Kỳ hai của trường đại học bình thường đều là vào ngày 25 tháng hai. Bây giờ chưa đến đợt khai giảng nhưng có không ít nghiên cứu sinh đến trường, cho nên trong trường cũng không quá vắng vẻ.
Đương nhiên còn có một ít đôi sinh viên yêu nhau, nhớ nhau nên sớm quay lại trường để tâm sự.
Đây là những sinh viên ở tỉnh ngoài, còn như Dương Minh và Trần Mộng Nghiên thì không cần như vậy.
Xe Dương Minh có giấy thông hành nên trực tiếp đi vào. Lúc trước giấy thông hành mà Lưu Duy Sơn đưa cho, Dương Minh đã để ở xe của Trương Tân. Sau đó Dương Minh tự mình làm rồi phát hiện làm một giấy ra vào không đến 200 tệ.
"Đằng trước có gì vậy?" Vương Tiếu Yên chỉ đến phía trước rồi nói.
Xe vừa vào trong khuôn viên nhà trường thì đường đằng trước đã tắc, có một đám người ngăn lại. Đây đều là sinh viên đang vây xem thứ gì đó. Đám người Dương Minh cách khá xa nên không thấy rõ đằng trước là có chuyện gì.
Đương nhiên Dương Minh hoàn toàn có thể dùng thuật viễn thị nhìn tới, nhưng việc nhỏ mà dùng đến nó thì không khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà. Dương Minh không muốn chuyện gì cũng dựa vào dị năng.
Vì thế hắn đỗ xe ở bên, năm người xuống xe đi tới xem là chuyện gì.
"Không phải là tụ tập đánh nhau đó chứ?" Lý Đại Cương nói.
"Chắc không phải đâu" Dương Minh lắc đầu. Đánh nhau quy mô lớn như vậy ở trong trường ư? Nói đùa không đó. Ngày hôm sau kiểu gì cũng đuổi học thẳng cổ.
Năm người mới đi tới trước thì đã có một sinh viên mặc đồ thể thao đi tới phát truyền đơn cho bọn họ.
Dương Minh thuận tay cầm lấy xem thì ra là có một người là Quyền vương Thái Lan nói công phu Trung Quốc không đáng một đồng. Hắn nói có thể lấy ưu thế tuyệt đối đánh bại võ thuật Trung Quốc. Mà tin tức này mới có cách đây không lâu. Đại học Tùng Giang thu được lời mời thi đấu của một trường đại học Thái Lan nào đó nói sẽ có đoàn quyền kích đến Tùng Giang du lịch. Vì vậy bọn họ muốn phát chiến thiếp với đại học công nghiệp Tùng Giang đứng đầu cả thành phố, giọng điệu rất kiêu ngạo.
Dương Minh đọc xong thì thấy đúng là vô công rồi ghề. Quyền vương kia kiêu ngạo thật đó. Nhưng phải xem người ta có bản lĩnh kiêu ngạo hay không, bây giờ khó có thể bình luận.
Nhưng một đoàn võ thuật sinh viên lại có khẩu khí lớn như vậy, nhân đợt đi du lịch còn khiêu chiến. Như vậy không làm cho các sinh viên đại học Tùng Giang tức mới là lạ.
Người phát truyền đơn là câu lạc bộ võ thuật của trường. câu lạc bộ này thành lập đã lâu chẳng qua người tham gia câu lạc bộ chủ yếu ôm mục đích lấy sức khỏe, ít người muốn dùng công phu đi so tài.
Người phụ trách câu lạc bộ nhận được thư khiêu chiến liền khá sốt ruột. Điều này quan hệ đến mặt mũi cả trường nên nếu từ chối lời khiêu chiến thì đừng nói lãnh đạo trường học mất mặt, hắn cũng không còn được làm người phụ trách câu lạc bộ nữa.
Hơn nữa các trường khác sẽ xem bọn họ như thế nào? Nhưng nếu do người trong câu lạc bộ đi tham chiến lại cảm thấy không có phần thắng. Dù sao người ta dám khiêu chiến thì nhất định có chỗ tự tin, không thể tự tìm chết được.
Cho nên người phụ trách là chủ nhiệm Vương không còn cách nào khác là vận động thành viên tuyên truyền khắp trường để tạo thành thanh thế lớn hơn một chút. Tốt nhất có thể làm cho một vài người trong trường tham gia báo danh.
Mặc dù chủ nhiệm vương cũng chỉ thử mà thôi, nhưng rất nhiều truyện trên mạng không phải nói võ lâm cao thủ trong trường, dị năng cao thủ trong trường, sát thủ, bộ đội đặc chủng trong trường sao? Những lúc rảnh rỗi, chủ nhiệm Vương thường hay lên mạng đọc tiểu thuyết, cho nên lúc này hắn muốn đặt hy vọng vào các cao thủ trong trường.
Chẳng qua tuyên truyền vài ngày mà không có ai đến báo danh. Dù sao tức thì tức nhưng rất nhiều người căn bản không học võ, ngay cả người trong câu lạc bộ võ thuật cũng không nắm chắc phần thắng thì đừng nói người khác.
Cho nên mọi người tuy tức giận nhưng không ai đi đăng ký. Cho dù có ai muốn thì chủ nhiệm Vương cũng không dễ dàng đồng ý cho bọn họ ra trận. GÌ cũng không biết chỉ có nhiệt huyệt thì đi không phải chịu đánh sao?
Dương Minh cười khổ một tiếng, khiêu chiến như thế này chỉ cần không để ý đến hắn là được mà. Bọn họ có thể làm gì mình chứ? Cũng không thể kéo đến đánh người chứ? Người ta rõ ràng có chuẩn bị mà đến. đại học Tùng Giang có ai là đối thủ chứ?
Nhưng không ngờ Vương Tiếu Yên vừa đọc truyền đơn liền đi tới chỗ báo danh mà nói: "Tôi đăng ký"
Người phụ trách đăng ký là một nữ sinh viên tên là Trịnh Minh Hoa – người của câu lạc bộ. Câu lạc bộ Quyền Thái bên kia yêu cầu trận đấu có cả nam và nữ, nhưng câu lạc bộ chỉ có một nữ sinh là cô. Mà bây giờ chưa có nam sinh báo danh chứ đừng nói là nữ sinh.
Như vậy cuối cùng Trịnh Minh Hoa sẽ phải ra trận. Nhưng Trịnh Minh Hoa không sợ, không đánh thắng thì có thể nhận thua mà.
Đang suy nghĩ thì có người đến báo danh, lại là một nữ sinh. Trịnh Minh Hoa liền ngẩn ra, ngẩng đầu lên thấy là một cô nữ sinh khá đẹp đứng trước mặt mình nên nói: "Là bạn muốn đăng ký?"
Vương Tiếu Yên gật đầu nói: "Đúng thế"
Trịnh Minh Hoa vốn tưởng phải là mấy nữ sinh to con, không ngờ Vương Tiếu Yên lại nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, chắc không đánh được đâu. Vì thế Trịnh Minh Hoa vội vàng nói: "Trận đấu này rất nguy hiểm, bạn."
"Không vấn đề gì" Vương Tiếu Yên thản nhiên nói: "Tôi tên Vương Tiếu Yên, là sinh viên khoa Lịch sử"
"Hả." Trịnh Minh Hoa thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tiếu Yên, không nói gì nữa vì vậy đưa cho Vương Tiếu Yên một tờ đăng ký bảo viết vào đó.
Dương Minh thấy Vương Tiếu Yên chạy đi đăng ký liền có chút bất đắc dĩ phải đi theo. Chẳng qua Dương Minh vừa tới liền có nhiều người nhận ra hắn.
"Đây đều là những người thích xem đấu võ. Lúc trước Dương Minh đấu với Lưu Triệu Đông, Lý Gia Sinh, bọn họ đều thấy. Vì vậy vừa thấy là Dương Minh liền có người kêu lên: "Đây không phải Dương Minh sao? Dương Minh tới thì chúng ta sẽ không sợ Quyền thái"
"Đúng thế, Dương Minh còn thu thập được cả Tiệt quyền đạo thì sợ gì Quyền thái"
"Dương Minh cố lên"
Dương Minh không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy. Chuyện đã mấy tháng mà còn có người nhớ ra hắn. Mà chủ nhiệm Vương nghe thấy tiếng kêu liền chạy tới. Lúc trước chủ nhiệm Vương cũng đã xem Dương Minh đánh với Tiệt quyền đạo xã. Cho nên thấy Dương Minh liề như thấy cứu tinh. chủ nhiệm Vương nảy dựng lên mà nói: "Dương Minh, lần này cậu nhất định phải đăng ký tham gia, lấy danh tiếng cho đại học Tùng Giang chúng ta"
Đây là ép lên giá treo cổ phải không? Dương Minh dở khóc dở cười. Hắn vốn không muốn tham gia vì Dương Minh thấy đây chỉ là trò hề. Quyền vương của đại học Thái Lan kia chủ yếu là dở chứng nên mới chạy đến đây mà khiêu chiến.
Nếu tình hình quá nghiêm trọng thì Dương Minh có thể chạy đến khách sạn mà câu lạc bộ Quyền thái ở đánh mấy tên tham gia tàn phế, để hôm sau bọn chúng không thể tham gia.
Nhưng bây giờ Vương Tiếu Yên đi đăng ký, ở tình hình này hắn cũng không tiện từ chối. Dù sao thấy nhiều cặp mắt hy vọng của bọn họ, Dương Minh không đành lòng nên nói: "Được, tôi đi đăng ký. Chẳng qua có thể thắng hay không thì tôi không dám cam đoan"
"Tốt quá, cậu có thể ra trận là tôi yên tâm rồi. Cậu nếu không thắng thì người khác cũng không có biện pháp" chủ nhiệm Vương thấy Dương Minh đáp ứng liền rất kích động.
"Bao giờ thì đấu?" Dương Minh hỏi.
"Ngày 15 tháng ba. Sao, có vấn đề gì không?" chủ nhiệm Vương hỏi: "Về thời gian có thể thương lượng một chút, chúng ta có thể đưa ra yêu cầu mà"
"Không có gì, ngày đó cũng được" Dương Minh lắc đầu. Chỉ cần hôm nay là tốt rồi, hôm nay hắn còn có chuyện khác cần làm.
Dương Minh viết mấy dòng vào tờ đăng ký sau đó cùng Vương Tiếu Yên rời đi trong tiếng hoan hô.
Dương Minh không có hứng thú nhưng bị ép nên phải đăng ký.
Hắn chỉ có chút kỳ quái là sao Vương Tiếu Yên lại chủ động đăng ký nên hỏi: "Sao cô lại đi đăng ký?"
"Không có gì, tôi và Lý Nhạc Hân kia có chút ân oán, vừa lúc có cơ hội giải quyết" Vương Tiếu Yên chỉ chỉ vào danh sách sinh viên Thái Lan sẽ tham gia.
"Hả?" Dương Minh không ngờ Vương Tiếu Yên báo danh vì cái này, còn tưởng cô ả vì danh dự của trường chứ: "Người kia làm gì thế? "
"Cũng là sát thủ" Vương Tiếu Yên không giấu Dương Minh: "trước kia làm hỏng chuyện của tôi, cho nên tôi nhớ kỹ khuôn mặt cô ta. Mặc dù tên không giống nhưng tôi có thể khẳng định là ả"
Trong tài liệu tuyển thủ có cả ảnh và giới thiệu, Dương Minh nhìn người phụ nữ tên Lý Nhạc Hân này thấy rất bình thường, không có gì đặc biệt, không ngờ cũng là sát thủ.
"Vậy tôi đi theo làm gì không biết" Dương Minh có chút hối hận thở dài nói: "Sớm biết như vậy tôi đã không đăng ký.
"Không biết chừng những người khác cũng như ả. Anh giúp tôi hạ bọn họ luôn thể" Vương Tiếu Yên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...