Dương Minh nghe Trương Trí Thâm gọi tên mình, cũng sửng sốt, kì quái hỏi: "Sao thế? Anh biết tôi?"
Trương Trí Thâm lăc đầu, nói: "Tôi không biết anh, nhưng tôi nhận được ủy thác của người ta, đến tìm anh, giao cho anh một vài món đồ, thuận tiện."
"Nhận ủy thác của người ta? Giao đồ cho tôi?" Dương Minh khó hiểu hỏi: "Người nào ủy thác cho anh vậy? "
"Anh có người bạn nào ở Vân Nam không?" Trương Trí Thâm hỏi.
Vân Nam? Bạn? Dương Minh nhíu mày, làm gì có bạn nào ở Vân Nam? Bỗng nhiên, Dương Minh đột nhiên cả kinh, nhất thời nhớ ra một người: "Lam Lăng?"
"Xem ra hẳn là không sai." Trương Trí Thâm nói: "Vốn dĩ tôi còn muốn kiểm tra thân phận của anh, chổ này tôi có số chứng minh của Lam tiểu thư, nhưng anh lập tức nói ra được tên của Lam tiểu thư, vậy chứng minh là không giả!"
Dương Minh nhất thời xấu hổ, Lam Lăng quen biết với hai cực phẩm này khi nào vậy? Người nam cao lớn thô kệch, mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng chẳng qua không có vẻ gì tà ác. Nhưng cô gái kia thì không dám nói, nhìn thấy có vẻ ôn nhu hiền lành, mà đột nhiên chạy vào trong phòng thử đồ múa thoát y! Chẳng qua, việc không liên quan đến mình, Dương Minh cũng không muốn hỏi nhiều.
"Hay là anh nhìn giấy căn cước đi, để tránh bị lầm" Dương Minh nói: "Chẳng qua, anh hẳn là có cái gì đó chứng minh thân phận chứ?!"
"Có, có!" Trương Trí Thâm gật đầu, móc một tờ giấy trong túi ra, đưa cho Dương Minh: "Nét chữ bên trong, hẳn là quen thuộc chứ?"
Dương Minh cầm lấy tờ giấy, chỉ thấy bên trong có tên của mình và số căn cước, còn nét chữ, chính xác là của Lam Lăng. Nhãn lực của Dương Minh vốn đã tốt người bình thường rồi, cho nên rất dễ nhận ra được nét chữ của Lam Lăng cũng là bình thường, vì thế xác định đây không phải đồ giả.
Dương Minh lấy giấy căn cước ra cho Trương Trí Thâm đối chiếu xong, Trương Trí Thâm liền trả lại cho Dương Minh, gật đầu nói: "Cái này không có nhầm lẫn! Ngài quả thật là Dương Minh!"
"Được rồi! Vậy thứ mà Lam Lăng nhờ anh đưa cho tôi." Dương Minh cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sự hưng phấn.
Lam Lăng đã lâu rồi không có tin tức, hôm nay đột nhiên cho người đến đưa đồ cho mình, hỏi Dương Minh làm sao mà không kích động được?
"Món đó ở đây!" Trương Trí Thâm cẩn thận móc một cái hộp nhỏ ra, sau đó giao cho Dương Minh: "Đây là thứ mà Lam tiểu thư nhờ tôi chuyển giao cho ngài."
"Cảm ơn anh!" Dương Minh cố nén sự kích động mở hộp ra. Thật sự là hắn rất muốn mở tại chổ, nhưng mà ngại có người ngoài, cho nên đành phải nhét vào trong ngực, giống như sợ làm hư nó vậy.
"Không sao cả" Trương Trí Thâm cười hiền lành nói: "Thật sự rất trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp anh như vậy. Chẳng qua, Dương tiên sinh thật đúng là lợi hại, ngay cả máy quay mini mà cũng không thể gạt được ánh mắt của anh!"
"Tôi chỉ cẩn thận mà thôi" Dương Minh khoát tay: "Tự nhiên gọi tôi là Dương tiên sinh, nghe không quen"
"Ngài là bạn của Lam tiểu thư, đương nhiên cần phải cung kính hơn rồi, ngoài ra." Trương Trí Thâm nói đến đây, muốn nói lại thôi, sau khi trầm ngâm nửa ngày, rốt cục mới lên tiếng: "Dương tiên sinh, sao anh không mở đồ mà Lam tiểu thư gửi.
"Ồ, cái này hả, lát về tôi sẽ xem" Dương Minh buồn bực nghĩ, mình còn chưa gấp mà người ta đã khẩn trương rồi: "Hôm nay tôi còn có chuyện, hôm nào mời anh ăn cơm!"
Dương Minh nói xong, liền muốn chia tay với Trương Trí Thâm, dù sao cũng đã nói rõ ràng rồi, chỉ là Trương Trí Thâm vẫn đứng trước mặ mình, không có hành động, cũng chẳng có vẻ gì là chào tạm biệt.
Dương Minh bất đắc dĩ, ý tiễn khách của mình đã nói rất rõ ràng rồi, Trương Trí Thâm tại sao còn không chịu đi? Vì thế nói: "Vậy tôi đi trước."
Nhìn thấy Dương Minh muốn đi, Trương Trí Thâm nhất thời khó xử, do dự nửa ngày, nói: "Dương tiên sinh, ngài đi đâu, tôi đưa ngài đi."
"Anh đưa tôi đi?" Dương Minh sửng sốt: "Anh không cần đưa tôi đi. Trương huynh đệ, tôi biết anh rất nhiệt tình, nhưng tôi thật sự có chuyện, không thể giúp anh, hôm nào chúng ta cùng ăn cơm, nhé?"
"Không phải. Dương tiên sinh, hay là, ngài nên xem thử đồ do Lam tiểu thư gửi được không? Bên trong còn có một bức thư do Lam tiểu thư viết cho ngài" Trương Trí Thâm ấp úng nói.
Dương Minh buồn bực, bà xã của tôi viết thư tình cho tôi, tôi đọc khi nào có mắc mớ gì đến anh? Tại sao lại cảm thấy anh có vẻ còn sốt ruột hơn tôi nhĩ? Mà tên Trương Trí Thâm này rốt cục có chuyện gì nhĩ? Không phải muốn lừa đảo chứ?
Nhìn thấy nét mặt kì quái của Dương Minh, Trương Trí Thâm đành nói: "Dương tiên sinh, thật ra ngài xem thư của Lam tiểu thư gửi cho ngài, ngài sẽ liền hiểu được. Tôi là vệ sĩ do Lam tiểu thư phái đến cho ngài!"
"Cái gì?" Dương Minh nghe xong, nhất thời há to mồm, khó tin nhìn Trương Trí Thâm, nói: "Anh là vệ sĩ do Lam Lăng phái đến?"
Trương Trí Thâm gật đầu, vui vẻ nói: "Dương tiên sinh, tôi chính là do Lam tiểu thư phái đến để bảo vệ an toàn cho ngài, danh hiệu của tôi là."
Dương Minh té xỉu: "Trời đất. James Bond?"
"Không phải James Bond" Trương Trí Thâm lắc đầu: "Tôi là Netbsp" Trên đầu của Dương Minh nhất thời toát ra đầy mồ hôi lạnh, Lam Lăng ơi, em đào kẻ dở hơi này ở đâu vậy, tự nhiên kêu đến làm vệ sĩ cho anh? Có lầm hay không? Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Trương huynh đệ, anh nhìn tôi nè, hẳn là không cần anh phải đi bảo vệ đâu."
Trương Trí Thâm cười khổ nói: "Dương tiên sinh, tôi được Lam tiểu thư phái đến, nàng kêu tôi theo anh, tôi nhất định phải theo anh, anh cũng đừng làm khó tôi, anh chỉ cần xem thư của Lam tiểu thư là hiểu thôi."
"Nàng ta kêu anh theo tôi. tại sao lại nghe lời như vậy?" Dương Minh khó hiểu hỏi: "Nàng ta là mẹ anh?"
Chẳng qua, sau khi nói xong liền cảm thấy đây là câu nói ngu nhất trong năm của mình, nếu nàng ta là mẹ anh, vậy chẳng phải tôi là cha của anh? Tôi mà có thằng con như vậy, không tức chết mới lạ? Anh là hàng hiếm, mà bạn gái của anh cũng là hàng hiếm nữa.
"Ặc, có thể coi là vậy!" Trương Trí Thâm nghe Dương Minh nói xong, cũng nghiêm trang gật đầu.
"Cái gì? Anh nói cái gì?" Dương Minh mở to mắt ra nhìn, thiếu chút nữa đã ngất xỉu ngay tại chổ.
"Thật ra Lam tiểu thư là." Nói đến đây, Trương Trí Thâm nhìn thấy bên cạnh Dương Minh còn có Kinh Tiểu Lộ, nên không nói tiếp.
"Tiểu Lộ, cô về xe trước đi" Dương Minh có vài việc không giấu Kinh Tiểu Lộ, nhưng cũng có một số việc không thể để cho người khác biết, nhất là chuyện của Lam Lăng, có liên quan đến" cổ", Dương Minh càng không muốn để cho nhiều người biết.
Kinh Tiểu Lộ không nói gì, mặc dù rất tò mò, nhưng nàng biết, giữa Dương Minh và Trương Trí Thâm nhất định là có điều bí ẩn gì muốn nói, Dương Minh có rất nhiều chuyện không gạt nàng, riêng chỉ có bây giờ thôi, cho nên Kinh Tiểu Lộ cũng biết, đây nhất định là bí mật của Dương Minh, nàng cũng sẽ không làm người đáng ghét, cho nên gật đầu xong liền bước về xe của Dương Minh.
Thấy Kinh Tiểu Lộ đi xa, Trương Trí Thâm mới nói: "Thật ra, tôi là đồ đệ thứ bảy của Lam tiểu thư, Lam tiểu thư chính là sư phụ của tôi! Sư phụ sư phụ, sư như phụ (Thầy cũng là cha), mà Lam tiểu thư là con gái, cho nên nói nàng là mẹ của tôi cũng đúng."
"A?" Dương Minh quả thật là khiếp sợ đến tột đỉnh, Lam Lăng có đồ đệ? Hơn nữa nghe nói còn có vẻ không ít, người này đứng thứ bảy, nói cách khác, Lam Lăng có ít nhất bảy đồ đệ! Hèn chi người này lại có danh hiệu là Netbsp." Ngài xem. Dương tiên sinh, tôi không thể vi phạm mệnh lệnh của sư phụ, cho nên, ngài đừng làm khó tôi, muốn tôi." Trương Trí Thâm tội nghiệp nói.
"Muốn tôi!" Dương Minh nghe Trương Trí Thâm nói xong, nhất thời cảm thấy rùng mình, cả người nổi đầy da gà! Kêu người này suốt ngày bên cạnh mình, chắc chắn là xấu hổ chết mất!
"Anh xem, tôi cũng không cần anh bảo vệ, hay là, hai ta đánh một trận, nếu anh thắng tôi, tôi sẽ đồng ý cho anh ở lại, nếu anh thua, thì mau trở về đi." Dương Minh nghĩ nửa ngày, không tìm ra được một lý do nào để từ chối, cho nên đành phải nói vậy.
"Dương tiên sinh, tôi khẳng định không phải là đối thủ của ngài." Trương Trí Thâm cười khổ lắc đầu nói.
"Vậy anh còn bảo vệ tôi cái gì?" Dương Minh khó hiểu nhìn Trương Trí Thâm.
"Kỹ năng của tôi là hạ cổ" Trương Trí Thâm thu lại vẻ cười đùa nãy giờ, nhất thời nghiêm túc nói: "Sư phụ nói, ở đây sẽ có người gây bất lợi cho anh, mà đối phương là người am hiểu hạ cổ, sư phụ sợ anh gặp nguy hiểm, cho nên mới phái tôi và bạn gái của tôi đến bảo vệ anh! Sư phụ nói, tuy rằng thân thể của anh có thể miễn được phần lới cổ trùng, nhưng loại nào quá lợi hại thì không thể cản được."
Hạ cổ! Dương Minh giật mình, thì ra là thế! Nhớ lại chuyện Vân Nghiễm Đô cho người đến hạ cổ mình, Dương Minh nhất thời rùng mình! Đúng vậy, luận thân thủ, người bình thường chắc chắn không phải là đối thủ của mình, cho dù mình đánh không lại, nhưng tự bảo vệ thì vẫn còn dư. Riêng chỉ có cổ thuật là mình chẳng biết gì cả, mà mình cũng không có biện pháp để đối phó với đối phương.
Nghĩ đến đây, Dương Minh liền hiểu được dụng ý của Lam Lăng! Nha đầu này, ở xa ngàn dặm mà vẫn không quên lo lắng cho an nguy của mình. Nhưng mà làm cho Dương Minh kinh ngạc chính là, trong thời gian bốn tháng ngắn ngủi này, Tiểu Lam Lăng đã tiến bộ rất nhiều, trở thành sư phụ luôn.
"Bạn gái của anh cũng là đệ tử của Lam Lăng?" Dương Minh nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh Trương Trí Thâm, hỏi.
"Đúng vậy!" Trương Trí Thâm gật đầu, giải thích: "Dương tiên sinh đã là người một nhà, tôi cũng không cần giấu diếm nữa. Tiểu Tề thật ra không phải giống như anh tưởng tượng, không như trong đoạn phim mà anh đã coi. bởi vì tiểu Tề bị người ta hạ cổ, người trúng cổ này, sẽ tự cởi đồ của mình ra, sau đó làm ra một số động tác quái dị."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...