"Tặng hoa cho em em còn không muốn?" Dương Minh lười biếng ngồi dậy, cầm bó hoa lên.
"Chỉ là sự nhầm lẫn của anh, dùng hoa để lấy lòng người đẹp, nhưng không ngờ gửi nhầm qua cho em thì có"
"Haha, sao thế, ghen à?" Dương Minh nhìn bộ dáng của Vương Tiếu Yên, liền chọc nàng.
"Ai thèm ghen" Vương Tiếu Yên liếc nhìn Dương Minh một cái: "Ai thèm hoa của anh chứ?"
Tuy rằng ấn tượng của Vương Tiếu Yên đối với Dương Minh không tốt lắm, nhưng bây giờ hai người đã trở thành tình nhân, cho dù giữa hai người không có cảm tình, nhưng Vương Tiếu Yên cũng hy vọng Dương Minh ngẫu nhiên vẫn có thể có một chút lãng mạn, bởi vì dù sao nàng cũng là một cô gái mà, cũng có một chút hư vinh nho nhỏ.
Huống chi, Vương Tiếu Yên cũng rõ ràng một điều, nàng, không thể có cái gì gọi là tình yêu cả. Tình yêu đối với một sát thủ, thậm chí là một vật hy sinh cho lợi ích của gia tộc mà nói, cũng rất xa xỉ.
Cho nên, những ngày ở cùng mình một chổ, có lẽ sẽ là một kỉ niệm đẹp để ngày sau còn nhớ lại, để bù đắp cho chổ trống của mối tình đầu.
"Tặng cho em, tiểu Yên Yên" Dương Minh đứng dậy, ôm lấy vai của Vương Tiếu Yên, đưa hoa đến trước mặt nàng.
"Em không thèm!" Tuy rằng ngoài miệng Vương Tiếu Yên nói vậy, nhưng vẫn cầm lấy hoa, chẳng qua, mặt vẫn đỏ lên, nói: "Anh đừng hiểu lầm, em chỉ là người hợp tác với anh, cho nên mới nhận hoa của anh thôi"
"Hợp tác cũng có thể trên giường?" Dương Minh cười dâm, nói.
Vương Tiếu Yên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, tại sao tên này lại đáng giận như vậy chứ? Cho nên nói: "Những lúc giải quyết nhu cầu sinh lúc cho anh, em sẽ lấy tay giải quyết"
"A?" Dương Minh sửng sốt, nói: "Trời đất, còn có vụ này nữa hả? WTF!"
"." Vương Tiếu Yên nhìn bộ dáng kinh ngạc của Dương Minh, căm tức nói: "Anh đừng nói cho em biết, anh chưa từng xốc lọ?"
Dương Minh thầm than, cô bé này quả thật rất kinh hãi. Loại chuyện này mà cũng có thể nói ra khơi khơi, chẳng qua, trong lòng Dương Minh liền lung lay, bởi vì trước kia Vương Tiếu Yên ở cùng Triệu Oánh, không biết Triệu Oánh có như vậy không?
"Cái bản mặt gì thế? Sao có vẻ dâm dâm?" Vương Tiếu Yên nhìn Dương Minh, nhíu mày nói.
"Không có gì, không có gì." Dương Minh cười nói: "Anh chỉ là chưa thấy con gái làm như thế nào, hay là em làm thử cho anh coi?"
"Cút ngay!" Mặt của Vương Tiếu Yên đỏ lên, nàng không ngờ Dương Minh còn có thể đưa ra yêu cầu vô sỉ như vậy.
"Nếu em không sờ, vậy để anh giúp." Dương Minh bị mấy câu nói của Vương Tiếu Yên làm cho ngứa, vì thế tiếp tục vô sỉ nói.
"Dương Minh, anh muốn chết như thế nào?" Vương Tiếu Yên liếc nhìn Dương Minh một cái, hất tay của Dương Minh trên vai mình ra.
"Anh muốn bị em nhún chết!" Dương Minh trả lời.
Vương Tiếu Yên nghe không hiểu, hỏi lại: "Nhún cái gì đế? Nhún như thế nào thì chết?"
"Thì giống như tối qua vậy, nhún lên nhún xuống." Dương Minh giải thích.
"." Vương Tiếu Yên thật sự là bó tay rồi, nhưng mà, cãi nhau với Dương Minh một hồi cũng làm cho trong lòng thoải mái không ít, ít nhất là làm cho những thứ như lợi ích gia tộc trở nên dần mơ hồ.
.
Buổi chiều, đi ra khỏi nhà của Vương Tiếu Yên, Dương Minh liền đi thẳng đến chổ của Phương Thiên, chuyện gia nhập vào tổ chức hắc quả phụ quan trọng như vậy, Dương Minh đương nhiên là muốn nói cho Phương Thiên biết, thuận tiện lấy ý kiến của ông ta luôn.
Ngẫm lại lúc cuồng dã với Vương Tiếu Yên khi nãy, Dương Minh cũng có chút buồn cười, cô nàng này thật sự có vẻ muốn nhún chết mình hay sao ấy, nữ sát thủ, quả thật không đơn giản.
Những căn nhà sống trong khu giải tỏa hôm nay đã được dở bỏ và dời đi, còn Ngụy Đức Khang bởi vì chuyện hai đại tướng của mình vào bệnh viện, còn thằng con bị đánh làm cho tâm tình chấn động, không còn tâm tình để ý đến chuyện này.
Ông ta không có tâm tư để quản chuyện giải tỏa này, thì Dương Minh lại đưa đến tin tức giận. Mình còn chưa tìm hắn tính sổ, mà tiểu tử này còn dám gọi điện cho mình, muốn ra mặt cho một công nhân, bắt mình đền ba triệu? Cái này không phải là coi mình không ra gì sao?
Vốn, Ngụy Đức Khang chỉ muốn giáo huấn Dương Minh một chút thôi, nhưng bây giờ ông ta không nhịn được nữa! Dương Minh khinh người quá đáng, không biết sống chết, đánh con mình còn dám đòi tiền mình?
Nghĩ đến đây, Ngụy Đức Khang liền gọi điện cho Trịnh Lão Lục.
"Ngụy tổng, có chuyện gì sao?" Trịnh Lão Lục đang chuẩn bị một ít đồ nghề, ông ta chuẩn bị tắt điện thoại, không ngờ trong lúc này thì Ngụy tổng gọi điện đến.
"Ông ra tay chưa?" Ngụy Đức Khang hỏi.
"Vẫn chưa, sao thế, kế hoạch có biến?" Trịnh Lão Lục hỏi.
"Ừ, có chút thay đổi, sau khi ông phóng hỏa thiêu hủy công ty của tiểu tử Dương Minh kia, cũng đi tìm kho hàng của công ty hắn nằm ở đây, sau đó cho nổ tung luôn!" Nguy Đức Khang nói: "Tôi muốn cho hắn trực tiếp phá sản!"
"Nổ tung kho hàng? Chẳng phải là làm lớn chuyện này sao?" Trịnh Lão Lục lo lắng hỏi.
"Làm lớn? Tôi muốn làm chết hắn" Ngụy D(ức Khang tàn nhẫn nói: "Tiểu tử này thật sự không coi ai ra gì, tôi không để cho hắn một giáo huấn, thì hắn sẽ không biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Thế nào, ông dám làm không?"
"Bản thân tôi thì không có gì, chỉ sợ liên lụy đến ngài." Trịnh Lão Lục nói.
"Nếu ông dám làm thì được rồi, chuyện này tôi sẽ dọn dẹp" Ngụy Đức Khang nói: "Bây giờ ông tắt điện thoại đi, hai ta nói nữa, ông chuẩn bị đi, càng hành động nhanh càng tốt!"
"Vâng, Ngụy tổng" Trịnh Lão Lục đồng ý, trước khi đi làm lao động cải tạo, vốn ông ta là một người liều mạng, cho nên làm việc này mà không hề khẩn trương, sau khi cúp điên thoại, liền tắt luôn, rồi đi chuẩn bị đồ nghề.
Về phần kho hàng của công ty châu báu Lưu Duy Sơn, ông ta cũng hỏi kỹ rồi, cho nên không còn bận tâm trong lòng.
Sau khi dặn dò Trịnh Lão Lục xong, Ngụy Đức Khang vẫn còn tức hận, thầm nghĩ, thằng nhóc mày dám bố láo với tao? Mày cho rằng ông già Dương Đại Hải của mày rất ghê? Nói cho may biết, mà không được, ngay cả Dương Đại Hải cũng không được!
Nguy Đức Khang tìm đến mục lục thương hội của Tùng Giang, ông ta là hội phó thương hội Tùng Giang, lời nói trong thương hội rất có quyền lực.
Ngụy Đức Khang dò tìm trong mục lục, sau đó móc điện thoại ra gọi.
"Alo, là Ngưu tổng sao?" Số điện thoại đầu tiên mà Ngụy Đức Khang bấm, chính là của một công ty kiến trúc tại Tùng Giang. Đức Khang địa sản có đôi khi không làm nổi một chuyện, sẽ tìm đến công ty này để hợp tác, cho nên quan hệ cũng rất thân thiết.
"Là tôi, xin hỏi là ai?" Ngưu Tổng còn đang ăn cơm trưa, cho nên móc điện thoại ra nghe mà không nhìn số.
"Tôi là Ngụy Đức Khang!"
"Ngụy tổng à, xin chào xin chào, sao thế, có chuyện gì cần nhờ phải không?" Trong lòng Ngưu tổng kích động, gần đây tin tức Đức Khang địa sản giải tỏa một khu đất, sau đó xây một khu nhà cao cấp, đây đã không còn là một bí mật gì rồi, cho nên sau khi biết là Ngụy Đức Khang gọi điện đến, cái đầu tiên mà Ngưu tổng nghĩ đến chính là, có phải Ngụy Đức Khang muốn mời công ty của mình tham gia xây dựng khu nhà cao cấp không.
Phải biết rằng, đây chính là một công việc béo bở, nếu mình có thể làm, cũng có thể kiếm được rất nhiều, cho nên ngữ khí của Ngưu tổng liền trở nên khách khí hơn.
"Chuyện tốt đương nhiên là có" Ngụy Đức Khang biết, nếu muốn Ngưu tổng giúp, thì chỉ với thân phận là phó hội trưởng thương hội Tùng Giang là không đủ, người trong thương hội đều coi trọng lợi ích, cho nên Ngụy Đức Khang bắt đầu dụ dỗ: "Việc xây dựng khu nhà cao cấp, công ty của tôi không làm nổi, đến lúc đó muốn mời Ngưu Tông tham gia, hẳn là ngài không từ chối chứ?"
Thằng ngu mới từ chối, Ngưu tổng thầm nghĩ!
Chẳng qua, Ngưu tổng cũng biết, Ngụy Đức Khang cũng không có lòng tốt như vậy, vô duyên vô cớ xẻ cái bánh ngọt ra chia cho mình, vì thế nói: "Ngụy tổng, tôi vui còn không kịp nửa là, làm sao mà từ chối chứ? Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng đi!"
"Được, sảng khoái!" Ngụy Đức Khang nói: "Thật ra, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cũng không có gì, đối với Ngưu tổng mà chỉ là một bữa sáng mà thôi! Chẳng qua, chuyện này, nếu Ngưu tổng không giúp là không làm được!"
"Ồ? Có chuyện gì mà Ngụy tổng không làm được sao?" Ngưu tổng sửng sốt, năng lực của Ngụy Đức Khang ông ta cũng biết, chuyện mình có thể làm, Ngụy Đức Khang cũng có thể làm, ví dụ như chuyện giải tỏa khu đất và xây căn hộ cao cấp này vậy.
"Đương nhiên, chuyệ này chỉ có Ngưu tổng là có thể làm được!" Ngụy Đức Khang nói: "Chẳng qua cũng không phải là chuyện lớn gì!"
"Ngụy tổng, vậy nói nghe một chút đi, nếu như lão Ngưu tôi có thể làm được, tôi sẽ hỗ trợ!" Ngưu tổng nói.
"Là vậy, tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương, có phải là công ty do ngài sửa chữa không?" Ngụy Đức Khang hỏi: "Bây giờ, mặt bằng của họ có phải đang xây dựng lại, đúng không?"
"Đúng vậy, sao thế?" Ngưu tổng nghe không hiểu ý của Ngụy Đức Khang, chẳng lẽ Ngụy Đức Khang coi trọng công trình này? Chẳng qua, đây chỉ là một công trình đơn giản, chẳng phải là miếng thịt béo bở gì, Ngụy Đức Khang làm sao mà để ý chứ?
Tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương trước kia vốn là công ty xe đò Tùng Giang, chẳng qua, nhà xưởng của chổ đó đã lâu rồi không sử dụng, nói chính xác hơn là mục nát không thể dùng để sản xuất được nữa, cho nên trước đó đã nhờ Ngưu tổng tiến hành sửa chữa.
Vì vậy, công trình này cũng không phải là lớn, cho nên Dương Đại Hải và Dương Đại Sơn sau khi thương lượng, liền quyết định để cho người ngoài làm, chờ khi xây lại nhà xưởng xong, lại dùng công ty của mình.
"Rất tốt, Ngưu tổng, đến lúc đó ông chỉ cần làm một chút động tác nhỏ, làm cho nhà xưởng của họ sụp đổ, tốt nhất là kéo dài thời gian lên, như thế là tốt nhất!" Ngụy Đức Khang lạnh lùng nói.
"Cái gì? Làm sập?" Ngưu tổng cả kinh: "Ngụy tổng, ý của ngày là gì, tôi có chút hồ đồ."
"Ý của tôi rất rõ ràng, trước đó tôi và bọn họ có xích mích, cho nên bây giờ muốn trả thù họ, Ngưu tổng, ông có hiểu chưa?" Ngụy Đức Khang nói.
Nghe Ngụy Đức Khang nói xong, Ngưu tổng lập tức bình tĩnh lại, giải tỏa khu đất kia dù quan trọng, nhưng không thể bởi vì kiếm tiền mà ngay cả mạng cũng không cần!
Đối phó với Danh Dương? Quả thật là đang nói giỡn, lúc trước mình chuẩn bị tiến hành sửa chữa cho tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương, lúc ấy Bạo Tam Lập còn mơ hồ để lộ rằng, tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương và công ty giải trí Danh Dương là người một nhà, kêu Ngưu tổng là cho tốt, đừng ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bằng không thì.
Ngưu tổng sở dĩ cố hết sức để làm một công việc không kiếm được tiền này, cũng bởi muốn tạo quan hệ với Bạo Tam Lập, người làm ăn tại Tùng Giang, ai mà không muốn tạo quan hệ tốt với Bạo Tam Lập? Nếu mà không cẩn thận, sẽ để lại hậu hoạn vô cùng ngay.
Cho nên, Ngưu tổng đặc biệt quý trọng cơ hội này, thà rằng mình bù tiền, cũng phải làm tốt công trình này, chỉ vì muốn tạo ấn tượng tốt cho Bạo Tam Lập.
Nhưng bây giờ, Ngụy Đức Khang đột nhiên muốn liên hợp với mình để đối phó với tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương, tuy rằng có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà Ngưu tổng không ngốc, có tiền cũng không mua lại được mạng.
Tiền thì hôm nay không kiếm ngày mai vẫn kiếm được, cho nên đối với việc giải tỏa khu đất kia, coi như xong đi. Tên Ngụy Đức Khang này thật sự không biết tốt xấu, ngay cả tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương cũng dám đối phó!
"Ngụy tổng, việc này thứ cho tôi bất lực, ông cũng biết, công ty của tôi rất coi trọng danh dự, một khi xuất hiện công trình có vấn đề, vậy sau này còn ai dám tìm công ty của tôi nữa?" Ngưu tổng nhẹ nhàng từ chối.
Ngụy Đức Khang nghe Ngưu tổng nói xong, trong lòng tức giận, chuyện ông ăn bớt nguyên vật liệu còn thiếu sao? Tự nhiên lại nói với lão tử điều này? Còn nói về danh dự nữa chứ?
Chẳng qua, tức giận thì vẫn là tức giận, ông ta vẫn muốn nhờ Ngưu tổng hỗ trợ, cho nên bình thản nói: "Ngưu tổng, cái công trình kia thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu có thể cùng hợp tác vụ giải tỏa xây dựng căn hộ cao cấp này, ít nhất cũng có thể giúp ông kiếm được một trăm triệu"
Nói Ngưu tổng không động tâm, điều này là giả đó, nhưng động tâm thì sao? Động tâm quan trọng hơn mạng? Thằng ngu nào nói câu đó vậy?
Thấy Ngưu tổng do dự, Ngụy Đức Khang tiếp tục dụ dỗ: "Ngưu tổng ngẫm lại đi, Ngụy Đức Khang tôi làm điền sản nhiều năm như vậy, chuyện gì có lời tôi đều chiếu cố cho sinh ý của ông, có gì đâu! Nếu ông còn lo lắng, vậy chúng ta có thể ký hiệp ước trước!"
Mẹ nó, mày còn dùng mấy thứ này để hấp dẫn lão tử, lão tử không thể mắc mưu được. Nếu mày muốn chết thì cũng đừng kéo lão tử xuống lót lưng! Trong lòng Ngưu tổng cũng rất tức giận rồi, còn giả bộ làm gì nữa, cho nên không kiên nhẫn nói: "Xin lỗi Ngụy tổng, tôi còn có chuyện, lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp!"
Nói xong, Ngưu tổng liền cúp điện thoại, thầm nghĩ, kí hiệp ước cái đéo, có biết mình đắc tội với ai không? Cái cái rắm gì, mày cho rằng về sau mày còn cơ hội để làm nữa sao?
Trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút, làm cho Ngụy Đức Khang tức giận, Ngưu tổng bị gì thế? Cái bánh ngọt lớn như vậy mà không cần, có uống lộn thuốc không?
Ngưu tổng cúp điện thoại của Ngụy Đức Khang xong, lau mồ hôi trên đầu xong, liền bấm điện thoại cho Bạo Tam Lập! Ông ta phải đem chuyện này nói cho Bạo Tam Lập biết, nếu không để Bạo Tam Lập biết được là Ngụy Đức Khang tìm mình thì phiền lắm.
Mặc dù mình đã từ chối, nhưng ít nhất là mình có biết mà không báo!
"Ngưu tổng sao?" Bởi vì đã có lưu số, nên Bạo Tam Lập liền biết là ai gọi đến.
"Bạo tổng, là tôi, là tôi!" Ngưu tổng nghe thấy Bạo Tam Lập gọi tên mình, nhất thời kích động: "Bạo tổng, tôi có chuyện cần phải báo cho ngài biết!"
"Ồ, chuyện gì?" Bạo Tam Lập hỏi: "Ngưu tổng cứ nói"
"Là như vậy, vừa rồi Ngụy Đức Khang của Đức Khang điền sản gọi điện đến cho tôi, muốn tôi động tay động chân vào công trình của tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương, bị tôi dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối" Ngưu tổng kể: "Hắn ta nói, hắn có thù oán với công nghiệp nặng Danh Dương, tôi nghĩ, chuyện này nhất định phải báo cáo cho Báo ca một tiếng!"
"Ngụy Đức Khang?" Bạo Tam Lập nghe xong, cười lạnh một tiếng, thằng này chắc là hết kiên nhẫn để sống rồi, trêu chọc vào Dương ca không nói, bây giờ còn chọc đến mình, vì thế nói: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn ông, Ngưu tổng!"
"Không khách khí, không khách khí, đây là điều tôi phải làm!" Ngưu tổng nói: "Cái tên Ngụy Đức Khang kia còn hứa sẽ cho tôi rất nhiều, nói để việc giải tỏa khu đất kia cho tôi làm, xem ra lần này hắn đã hạ quyết tâm, Báo ca phải cẩn thận phòng bị"
Ngưu tổng có vẻ như nói là Ngụy Đức Khang quyết tâm, nhưng thật ra là nói cho Bạo Tam Lập biết, mình đã bỏ qua một món lợi lớn để mật báo cho hắn.
Bạo Tam Lập cười, làm sao mà không nghe ra ý của Ngưu tổng, vì thế cười nói: "Yên tâm đi, Ngưu tổng, Bạo Tam lập tôi không bao giờ bạc đãi bạn bà, về sau có gặp phiền toái gì, trực tiếp gọi điện cho tôi là được"
Ngưu tổng nhất thời mừng rỡ, có những lời này của Bạo Tam Lập, vậy sau này mình làm việc cũng sẽ tiện hơn! Làm một công ty kiến trúc dưới chót, Ngưu tổng thường xuyên chịu sự bắt nạt, thường xuyên bị những công ty lớn tranh giành những mối làm ăn lớn.
Cũng như những lần đi đòi nợ, mỗi lần đi, Ngưu tổng đều phải làm mặt cười cười.
Bây giờ, Bạo Tam Lập đã nói như vậy, vậy thì chẳng khác nào mình là bạn của Báo ca, về sau đi đòi tiền, ai mà dám không nể mặt? Không nể mặt mình tức là không nể mặt Báo ca, ở Tùng Giang phỏng chừng là không có người nào to gan như vậy đâu, không ai dám đối đầu với Báo ca cả!
Cúp điện thoại của Ngưu tổng, Bạo Tam Lập bắt đầu cân nhắc đến chuyện của Ngụy Đức Khang, người này xem ra không đánh là không được, ngay cả tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương mà cũng dám có chủ ý!
Chẳng qua, trước khi làm việc, Bạo Tam Lập vẫn muốn xin chỉ thị của Dương Minh một chút, vì thế, Bạo Tam Lập gọi điện kể lại những lời của Ngưu tổng cho Dương Minh nghe, sau đó hỏi: "Dương ca, chuyện này nên làm gì bây giờ? Có nên đi đập Ngụy Đức Khang một trận không?"
Dương Minh nghe xong, nhất thời nhíu mày, tên Ngụy Đức Khang này muốn đối phó với tập đoàn Danh Dương? Lá gan lớn quá rồi! Cho nên vừa bực nhưng lại vừa mắc cười, nói: "Được rồi, anh thấy nên làm thế nào thì làm đi!"
Bạo Tam Lập biết, nếu Dương Minh đã nói như vậy, tức là đã giao mọi chuyện qua cho mình, vì thế nói: "Được, Dương ca, tôi hiểu rồi!"
Nguy Đức Khang đang tức giận vì Ngưu tổng dám từ chối lời đề nghị hấp dẫn của mình, thì điện thoại trên bàn vang lên, Nguy Đức Khang không muốn nghe, nhưng lai sợ là mối làm ăn nào đó gọi điện đến, vì thế đành phải nghe: "Alo, xin chào, tôi là Ngụy Đức Khang!"
"Mày là Ngụy Đức Khang? Khá lắm!" Bạo Tam Lập cười lạnh một tiếng: "Tao đang tìm mày đó!"
"Mày là ai?" Ngụy Đức Khang thấy đối phương nói chuyện như vậy, nhất thời không vui, vừa rồi mới tức giận Ngưu tổng xong, cho nên bây giờ tâm tình chưa được tốt cho lắm!
"Tao là Bạo Tam Lập!" Bạo Tam Lập nói: "Nghe nói mày muốn đối phó tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương?"
"A." Ngụy Đức Khang sửng sốt, không biết Bạo Tam Lập làm sao mà biết tin này, chợt nhớ ra, chắc chắn là do Ngưu tổng mật báo, trong lòng tức giận, chẳng qua cũng có chút buồn bực, chuyện này có liên quan gì đến Bạo Tam Lập đâu? Liền hỏi: "Báo ca. xin chào. không biết ngài nghe tin này ở đâu?"
Cho dù tâm tình của Ngụy Đức Khang không tốt, thì bây giờ cũng không dám phát hỏa với Bạo Tam Lập, Bạo Tam Lập là người như thế nào, Ngụy Đức Khang trêu chọc không nổi, tuy rằng hắn cũng có một chút đen, nhưng mà so với Bạo Tam Lập thì chẳng là cái thá gì.
Thủ hạ của Ngụy Đức Khang căn bản là không thể so với người của người ta, chẳng những không chuyên nghiệp, hơn nữa chẳng ai học hành ra trò gì cả. cho nên, ngữ khí của Ngụy Đức Khang cũng trở nên cung kính hơn.
"Tao biết được tin này ở đâu không quan trọng!" Bạo Tam Lập đột nhiên hừ lạnh nói: "Chẳng qua, lá gan của mày cũng không nhỏ đấy? Ngụy Đức Khang? Mày hết muốn sống rồi à? Dám xuống tay với công ty của tao?"
"Công ty của ngài?" Ngụy Đức Khang không rõ, nói: "Báo ca, ngài đang nói gì thế, sao tôi lại dám ra tay đối phó với công ty của ngài? Cho tôi vài lá gan tôi cũng không dám!"
"Tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương và công ty giải trí Danh Dương, vốn là anh em, mày động vào Danh Dương kia, không phải là động vào công ty của tao sao?" Bạo Tam Lập lớn tiếng nói: "Tao thấy mày muốn chết rồi đấy? Bây giờ tao ảnh cáo mày, nếu mày cón dám lộn xộn, tao cam đoan rằng ngày mai mày sẽ biến mất khỏi trái đất này! Tuy rằng Bạo Tam Lập tao muốn làm một người văn minh, nhưng luôn luôn có người ép tao làm chuyện không văn minh, mâu thuẫn thật!"
"a." Biết được tập đoàn Danh Dương có quan hệ với Bạo Tam Lập, Ngụy Đức Khang sửng sốt! Đột nhiên nghĩ ra, hèn chi trước đó ngữ khí của Ngưu tổng mập mờ như vậy, cho hắn một số tiền lớn mà hắn không dám lấy, thì ra là mắc bệnh táo bón nhưng không dám nói! Công ty của Bạo Tam Lập ai mà dám lộn xộn? Cái đó và muốn chết có khác nhau sao?
Trong lòng thầm mắng Ngưu tổng là thứ khốn nạn, chuyện quan trọng như vậy mà không nói với mình, nếu hôm nay Bạo Tam Lập không gọi điện đến, chuyện kia không thể thu thập được, thì mình không biết là sẽ chết như thế nào?
Ngụy Đức Khang là một người làm ăn, nhưng cũng rất thức thời, mặc dù kinh doanh tại Tùng Giang nhiều năm, có chút căn cơ, nhưng ông ta cũng rất rõ, ai là người không thể đắc tội được.
Đừng tưởng bây giờ ông ta là phó hội trưởng thương hội Tùng Giang, nhưng nếu có xung đột với Bạo Tam Lập, thì phỏng chừng là sẽ không có ai đứng về phía mình, người ta vội vã phân giới hạn với mình còn không kịp nữa là, sợ mình liên lụy đến bọn họ! Điểu nay Ngụy Đức Khang rất rõ ràng.
Lúc trước muốn động vào gia đình của Dương Minh, là bởi vì hắn cảm thấy mình có thực lực đủ để động vào Dương Minh, ít nhất là lực lượng mang nhau, có thể tìm mặt mũi về.
Nhưng bây giờ muốn cũng không dám nghĩ, đấu với Bạo Tam Lập, vậy chỉ có chết thảm mà thôi, Ngụy Đức Khang không phải đồ ngốc, sau khi suy nghĩ thông suốt, liền nói với Bạo Tam Lập: "Báo ca, thật xin lỗi, tôi thật sự không biết đó là công ty của ngài, nếu đã biết, có đánh chết tôi cũng không dám."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...