Có sự ủng hộ của Phương Thiên, vậy thì tổ chức Hắc Quả Phụ về sau sẽ không thiếu nhiệm vụ, dù sao cũng là do vua sát thủ chọn, người do vua sát thủ đề cửa còn có thể mắc sai lầm?
Nha đầu Vương Tiếu Yên sau khi biết chuyện này, nhát định sẽ rất vui. Chẳng qua, chuyện của Phương Thiên Dương Minh không thể nói cho nàng biết được, dù sao cái này cũng liên quan đến thân thế của mình, tuy rằng đã có quan hệ xác thịt với Vương Tiếu Yên, nhưng Dương Minh vẫn chưa tự đại như vậy!
Hắn vẫn không nghĩ rằng chỉ sau vài lần lên giường thì tâm của cô nàng này sẽ bay đến người mình. Quan hệ của hai người trong lúc đó cao lắm cũng chỉ có thể gọi là tình nhân mà thôi, nhưng thật chất lại là hợp tác ích lợi.
Nhưng mà, nếu tính ở một góc độ nào đó, thì mình vẫn sẽ giúp đỡ chuyện này.
Dương Minh móc điều khiển, muốn mở cửa xe ra, thì nghe thấy tiếng còi xe tin tin, ngẩng đầu lên nhìn thấy một chiếc SLV xa hoa đang chạy đến, Đổng Quân ngẩng đầu từ bên trong ra, nói: "Dương Minh, em cũng đến thăm sư phụ?"
"Đổng ca!" Dương Minh vội vàng chào hỏi: "Em thăm rồi, đang chuẩn bị rời đi"
"À, như vậy, được rồi vậy em đi trước đi" Đổng Quân gật đầu.
"Đổng ca mới đổi xe?" Dương Minh nhìn chiếc SLV trước mặt hỏi.
"Ừ, mới đổi hôm trước, sao, được không? Trong nước vẫn chưa có mẫu này, vừa nhập từ nước ngoài về" Đổng Quân nói đương nhiên là nói về xe buôn lậu rồi, chẳng qua Đổng Quân dùng quan hệ của mình để làm ra một cái bảng số xe cũng là bình thường.
"Rất đẹp!" Dương Minh gật đầu, không nói gì nhiều. Lên xe, lái đi khỏi nhà của Phương Thiên.
Dương Minh trực tiếp lái xe trở về tiểu khu Hoa Thương, làm bộ như về đến nhà của mình. Lúc này Trần Mộng Nghiên và Chu Giai Giai đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy Dương Minh về, Trần Mộng Nghiên thì cười vui vẻ, còn Chu Giai Giai thì thẹn thùng cúi đầu.
Cô bé này vẫn còn thẹn thùng, thật là không ngờ! Lúc trước nhớ là to gan lắm mà, đỡ đạn cho mình, còn thổ lộ với mình. Nhưng bây giờ lại thẹn thùng!
Dương Minh đã sớm quyết định chủ ý rồi, cả đời này sẽ chăm sóc tốt cho Chu Giai Giai, yêu thương nàng. Cho nên rất tự nhiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Giai Giai, hỏi: "Giai Giai, thấy thế nào? Đầu còn nhức không? Ăn cơm chưa? Đi toilet chưa. ặc. xin lỗi, nói nhầm."
Bởi vì Dương Minh quá kích động, cho nên nói liền một hơi, và vì thế liền nói bậy.
Nhìn thấy Dương Minh như vậy, Chu Giai Giai nhất thời đỏ mặt, nhẹ nhàng" dạ" một tiếng, gật đầu nói: "Dạ tốt, vừa rồi mới cùng Mộng Nghiên ăn cơm xong."
"Ăn cơm là tốt rồi, ừ, ăn nhiều một chút, em nhìn em này, ở viện lâu nên gầy quá, để anh ôm một cái, xem có thiếu miếng thịt nào trên người không?" Dương Minh rất tự nhiên vươn hai tay ra, trực tiếp ôm lấy Chu Giai Giai, nếu Trần Mộng Nghiên đã nói với Chu Giai Giai rằng mình đã là bạn trai của nàng từ sớm, thì Dương Minh cũng chẳng muốn làm giả. Bạn trai bạn gái ôm nhau thì đã có vấn đề gì?
Chu Giai Giai cũng không ngờ Dương Minh tự nhiên lại làm như vậy! Trước đó mình đã ám chỉ vài lần mà người này vẫn trơ ra như tượng đá! Trong lòng Chu Giai Giai vừa vui vừa thẹn," ưm" một tiếng, rồi cúi đầu, không dám ngẩng lên. Bởi vì Trần Mộng Nghiên còn đang ở bên cạnh, Chu Giai Giai khẩn trương, sợ Trần Mộng Nghiên sẽ hiểu lầm cái gì đó.
"Ừ, anh sẽ giúp em kiểm tra thân thể một chút, xem. có vấn đề hay không" Dương Minh vừa nói, vừa đưa tay sò soạn trên người Chu Giai Giai. Tay phải chụp lấy bộ ngực của Chu Giai Giai, sau khi chụp xong, còn bóp hai cái, làm cho mặt của Chu Giai Giai nóng như lửa, không biết nên làm thế nào, nên cự tuyệt, hay là tiếp tục để hắn mò như vậy?
Chu Giai Giai rất kì quái, tại sao sau khi tỉnh lại, mà mọi người đều rất không bình thường. Mình tự nhiên trở thành bạn gái của Dương Minh một cách không hiểu, còn Trần Mộng Nghiên thì rất khách khí với mình. Cho nên, nàng sợ nếu bây giờ mà từ chối Dương Minh, sẽ làm cho Dương Minh mất hứng. Vả lại nếu hai người đã trở thành bạn trai và bạn gái, thì Dương Minh hẳn là sẽ thường xuyên làm như vậy với mình.
Đang trong thế khó xử, thì lại nghe Dương Minh nói: "Tốt lắm, tốt lắm, chổ này không bị thiếu."
"." Chu Giai Giai cảm thấy cả người nóng như lửa, giống như lọt vào trong một cái lò than vậy, Dương Minh thật là, cái này mà cũng nói được.
Nhìn thấy bộ dáng của Chu Giai Giai, Dương Minh cũng hiểu được không nên quá đáng, sau khi chiếm tiện nghi xong, liền nghiêm trang nói: "Giai Giai, em không cần nghĩ nhiều, bây giờ em bị mất trí nhớ, anh sẽ không tùy tiện trong tình huống em không đồng ý mà chiếm tiện nghi của em, đương nhiên, nếu em đồng ý thì khác, bây giờ anh chỉ kiểm tra thân thể của em thôi, là kiểm tra rất khoa học, không có chuyện gì phức tạp bên trong, em yên tâm."
"A." Chu Giai Giai nhắm hai mắt lại, rốt cục đã không chịu nổi những lời nói loạn của Dương Minh, chạy đến bên cạnh Trần Mộng Nghiên, tựa vào bên cạnh Trần Mộng Nghiên.
Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, thầm nghĩ, dưới anh thật đúng là một con lừa! Chẳng qua, cũng không thể nói những lời này trước mặt Chu Giai Giai được, vì thế nói: "Giai Giai, đừng để ý đến hắn, hắn ta là như vậy đó, suốt ngày không đứng đắn!"
"Dạ." Chu Giai Giai nhẹ nhàng nói một tiếng, cả người không còn một chút sức lực. Bị Dương Minh chơi đùa nửa ngày như vậy, làm cho Chu Giai Giai cảm thấy cả người như biến thành động vật không xương sống vậy.
"Ừ, kiểm tra cho Giai Giai xong rồi, kế đến phải đến Nghiên Nghiên của chúng ta." Dương Minh đứng dậy, nhích qua chổ của Trần Mộng Nghiên.
Dương Minh sở dĩ lộn xộn như vậy, thật ra cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi, muốn Trần Mộng Nghiên cùng cô gái khác hòa mình. Biện pháp tốt nhất chính là để ba người cùng một chổ làm một ít chuyện tình hữu nghị. Như vậy, cho dù có bối rối, thì quan hệ sẽ tự nhiên thân mật thôi.
"Kiểm tra em cái gì!" Mặt của Trần Mộng Nghiên đỏ lên nói: Em đâu có nằm viện!"
"Kiểm tra sức khỏe định kì thôi! Không phải có bệnh mới chịu đi kiểm tra, chỉ là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện ấy mà" Dương Minh dõng dạc nói.
"Nếu anh dám. kiểm tra em. em. em liền. em sẽ không để yên cho anh!" Trần Mộng Nghiên làm sao mà để cho Dương Minh mò mẫm trên người? Nàng phải giữ mặt mũi một chút, ít nhất là giữ hình tượng người đứng đầu hậu cung, cho nên rất để ý đến điều này.
"Giai Giai cũng đã kiểm tra rồi, nếu không kiểm tra cho em, thì sẽ không công bằng" Dương Minh nói: "Con người của anh cho đến bây giờ đều xử lý công việc rất công bằng, không nghiêng về một bên nào cả, có đúng không Giai Giai!"
"A?" Chu Giai Giai đang thẹn thùng cúi đầu, làm sao mà nghe Dương Minh nói nhảm cái gì. Bỗng nhiên nghe Dương Minh gọi mình, còn hỏi mình phải không, liền gật đầu theo bản năng.
"Em thấy chưa, ngay cả Giai Giai cũng đồng ý!" Dương Minh nói với Trần Mộng Nghiên.
"Cô nàng chết bầm này! Thật là.!" Trần Mộng Nghiên giận mà không được, trừng mắt nhìn Chu Giai Giai nói: "Nãy giờ nói nhiều em với em như vậy, mà khi xảy ra chuyện em đều quên hết trơn, phản đồ y như em Lâm."
Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, nhất thời buồn cười, thì ra tiểu nha đầu này đã kí hiệp nghị gì đó với Chu Giai Giai nhưng mà không được, Chu Giai Giai không biết bị gì nhưng mà đã bán luôn nàng rồi.
"A. em không có." Chu Giai Giai nhìn Trần Mộng Nghiên: "Chị Mộng Nghiên, em làm sao vậy."
"Còn làm sao nữa, không phải em đã tán thành ý kiến kiểm tra thân thể của Dương Minh sao?" Trần Mộng Nghiên tức giận nói." Em." Chu Giai Giai bây giờ mới hiểu ra, thì tra trước đó Dương Minh hỏi nàng" có phải không" là như vậy, quả thật lúc đó mình đã gật đầu rồi, hèn chi Trần Mộng Nghiên lại tức giận như vậy!
"Được rồi." Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên cũng biết là nàng ta vô tâm, làm sao mà so đo được nữa. Bất đắc dĩ lắc đầu, đem hết tức giận trút lên đầu của Dương Minh: "Anh đó, chỉ biết làm chuyện xấu với bọn em. Em cho anh biết, chờ Chỉ Vận đến đây, em sẽ cho anh đẹp mắt"
Dương Minh nghe xong, cười hắc hắc, cũng không để ý. Tiểu ngoan ngoãn Lâm Chỉ Vận hả, muốn xúi giục là xúi được sao? Đến lúc đó trận doanh của em chỉ cần một câu nói của anh, không phải lập tức tan rã à?
Trần Mộng Nghiên làm sao mà không biết được tâm tư của Dương Minh, nhưng cũng chẳng thể nói gì, vốn tưởng rằng sau một đêm ngủ chung với Chu Giai Giai, hai người kết tình chị em, đứng chung một chiến tuyến, nhưng kết quả.
Thật ra, cái việc kết tình chị em này để đứng chung một chiến tuyến cũng chẳng có gì, quan trọng là đang nhắm vào ai? Nhắm vào Dương Minh, vậy không tan rả mới lạ. Cũng may mục đích chủ yếu của Trần Mộng Nghiên chỉ là vì đối phó với Dương Minh.
Còn mục đích thật sự của nàng chính là muốn giữ vững vị trí của mình, nàng ta không muốn tranh giành cái gì, nhưng mà ai biết được Tô Nhã và Lam Lăng có tạo thành uy hiếp hay không, làm cho nàng cảm thấy rất bất an.
Trần Mộng Nghiên tự tin rằng, trong suy nghĩ của Dương Minh bây giờ, mình vẫn là đứng nhất, nhưng sau khi Tô Nhã đến đây? Tô Nhã có thể rtanh với mình không? Trần Mộng Nghiên không nắm chắc điều này.
Dương Minh không biết tâm tư của Trần Mộng Nghiên, chẳng qua, cho dù không biết thì cũng chẳng sao, hậu cung hài hòa, đây mới là điều hắn muốn.
Dương Minh đang âm thầm nghĩ bậy trong đầu, bỗng nhiên, một loạt hình ảnh giống như là đang nhớ lại chuyện cũ bỗng nhiên mạnh mẽ xuất hiện, trong đầu của Dương Minh bỗng xuất hiện một trận hỏa hoạn! Ngọn nửa hừng hực, soi sáng cả bầu trời đêm, giống như là ban ngày! Mà cái địa điểm bị cháy ấy chính là công ty châu báu của mình!
Dương Minh đang kinh ngạc, thì bức hình lại thay đổi, đến một góc độ khác, trong phòng giám đốc ở tầng hai, Lâm Chỉ Vận đang coi sách, thì bỗng nhiên phát hiện ra lửa cháy! Lúc này, muốn chạy đi đã không còn kịp, cầu thang đã đầy lửa! Dương Minh thậm chí còn có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi và bất lực của Lâm Chỉ Vận!
Trong lòng Dương Minh cả kinh, đang muốn xem tiếp thì hình ảnh kia lại biến đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...