cho hắn thống khổ? Tất cả khổ nạn chỉ nên xuất hiện trong giấc mơ của một mình y, lặp đi lặp lại!

“Ta biết rõ thời gian của ta không có nhiều…”

“Ba à, chúng ta đi nước Mỹ thôi!”

“Đứa nhỏ ngốc!” Trác Nhiên cười nói: “Tâm ý của con ta hiểu rõ, chẳng qua… Không cần quá chấp nhất. Không có cái gì có thể lâu dài, tình cảm càng là như vậy.”

“Lúc đó khi liều lĩnh đi với hắn, mặc dù cũng từng nghĩ bản thân mình rất có thể sẽ bị hắn vô tình vứt bỏ, vậy mà ta vẫn là không hối hận, thế nhưng đời sau, ta tuyệt sẽ không làm như vậy.”

“Không có cái gì có thể thực sự thiên trường địa cửu, càng không cần nói đến ái tình giữa người cùng giới…”

Trác Nhiên từ ái nhìn con trai mình.

“Thử buông xuống một ít gánh nặng đi, còn có, nếu như có thể, đi chữa ngón út đi, không cần bảo lưu cái dấu vết này nữa…”

“Không cần ở nơi này nữa, cũng không cần quay về nữa, nghiêm túc tìm một người để yêu, hoặc là tiếp thu một người yêu con…”

“Đó là hi vọng duy nhất của ta. Ta hi vọng Tiểu Phàm, con có thể hạnh phúc.”

Hạnh phúc – một từ ngần nào hạnh phúc.

Rốt cuộc cái gì mới là hạnh phúc?

Lẽ nào hạnh phúc không phải ảo giác?

Huyễn tưởng hắn vẫn giống như lúc đó, nằm ở vòng tay của chính mình, hai người ôm lấy nhau cười, nhưng lại hoàn toàn chẳng biết đến tột cùng là vì cái gì mà cười.

Nếu như thật từng có hạnh phúc, hạnh phúc kia cũng chỉ là một mảnh vỡ lướt qua trong khoảnh khắc. Từng mảnh từng mảnh nhỏ bé ghi chép từng cái loáng qua trong nháy mắt, trong vô số ban đêm tối đen, rọi sáng vực thẳm hư không của linh hồn y, thế nhưng sau khi mộng tỉnh, như bọt biển tiêu thất trong vô hình.

Đã từng, hắn thật đã ở trong lòng y mà!

Đó – không phải ảo giác!

“Dạ, ba.”


Nén xuống chua xót khổ sở trong lòng, Trác Lập Phàm dùng nụ cười đạm nhiên y hệt để trả lời cha mình.

Hai cha con tâm ý tương thông, không nói chuyện nữa, chỉ là im lặng ngồi, nhìn vô vàn áng mây mỹ lệ đang biến huyễn ngoài cửa sổ, và cảnh vật được mặt trời đỏ nhuộm đẫm sinh động đến phá lệ.

Xã Tùng Hồ bình minh cuối mùa thu, là một cái bình minh có linh tính*.

Nó sẽ khẽ không tiếng động mà giấu vào đáy lòng bạn, đem mỗi một tấc cảnh trí mỹ lệ đều chụp lại thật khẽ như quay phim, trong mỗi cái nháy mắt của hồi ức, lại khẽ khàng ẩn giấu, mỗi một tấc hình ảnh, đều mang theo vẻ mỹ lệ vĩnh viễn không phai màu.

Sự mỹ lệ vĩnh hằng mà cho dù có chết đi, cũng không cách nào thương tổn đến.

* * *

Thời gian đảo lưu.

Trường tiểu học Tùng Hồ, ngoài cổng trường.

“Đợi em đã, đợi em đã…”

“Có người gọi anh kìa.”

Nữ sinh khả ái thanh tú kéo ống tay áo bạn trai bên cạnh.

Người bạn trai suất khí dừng chân với một khuôn mặt không vui, lúc này một nam sinh mặt mũi bình thường thở hổn hển chạy đến trước mặt hắn.

“Trác Lập Phàm…” Văn Hiểu hụt hơi nói, “Mấy ngày nay anh xảy ra chuyện gì? Thế nào đều không để ý người ta? Gọi anh cũng không đáp, sáng sớm cũng không thấy anh.”

“Tôi bận lắm.” Trác Lập Phàm nghiêm mặt nói.

“Nhỏ này là…” Văn Hiểu đem ánh mắt nghi hoặc hướng đến cô gái bên cạnh Trác Lập Phàm.

“Bạn gái mới của tôi.”

“Ơ?”

“Cho nên rất bận.” Trác Lập Phàm dắt tay nữ sinh, “Chúng ta đi nào.”

Chỉ còn lại có Văn Hiểu đứng ngẩn ngay tại chỗ.

Buổi tối, có tiếng gõ cửa rất kiên trì vẫn cứ nhẹ nhàng tiếp tục.

“Cậu rốt cuộc xong rồi chưa?” Trác Lập Phàm giật mạnh cửa ra, hắn đứng ở ngoài ứa nước mắt gần khóc.

“Anh vì sao bỗng dưng thay đổi rồi?”

“Tôi không có thay đổi. Con trai lớn rồi, tự nhiên phải có bạn gái, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”


“Nhưng mà… Nhưng mà…” Nước mắt chuyển quanh viền mắt cậu, “Anh đã từng đáp ứng lớn lên nhất định sẽ cưới…”

“Đó là đùa vui hồi nhỏ, cậu hiểu hay không?” Trác Lập Phàm nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: “Hai nam sinh, căn bản không thể chơi trò gia đình. Chú rể là chỉ có thể là nam, cô dâu chỉ có thể là nữ, chỉ có như vậy mới là đúng!”

“Vậy anh sau này sẽ không bao giờ đến tìm em nữa ư?”

“Lớp học có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, cậu tìm mấy nhỏ đi chơi đi. Đừng có quấn lấy tôi nữa.”

Đầu lưỡi cơ hồ bị cắn nát, trong khoang miệng truyền tới mùi vị của máu.

Hắn ngoan quyết tâm, đóng cửa lại, đẩy cậu ra xa.

Từ khi đó, đã mấy lần nhìn thấy cậu đơn độc đi đến lớp, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở, thế nhưng vẫn là nhịn không đi tìm cậu, thỉnh thoảng chạm mặt trên đường cũng là một vẻ mặt nhìn như không thấy.

Mấy tháng trôi đi, bên người Văn Hiểu dần dần có nhiều bạn chơi, kỳ thật tính tình cậu rất tốt, người lại đơn thuần, vẫn luôn là một người cực kì dễ dàng đối xử, không giống hắn, đám bạn học luôn luôn nhìn hắn với ánh mắt kính nể.

Thế là hắn buông lòng xuống, chỉ là khi hắn thường vô tình nhìn thấy cậu nói cười rôm rả với bạn bè trong vườn trường, liền sẽ tình bất tự cấm mà nghĩ rằng, cậu có còn nhớ hay không sơn cốc của tuổi thơ, diều giấy khắp trời, bụi chè ngày hè…

Sau đó liền chính là sự quyết liệt cuối cùng.

Cậu lại tìm hắn một lần nữa, mượn cớ có nữ sinh tỏ tình với cậu, nhưng bị hắn lạnh lùng dùng câu “Vậy thì đồng ý thôi!” triệt để đóng băng tâm.

“Tôi ghét anh!”

Cùng với một câu nói cuối cùng của cậu, vẽ nên điểm cuối cho quan hệ của hai người.

Lúc này cha đã cùng một người đàn ông bỏ trốn khỏi nhà, mà mẹ thì chịu không nổi người quen trên thị xã chỉ chỉ trỏ trỏ khắp nơi, vội vã giúp hắn xử lý xong thủ tục chuyển học, hôm sau, liền đem hắn rời khỏi xã Tùng Hồ. Từ lúc đó, hắn cũng không gặp cậu nữa, tròn mười ba năm.

Tất cả những điều đó, bừng tỉnh một giấc mộng.

Y cũng đã từng nghĩ qua nghìn vạn lần. Sớm biết rằng sẽ thống khổ như vậy, thôi thì tùy hứng một chút, giữ hắn lại thì tốt rồi.

Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, đều ép giữ hắn ở bên mình, một bước cũng không rời khỏi, dẫu có phải rơi vào tù ngục, hắc ám lâu dài vô biên vô tế, y cũng ép giữ hắn cùng một chỗ bên nhau đi tiếp, cho dù biết rõ sẽ thương tổn hắn, sẽ trói buộc hắn, cũng muốn liều lĩnh, đem hắn giữ lại đây. Vĩnh viễn ở lại bên mình.

Thế nhưng, y không thể!

Y làm sao có thể? Y… làm không được!

* * *

===chap5 con’t===

* linh tính: có linh hồn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui