Dương Minh cầm lấy chai trà xanh mở ra uống. Bên kia Hạ Băng đã không nhịn được nên đánh thức Trần A Phúc. Trần A Phúc vừa tỉnh lại liền khó hiểu hỏi: "Anh là ai?"
Hạ Băng đưa thẻ ra trước mặt Trần A Phúc. Mắt Trần A Phúc sáng rực lên, đó là thẻ bên quân đội. Sau đó Hạ Băng bắt đầu hỏi.
Dương Minh có chút buồn cười vì Hạ Băng hỏi quá trình tự, chắc gì Trần A Phúc đã khai. Hắn đi tới quát lên với Trần A Phúc: "Trần A Phúc, mày nói chuyện đã làm ra một lần"
Trần A Phúc nghe thấy Dương Minh quát liền sợ hãi, mặt vàng như đất không dám giấu diếm. Hắn vội vàng nói hết chuyện đã làm ra, kể cả chuyện lúc trước giả quỷ dọa người trong bệnh viện.
Hạ Băng nghe xong lại nghiêm mặt hỏi: "Hạ cổ, anh có thể làm người đứng sau lưng anh ra không?"
Dương Minh thấy Hạ Băng muốn như vậy liền vui vẻ. Nếu Hạ Băng có thể giải quyết Hữu Trưởng lão thì tốt quá.
"Em nói lão Hạ, không còn chuyện gì thì em đi trước" Dương Minh nói: "Chẳng qua nếu thằng ranh này không phối hợp thì gọi điện cho em. Em đảm bảo có biện pháp bắt nó phối hợp"
Trần A Phúc run lên. Hắn đúng là rất sợ Dương Minh, nếu Dương Minh nói như vậy thì sao hắn dám không phối hợp. Trần A Phúc vội vàng gật đầu nói: "Dương ca, tôi biết, tôi biết"
Chuyện này có dính đến Cổ thuật thần bí nên không phải vụ án hình sự bình thường. Hạ Băng cũng thấy được sự nghiêm trọng của việc này nên định lấy danh nghĩa Cục Điều tra thần bí để điều tra. Dương Minh không tinh thông mấy thứ này, có thể bắt được Trần A Phúc đã là công lớn. Cho nên Hạ Băng không ép mà nói: "Được, chuyện còn lại thì giao cho anh. Dương Minh, cậu vừa gia nhập đã lập công lớn như vậy, anh không nhìn lầm cậu. An tâm, anh nhất định xin cấp trên thưởng cho cậu"
Dương Minh đâu muốn làm anh hùng nên cười nói: "Thưởng thì thôi, em không mong thăng quan phát tài. Nếu có công lao thì anh tặng cho Hạ Tuyết ấy. Anh không phản đối chứ?"
"Hạ Tuyết?" Hạ Băng ngẩn ra nhìn Dương Minh, miệng nở nụ cười khó có thể đoán được hắn nghĩ gì: "Được rồi sau khi vụ án này xong cũng sẽ đưa cho cục Công an địa phương xử lý, cho nên đối với mấy công lao công bố ra ngoài thì do bọn họ. Chẳng qua đề nghị của cậu cũng rất được, Hạ Tuyết là em gái tôi mà"
"Được rồi, anh tự xử lý đi" Dương Minh thấy Hạ Băng phối hợp là đủ rồi.
Đây là do Cục Điều tra thần bí phá án, người ta muốn nói công lao của ai thì là của người ấy mà.
"Chờ chút Dương Minh, đây là thẻ của cậu" Hạ Băng đưa cho Dương Minh một cái túi rồi nói: "Hôm nay vừa có"
"Ồ" Dương Minh tiện tay cầm lấy, chẳng qua hắn không quá quan tâm đến thứ này. Hắn bắt Trần A Phúc cũng đâu cần thẻ công tác.
Ra khỏi khách sạn, Dương Minh trực tiếp về nhà. Mai còn chuyển nhà giúp Dương Minh, bây giờ cũng muộn nên phải về nghỉ.
Hạ Băng không hề chậm trễ, nhanh chóng ghi lời khai. Chẳng qua Trần A Phúc biết có hạn, Hạ Băng hỏi vài lần vẫn là từng đó.
Trần A Phúc đúng là hung thủ vụ án nhưng Hữu Trưởng lão sau lưng hắn càng thêm khả nghi. Không ngờ dùng xác chết luyện công, chuyện nguy hại cho an toàn xã hội này thì Cục Điều tra thần bí nếu đã biết sẽ bắt buộc phải giải quyết.
Nhưng chuyện này quá lớn khiến Hạ Băng phải gọi điện cho cục trưởng. Cục trưởng nghe thấy liền kinh ngạc, không ngờ lại là như vậy. Vì thế cục trưởng không thể lập tức có quyết định, nói mai sau khi họp bàn mới có câu trả lời.
Mà Hạ Băng cũng không vội, với khả năng của hắn thì muốn đi bắt Hữu Trưởng lão là nằm mơ giữa ban ngày, nhất định cần nhiều người phối hợp mới được.
Dương Minh về biệt thự thì thấy vẫn còn sáng đen. Bây giờ đã hơn 12 giờ cơ mà, sao ba cô bé này vẫn chưa ngủ?
Dương Minh đi tới ấn chuông, không lâu sau cửa mở ra. Lý di nói: "Dương tiên sinh đã về, mẹ của tiểu thư Giai Giai cũng ở đây?"
"Hả? Mẹ Giai Giai vẫn chưa về?" Dương Minh kinh ngạc nói.
"Không có, đang nói chuyện trong phòng khách, còn có cả Trần tiểu thư và Lâm tiểu thư" Lý di nói.
Dương Minh đã nhắc Lý di nhiều lần về cách xưng hô, Lý di nghe nhưng chỉ một lúc sau lại quay về như cũ. Dương Minh đúng là không có biện pháp đành phải để mặt Lý di.
Có thể do Lý di được dạy từ đầu nên thành thói quen.
Dương Minh nhíu mày, hắn và mẹ Chu Giai Giai không có chuyện gì để nói. Lúc trước mẹ Chu Giai Giai ra vẻ như vậy, Dương Minh vẫn còn nhớ rõ.
Dương Minh vốn định ra ngoài trốn một chút chờ Hoa tổng về rồi quay lại, nhưng hắn nghĩ đây là nhà mình mà, sao phải trốn?
Nghĩ như vậy nên Dương Minh đi vào. Thấy Hoa tổng ngồi trên sô pha nói chuyện gì đó với Chu Giai Giai. Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận cũng ngồi bên cười vui, xem ra bốn người nói chuyện rất vui vẻ.
"Hoa di" Dương Minh mặc dù có chút oán giận bà ta nhưng dù sao cũng là mẹ của Giai Giai, sau này là một trong các mẹ vợ của hắn cơ mà.
"Dương Minh về rồi à" Hoa tổng thấy Dương Minh về liền vui vẻ quay đầu lại nói: "Cô đợi cháu khá lâu rồi, nghe nói cháu có việc phải làm nên cô không cho Giai Giai gọi điện cho cháu.
"Vâng" Dương Minh thản nhiên nói: "Hoa di." nhưng mới nói đến đây thì hắn phát hiện mình chẳng có đề tài nào để nói cùng Hoa tổng.
Dương Minh có chút xấu hổ nên tìm đề tài nào đó mà nói: "Hoa tổng, cô đi như vậy thì công ty sẽ như thế nào? "
"Không có gì, có các phó giám đốc rồi, có cô ở đó hay không cũng vậy. Hơn nữa công trình đã vào quỹ đạo, cô có thể không cần đến công ty" Hoa tổng cười nói: "Sau khi Giai Giai gặp chuyện, cô đã nghĩ thông rồi. Kinh doanh hay gì đó cũng đâu quá quan trọng. Cô phấn đấu cả đời là vì sao? Đó là vì muốn Giai Giai sống hạnh phúc mà. Bây giờ thấy Giai Giai hạnh phúc như vậy, cô thấy đủ rồi. Có tiền cũng có tác dụng gì nữa. Hơn nữa Giai Giai đi theo cháu thì cũng không thiếu tiền mà"
Hoa tổng nói đến lời này liền cười rất quỷ dị. Dương Minh đoán có lẽ Hoa tổng đang oán giận Dương Minh trước đó sao không để lộ thân thế. Nếu Dương Minh sớm tiết lộ thì bà ta cũng không làm như vậy với Dương Minh.
Nghe Hoa tổng nói như vậy, Dương Minh bớt giận bà ta hơn. Hắn ngồi xuống ghế rồi nói: "Hoa di có thể nghĩ như vậy là tốt rồi"
"Dương Minh, vừa nãy nói chuyện nên cô thấy Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận đều là các cô gái tốt, hai cô bé đối xử rất tốt với Giai Giai. Cho nên cô tin hai đứa không khi dễ Giai Giai. Nhưng cháu đó, không được phụ lòng Giai Giai đâu đấy" Hoa tổng thở dài nói.
Dương Minh không ngờ Hoa tổng đột nhiên nói như vậy, nghe giọng của bà ta thì có vẻ là chấp nhận Chu Giai Giai theo mình. Dương Minh không khỏi hưng phấn.
Mặc dù Dương Minh không quá quan tâm ý kiến của Hoa tổng, cho dù bà ta phản đối thì cũng không ngăn được chuyện của hắn và Chu Giai Giai. Nhưng Hoa tổng tán thành thì vẫn tốt hơn.
Dương Minh không cần nhưng không có nghĩa Chu Giai Giai không để ý. Nàng nếu bị người nhà phản đối thì trong lòng rất buồn. Bây giờ thì tốt hơn rồi.
"Cô yên tâm, cháu sẽ đối tốt với Giai Giai" Dương Minh chưa gặp phải chuyện này bao giờ nên không biết nói sao. Chẳng qua hắn học theo cách trên Tv mà cam đoan với Hoa tổng.
Hoa tổng cũng không quá để ý Dương Minh nói gì, bà gật đầu. Bà nếu đã nghĩ thông suốt thì Dương Minh nói gì không quan trọng. Hoa tổng chỉ cần Chu Giai Giai hạnh phúc là được.
Hoa tổng gật đầu cầm tay Chu Giai Giai đặt đến trước mặt Dương Minh mà nói: "Dương Minh, cô giao Giai Giai cho cháu. Cháu mà đối xử không tốt với nó, cô không tha cho cháu đâu"
Dương Minh hốt hoảng đứng dậy cầm chặt tay Chu Giai Giai, kích động nói: "Hoa di, cháu biết mà"
Chu Giai Giai lúc này rất xấu hổ, mặt đỏ ửng cúi đầu không dám nói gì.
"Giai Giai, chúng ta ôm nhau cái, chứng minh cho tình yêu của chúng ta" Dương Minh nói xong liền vươn tay ra ôm lấy Chu Giai Giai.
Chu Giai Giai ừ một tiếng, vội vàng chui ra khỏi vòng tay của Dương Minh: "Anh làm gì thế, mẹ còn ở bên kìa"
"Chính là muốn cho mẹ em thấy. Em không thấy Hoa di không yên tâm với chúng ta sao?" Dương Minh nghiêm trang nói.
Hoa tổng thấy con gái hạnh phúc như vậy, bà khẽ thở dài một tiếng. Sau chuyện này Hoa tổng đã thấy rõ nhiều điều. Chỉ cần Giai Giai thích thì để cho cô bé đi làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...