Ngận Thuần Ngận Ái Muội

"Không công bằng?" Dương Minh nghe xong sửng sốt, thầm nghĩ, thằng này còn tham sao? Cho mười lần tấn công còn ngại không đủ? Được rồi, cho thêm vài lần nữa vậy, vì thế nói: "Được rồi, vậy hai mươi lần đi!"

Mặt của Kim Ngưu đã đỏ bừng, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Ý của tao không phải nói cái đó."

"Vậy ý của anh là gì?" Dương Minh nhìn bộ dáng của hắn, khó hiểu nói.

"Ý của tôi là, mười lần thì quá nhiều, đối với mày là không công bằng." Kim Ngưu cười khổ giải thích, chẳng qua cảm thấy người trước mặt này rất tự đại!

"À, ra thế!" Dương Minh thầm đổ mồ hôi, xem ra người ta không phải có lòng tham như mình nghĩ, vì thế khoát tay nói: "Được rồi, mười lần là mười lần, anh tấn công đi"

Kim Ngưu thấy Dương Minh kiên quyết như vậy, cũng không nói nữa, dù sao sát thủ dùng thủ đoạn để giành chiến thắng mà, vốn dĩ là không công bằng, nói chuyện công bằng và đạo lý với sát thủ thì thà quay mặt vào nói chuyện với bức tường còn tốt hơn.

Vương Tiếu Yên cũng chấp nhận, ngày hôm qua nàng đã tự mình đánh giá Dương Minh rồi, nhiều chiêu như vậy mà cũng không thể làm gì được Dương Minh, còn Dương Minh thì giống như đang chơi vậy, đùa giỡn với mình, mà Kim Ngưu thì không bằng mình, sao có thể là đối thủ của Dương Minh?

Kim Ngưu thấy Vương Tiếu Yên vẫn không có phản ứng, trong lòng đột nhiên rùng mình, có phải là mình quá xúc động không? Quả thật, người do thủ lĩnh đề cử, khẳng định không phải là người thường.

Kim Ngưu thử nhá tay một chút, muốn nhìn xem phản ứng của Dương Minh, nhưng Dương Minh vẫn không động, Kim Ngưu không biết là Dương Minh có nhìn thấu ý đồ của mình không, hay là thật sự cao tay hơn?

Đương nhiên, còn có một chuyện, chính là Dương Minh không phải sát thủ, mà chỉ là một người thường, sẽ không có bất kì phản ứng gì. Nhưng, loại tình huống này rất hiếm gặp.

Thấy Dương Minh vẫn không có động tĩnh, Kim Ngưu cũng không nhá hàng nữa, thật sự tấn công về hướng Dương Minh. Tay phải chợt vung lên, chặt xuống cổ Dương Minh. Cổ là một trong những bộ phận yếu ớt nhất của cơ thể, bên trong dày đặc những dây thần kinh từ trên não truyền xuống, hơn nữa xương cổ cũng không chịu được chấn động quá mạnh, rất dễ bị vỡ.


Dương Minh lắc đầu, phương pháp của Kim Ngưu nhìn có vẻ mạnh, nhưng không thích hợp để giết người, giết tép riu thì được, trong trường hợp đối phương không đề phòng cho đối phương một kích trí mạng thì được, chứ bên cạnh mà có nhiều vệ sĩ thì kiểu này chẳng bao giờ đụng được vào góc áo của người ta đâu.

Thấy Dương Minh lắc đầu, Kim Ngưu liền thấy khó hiểu, nhưng nhìn thấy Dương Minh không tránh cũng chẳng nẽ, nhất thời mừng rỡ! Mắt thấy tay của mình sắp chạm vào cổ của Dương Minh rồi. Nhưng, nó không đi tới được nữa!

Lúc này Kim Ngưu mới nhận ra là Dương Minh đã giơ tay lên chụp lấy tay của mình từ lúc nào rồi, làm cho tay của mình không thể động đậy được.

"Một chiêu, tiếp đi!" Dương Minh buông tay ra, nhàn nhạt nói.

Kim Ngưu lặng đi, thậm chí có chút uể oải! Hắn còn chưa thấy rõ Dương Minh ra tay thế nào, mà cổ tay đã bị chụp lại rồi.

Chợt, Kim Ngưu liền hiểu được tại sao thủ lĩnh lại tôn sùng người này, trong lòng Kim Ngưu rất rõ ràng, nếu Dương Minh không phải bắt cổ tay mình, mà là tấn công mình, thì mình căn bản là không tránh thoát!

Nếu thật sự trong tình huống chém giết nhau, căn bản là mình đã chết! Kim Ngưu cũng không phải là người thua xong muốn quỵt nợ, hắn cũng có sự bội phục dành cho kẻ mạnh, nếu tài nghệ của mình không bằng người, vậy cũng chẳng có gì đáng khinh cả, vì thế nói: "Không cần, tôi không phải là đối thủ!"

Dương Minh cười cười, xem ra tên Kim Ngưu này vẫn còn chút thông minh! Chẳng qua, vì sợ những người khác về sau lại muốn thử, cho nên đơn giản nói: "Còn có ai muốn tỷ thí với tôi không? Hôm nay có thể tùy ý, nhưng, tôi nói trước luôn, nếu qua hôm nay, mọi người mà còn ý kiến, thì tôi sẽ không nương tay!"

Những người này làm sao mà dám có ý kiến? Kim Ngưu còn chịu thua, huống chi là bọn họ? Hơn nữa, thân thủ của Ngô Minh và Hắc Thử cũng không yếu, nhưng lại không phải là đối thủ của Dương Minh, bọn họ còn dám làm loạn cái gì?

"Nếu không có, đại biểu cho mọi người đã nhận thua" Dương Minh thu hồi lại vẻ bất cần đời nãy giờ, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị lên, nói: "Từ hôm nay trở đi, tổ chức Hắc Hồ Điệp chính thức được thành lập! Mục tiêu của chúng ta chính là đứng đầu thế giới!"


"A!" Mọi người nhất thời cả kinh, mục tiêu của Dương Minh không phải quá lớn sao? Tự nhiên muốn đứng đầu thế giới? Có thể sao?

"Chẳng qua, các người thật sự quá yếu, cho nên tôi quyết định, tìm một chổ đặc huấn cho mọi người một thời gian, chỉ có thực lực đề cao, mới có thể đứng đầu thế giới!" Dương Minh nói.

Trước đây mọi người đều cảm thấy mình đủ thực lực rồi, nhưng bây giờ so với Dương Minh, nhất thời cảm thấy yếu không thể tả, bọn họ vốn là loại người sùng bái kẻ mạnh, cho nên nghe Dương Minh nói như vậy, bọn họ cũng không cảm thấy khó có thể, ngược lại còn sinh ra hứng thú với vụ án" đặc huấn" của Dương Minh.

"Được rồi, hôm nay tôi vừa gia nhập, cho nên chuyện đặc huấn tôi sẽ nhanh chóng thu xếp" Dương Minh nói: "Nếu tôi đã gia nhập tổ chức này, vậy thì tôi không cho phép tổ chức này quá yếu! Đương nhiên, các người có thể có những ý kiến khác nhau, nhưng điều kiện đầu tiên là phải đánh bại tôi!"

Nói xong, Dương Minh liền ngồi xuống ghế, nhưng mà, không cảm thấy cái ghế đâu cả, ngược lại thấy có cái gì đó mềm mềm. Còn Vương Tiếu Yên thì dùng sức đẩy Dương Minh ra, nói: "Anh làm gì thề, không có mắt à?"

Vương Tiếu Yên cực kì tức giận, trước mặt một đám thủ hạ mà làm trò như vậy, thật là mất mặt.

"Em có mọc mắt đằng sau à?" Dương Minh cười gian, đứng lên nói: "Hay là anh ngồi xuống, rồi để em ngồi lên trên anh một lần, hai ta coi như huề!"

Đối với quan hệ của Dương Minh và Vương Tiếu Yên, mọi người cũng đã đoán ra được một chút, nhất thời đều giật mình, thì ra là bạn trai của thủ lĩnh! Chẳng qua, thủ lĩnh thật lợi hại, tìm một bạn trai tự nhiên cũng là sát thủ.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi, chẳng ai dám mở miệng nói ra cả.


Khi mọi người trở về nghỉ ngơi, trong sảnh chỉ còn lại Dương Minh và Vương Tiếu Yên, Vương Tiếu Yên bây giờ mới chịu ngồi lên người của Dương Minh, trách móc: "Sao anh lại vô sỉ như vậy? Làm trò trước mặt nhiều người, làm em xấu hổ, anh cảm thấy tốt lắm sao?"

"Anh đâu có cố ý đâu" Dương Minh thật sự là không cố ý mà.

"Không cố ý cũng không được" Vương Tiếu Yên nói.

Dương Minh cười khổ, tùy ý để cho nàng làm càng, chẳng qua, cô nàng này càng lúc càng có hương vị giống một cô gái trẻ, không có vẻ lạnh lùng như băng trước kia.

"Tiểu Yên Yên, em có biết bây giờ em ngồi như vậy giống cái gì không?" Dương Minh đột nhiên hỏi.

"Giống cái gì?" Vương Tiếu Yên lắc đầu hỏi lại.

"Nhớ lại lúc nãy trong phòng anh đi, còn có trong xe tối qua" Dương Minh nói.

"A!" Mặt của Vương Tiếu Yên lập tức đỏ lên, nhưng mà, động tác của mình vừa rồi của mình quả thật rất mờ ám, may là không có ai thấy.

"Hahaha!" Dương Minh cười ha ha, ôm Vương Tiếu Yên vào lòng: "Em biết không, anh cảm thấy em thật sự rất đáng yêu, khẩn trương cũng dễ thương nữa"

Thần sắc của Vương Tiếu Yên thoáng hoảng hốt, trong lòng khẽ run lên, ở cùng một chổ với Dương Minh, liền có một cảm giác mà trước đây chưa có. Tuy rằng chỉ mới có hai ngày ngắn ngủi, nhưng giống như là đã quen biết từ lâu.

Tình yêu sét đánh kiểu này từ nhỏ đến giờ nàng vẫn chưa từng biết, sống trên đời này hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này, chẳng lẽ đây là tình yêu sao?

Vương Tiếu Yên lắc đầu, có lẽ là lỗi phần mềm, à không lỗi cảm giác, sao mình có thể yêu được? Hơn nữa, quan hệ của mình và Dương Minh chỉ là lợi dụng và bị lợi dụng thôi, mình sẽ làm tình nhân của hắn, ngược lại thù lão sẽ là chấn hưng tổ chức sát thủ.


Vương Tiếu Yên lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ ấy, bắt đầu nghĩ đến chính sự, hỏi: "Dương Minh, anh nói sẽ đặc huấn cho bọn họ, thật sao?"

"Em cảm thấy anh giống nói giỡn à?" Dương Minh sờ sờ khuôn mặt của Vương Tiếu Yên nói: "Những người này thoạt nhìn đối phó với người thường đã rất đủ, nhưng tổ chức của chúng ta nếu muốn đứng đầu thế giới, thì sao có thể đối phó với người thường mãi được? Cho nên, anh muốn huấn luyện những người này mạnh lên, tối thiểu là không kéo chân chúng ta"

"Vậy, anh có chổ huấn luyện chưa?" Vương Tiếu Yên ngạc nhiên nói.

Dương Minh gật đầu: "Anh đã bắt đầu huấn luyện người của mình lâu rồi, bây giờ, anh chuẩn bị xác nhập hai nhóm này lại để chuẩn bị huấn luyện"

"Vậy chẳng phải là anh chiếm đoạt tổ chức của em sao?" Tuy rằng Vương Tiếu Yên nói giống như đang chất vấn, nhưng trên mặt lại mỉm cười.

"Em đều là của anh, của em không phải của anh sao?" Dương Minh đương nhiên biết Vương Tiếu Yên nói giỡn, cho nên cũng nói đùa lại.

"Anh, thật không biết đứng đắn gì cả, nói được hai câu liền bắt đầu nghĩ bậy" Vương Tiếu Yên bất đắc dĩ nói: "Được rồi, coi như là em đánh cược vậy, nếu thật sự thành công, anh sẽ là đại ân nhân của em!"

"Đại ân nhân thì khỏi, em làm tình nhân của anh cả đời là được" Bây giờ Dương Minh thật sự đã có tình cảm với cô nàng này rồi, có gan, có tính cách dám làm dám chịu, tuy rằng hơn kinh một chút, nhưng Dương Minh có thể bắt nàng hàng phục.

"Vậy nhìn xem anh có thể làm cho tổ chức kiêu ngạo được không?" Vương Tiếu Yên lần này không phản bác Dương Minh, kì thật nếu Dương Minh thật sư có thể làm cho tổ chức đứng đầu thế giới, sao Vương Tiếu Yên lại không muốn chứ?

"Đúng rồi, về sau hai nhóm người xác nhập lại, thì cái tổng bộ này cũng không cần, dù sao chổ này cũng sẽ bị giải tỏa" Dương Minh nói: "Vùa đúng lúc tổ chức của anh vẫn chưa có tên, cũng gọi là Hắc Hồ Điệp đi, về sau sáng lập một tổ chức sát thủ và lính đánh thuê Hắc Hồ Điệp"

"Vậy về sau anh cũng không được nói cho người ta biết ý nghĩa của Hắc Hồ Điệp!" Vương Tiếu Yên nói.

"Yên tâm đi, tiểu Yên Yên, chuyện này anh không muốn để người thứ ba biết, con bướm nhỏ của em chỉ có một mình anh nhìn thôi" Tay của Dương Minh bắt đầu không thành thật mò xuống mông của Vương Tiếu Yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui