Ngận Thuần Ngận Ái Muội

"Ông chủ, xin lỗi, là tôi là phụ lòng hy vọng của ngài." Tên trộm cẩn thận nói.

"Được rồi" Người kia nói: "Tổ chức của chúng ta có thành tích như hôm nay, mày cũng có công không ít, chỉ cần đại sự thành công thì mày cũng là một công thần. Hơn nữa, chuyện ở Vân Nam không phải mày làm rất tốt sao!"

"cảm ơn ông chủ!" Tên trộm nghe xong vui mừng nói: "Ở Vân Nam, cũng nhờ ông chủ tự mình đứng bên cạnh chỉ đạo thì nhiệm vụ mới có thể hoàn thành thuận lợi."

"Được rồi, mày là đồ đệ của tao, tao yêu cầu nghiêm khắc với mày cũng là vì tốt cho mày" Người kia nói: "Trở về đi, tất cả chờ về rồi nói"

"Vâng, ông chủ" Tên trộm đã hồi phục lại tình thần, ít nhất là ông chủ không trách tội hắn, điều này làm cho hắn cao hứng.

.

Dương Minh lẳng lặng lái xe, lúc đi ngang qua góc tối nhỏ kia, Dương Minh theo bản năng nhấn phanh một chút, lơ đãng nhìn vào góc tối kia một cái.

Sau đó quay đầu lại, nhấn ga, tiếp tục chạy đi.

"Anh, anh đổi xe khi nào thế, chiếc này là BMW x5 mới ra năm ngoái phải không?" Dương Tiểu Ba rất thích xe, bình thường khi có thời gian rãnh đều lên mạng xem các trang web về ô tô, bình thường ở trường cũng hay mua tạp chí về ô tô nữa. (Thằng này không biết là vì xe hay là vì các cô em xinh tươi quảng cáo xe đây?)

"Ừ, vừa mới đổi không lâu, chiếc xe cũ là của một người bạn, anh không thể mượn hoài được: Dương Minh cười nói: "Thế nào, em có hứng thú với ô tô à?"

"Đúng vậy!" Dương Tiểu Ba gật đầu nói: "Em hay mua tạp chí ô tô về nhà coi, khi đó đã cảm thấy những chiếc xe này rất tuyệt rồi, không ngờ có ngày em được một trên nó!"

"Chờ em tốt nghiệp trung học xong, muốn chiếc nào, đại ca tặng cho em!" Dương Minh cười nói, một chiếc xe đối với Dương Minh căn bản chẳng đáng là gì.

"A? Thật sao?" Dương Tiểu Ba nghe Dương Minh nói xong, liền hưng phấn kêu lên.

"Đương nhiên là thật, đại ca gạt em khi nào?" Dương Minh nhìn bộ đáng vui vẻ của Dương Tiểu Ba, không khỏi nhớ đến thời trung học của mình: "Mộng Nghiên, em nói chúng ta lúc học trung học, cũng giống hai đứa phải không?"

Đây chỉ là một câu nói cảm khái của Dương Minh mà thôi, nhưng lọt vào tai của Trần Mộng Nghiên lại có ý nghĩa khác, nàng còn tưởng rằng Dương Minh đang nói quan hệ của Dương Tiểu Ba và Thẩm Hoa, vì thế đỏ mặt nói: "Lúc trung học, hai ta chỉ là bạn học thôi."

"Ơ?" Dương Minh ngạc nhiên, vội nói: "Mộng Nghiên, anh chỉ nói bộ dáng của chúng ta thôi. không có ý khác."

"A." Trần Mộng Nghiên tiếp tục đỏ mặt, cảm thấy rất ngượng: "Em cũng đâu có ý khác."

Dương Tiểu Ba và Thẩm Hoa ngồi ở phía sau cảm thấy hai anh chị này rất mắc cười, nhưng mà bọn họ không dám cười, đành phải nén lại trong người, thật rất khó chịu.

"Sao đó đi đâu?" Dương Minh không quen thuộc đường đi của tuyến 87, lúc ấy thời trung học cũng chẳng đi được vài lần, chỉ có một lần đi cùng Trần Mộng Nghiên đến tiệm sách mà thôi, cho nên cũng không chút ấn tượng gì cả.

"Dạ. đi trước rồi quẹo phải!" Dương Tiểu Ba nhìn đường rồi nói.

"À, có vẻ em rất quen thuộc đoạn dường này, xem ra đã đi không ít?" Dương Minh chọc.


"Em hay đưa Thẩm Hoa về nhà." Dương Tiểu Ba gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

"Gặp cha mẹ chưa?" Dương Minh hỏi.

"Vẫn chưa. hôm nay là lần đầu tiên." Dương Tiểu Ba nhỏ giọng nói.

"Ừ, lát nữa nhớ tạo ấn tượng tốt cho người nhà Hoa gia nha!" Dương Minh nhắc nhở: "Đưng có ăn nói lung tung!"

"Yên tâm đi anh, em biết chừng mực mà!" Dương Tiểu Ba tự tin nói.

Dương Minh đột nhiên cảm thấy mình rất nhiều chuyện, có cảm giác là giống như một trưởng bối vậy, dặn dò không ngừng! Hắn liền cười khổ lắc đầu, lái xe quẹo theo đường do Dương Tiểu Ba chỉ.

"Ngay ở phía trước!" Dương Tiểu Ba chỉ vào một khu nhà cách đó không xa.

"Nơi này. là biệt thự?" Dương Minh kinh ngạc, sau đó liếc nhìn Thẩm Hoa một cái, không ngờ nhà của cô nhóc này lại có nhiều tiền, không biết đang làm gì nữa?

Xem ra Dương Tiểu Ba cũng rất tinh mắt, kua được một búp bê nhà giàu. Vốn Dương Minh muốn hỏi Dương Tiểu Ba một chút là gia đình của Thẩm Hoa làm gì, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại rồi từ bỏ.

Ở độ tuổi như Dương Tiểu Ba, căn bản là không chú ý đến gia thế của bạn gái, giống như lúc mình và Trần Mộng Nghiên yêu nhau, cũng thật lâu sau mới biết chú Trần là cha của Trần Mộng Nghiên.

"Ừ, nhà của Thẩm Hoa là biệt thự!" Dương Tiểu Ba nói: "Mỗi lần em đều đưa đến gần, không dám đi lại, bởi vì cha mẹ của Thẩm Hoa hay đứng chờ trước cửa, đợi Thẩm Hoa tan học về!"

"Cái này gọi là đã tu thành chính quả rồi đó!" Dương Minh cười nói.

Theo lời chỉ dẫn của Dương Tiểu Ba, Dương Minh đậu xe lại trước cửa một biệt thự.

"Anh, là ở đây!" Dương Tiểu Ba nói xong, liền đẩy cửa xe ra: "Cảm ơn anh! Anh và chị dâu về đi!"

"Được rồi, anh nhìn em vào, chờ em vào rồi anh đi" Dương Minh gật đầu nói.

Sau khi xuống xe, Thẩm Hoa ấn chuông biệt thự, không lâu sau, cửa biệt thự mở ra, thấy có bốn người đang đi ra cửa.

"Tiểu Hoa về rồi sao?" Một phụ nữ tuổi trung niên vừa đi vừa hỏi.

"Mẹ, là con" Thẩm Hoa trả lời,

"Tiểu Hoa, con về rồi" Mẹ của Thẩm Hoa gật đầu nói: "Người bạn mà con nói cũng đến sao?"

"Có đến" Thẩm Hoa nói xong, vội ra hiệu cho Dương Tiểu Ba, Dương Tiểu Ba vội nói: "Xin chào cô chú"


Cửa biệt thự mở rộng ra, Thẩm Hoa và Dương Tiểu Ba mới nhìn rõ mặt người ta, hai người trong đó là cha mẹ của Thẩm Hoa, còn có một người đàn ông trung niên cùng với một thằng nhóc cỡ tuổi của Thẩm Hoa.

"Tiểu Hoa, đây là chú Lưu" Cha của Thẩm Hoa Thẩm Chí Quốc giới thiệu: "Đây là con trai của chú Lưu, Lưu Trà, lúc nhỏ có đến chơi rồi"

Thẩm Hoa đương nhiên là không có ấn tượng rồi, kinh ngạc nhìn thoáng qua chú Lưu và Lưu Trà, bởi vì lễ phép cho nên gật đầu chào hỏi.

Thẩm Chí Quốc thật ra cũng không quá khắc khe với chuyện con gái yêu sớm, lúc đầu thì ông cũng có phản đối, nhưng sau nửa học kì theo dõi, thấy thành tích của con gái không bị giảm đi, ngược lại còn tăng tiến không ít, mà người con trai kia cũng có thành tích không tồi.

Thẩm Chí Quốc cũng không phải là loại người cổ hũ, ông ta cũng biết, con gái ở tuổi này có hơi phản loạn, nếu mạnh mẽ can thiệp thì không chừng sẽ xảy ra chuyện, vì thế cứ nhắm một con và mở một con cho qua.

Nhưng mà, mấy ngày trước lại xảy ra chuyện khó xử! Ông bạn già của mình. tạm thời là ông bạn già đi, dù sao cũng là nhiều năm không gặp. Người bạn này chính là chú Lưu Lưu Sạn.

Năm đó, lúc Thẩm Chí Quốc gây dựng sự nghiệp, đã cùng Lưu Sạn hợp tác làm ăn, quan hệ hai nhà cũng không tệ lắm, trừng hợp là lúc đó cả hai người vợ đều cùng có thai, phân biệt sinh ra một nam một nữ, vì thế trong một lần tiệc tùng, Lưu Sạn đã muốn kết thân gia với Thẩm Chí Quốc, Thẩm Chí Quốc cảm thấy rất tốt, cho nên đã đồng ý.

Chớp mắt một cái đã là mấy năm, hai người đường ai nấy đi, Thẩm Chí Quốc tự mình tiếp tục gây dựng xây dựng sự nghiệp, còn Lưu Sạn thì tiếp tục việc của mình, hai người cũng dần ít liên lạc. Thẩm Chỉ Quốc có được kỳ ngộ, rồi phất lên như diều gặp gió, sau khi bôn ba vài năm, cũng tích lũy được ba bốn trăm triệu.

Còn Lưu Sạn, thì có vẻ thời thế không phù hợp, bởi vì đi theo một ông chủ tham ô, bị bắt rồi nhờ ông ta chịu tội giùm, sau đó sẽ cho một đống tiền khi ra tù. Lưu Sạn cắn răng, liền thay ông chủ ngồi tù, không phải chỉ là ba năm thôi sao! Cắn răng một cái là qua, nhưng không ngờ rằng, chưa đến ba năm, mà ông chủ kia lại tiếp tục phạm tội, trực tiếp bị bắt vào ngục! Hơn nữa còn bị phán lâu hơn ông ta, phán quyết hơn hai mươi năm!

Cái này làm cho Lưu Sạn chỉ có thể trợn tròn mắt, công ty thì bị niêm phong, ông ta sau khi được thả cũng chẳng còn cái gì. Chẳng qua, sau khi ra tù, Thẩm Chí Quốc do vẫn còn nhớ tình nghĩa năm đó, đã tiếp tế cho Lưu Sạn không ít, nhưng mà chuyện kết thân gia của hai người đã không được nhắc lai.

Sau đó, Lưu Sạn đã tìm được một công việc mới, làm việc cho tập đoàn Hùng Phong của Vương thị, được tổng giám đốc Vương Tích Phạm nhìn trúng, Lưu Sạn chịu cực chịu khổ, hơn nữa sau khi vào tù cũng học được một số chuyện mờ ám, vì thế liền trọng dụng ông ta.

Chẳng qua cũng không giao trọng trách gì, bởi vì không lâu sau, hình như là do cái số sát chủ của Lưu Sạn nặng quá, cho nên vừa vào làm không bao lâu thì ông chủ liền bị bắt.

Nhưng mà, có một chuyện ngoài ý muốn là, sau khi tập đoàn Hùng Phong đổi chủ, Lưu Sạn bỗng nhiên được Quách Kiện Siêu nhìn trúng, thế là một bước lên trời tiếp!

Quách Kiện Siêu vốn là một người nửa đen nửa trắng, kiếm được một thuộc hạ làm những chuyện mờ ám như Lưu Sạn, cho nên liền tận dụng làm tâm phúc. Cái này quá tốt, cho nên Lưu Sạn tiếp xúc toàn là nhân vật cỡ lão đại ở Tùng Giang, cho nên thân phận cũng thay đổi luôn.

Vốn, Thẩm Chí Quốc rất cao hứng thay cho Lưu Sạn, nhưng không ngờ rằng Lưu Sạn ngày càng kiêu ngạo, khinh thường người khác, ngay cả người đã từng trợ giúp ông ta khi khó khăn là Thẩm Chí Quốc, mà thái độ của ông ta vẫn không thay đổi.

Chẳng qua, mấy hôm trước con trai Lưu Sạn là Lưu Trà không biết làm cách nào mà nghe nói chuyện kết thân gia, nên cố ý đi đến trường của Thẩm Hoa để nhìn bộ dáng của nàng! Sau khi nhìn thấy xong, liền thúc dục cha, muốn nhắc lại chuyện hôn nhân này!

Lúc trước khi vào tù vài năm, Lưu Sạn đã không chăm sóc tốt cho con trai, cho nên bây giờ con trai yêu cầu, Lưu Sạn rất để ý, suy trái tính phải một chút, thấy Thẩm Chí Quốc ở Tùng Giang cũng có địa vị, kết thân với hắn cũng không mất mặt, vì thế liền gọi điện cho Thẩm Chí Quốc.

Thẩm Chí Quốc vừa nghe Lưu Sạn nói chuyện này, lập tức không biết nên làm thế nào, tính cách của con gái ông cũng biết, đừng nói là bây giờ đã có bạn trai, cho dù không có cũng sẽ không dễ dàng đến với một người con trai không quen biết!

Thẩm Chí Quốc suy nghĩ mãi, rồi cuối cùng quyết định nói ra chuyện Thẩm Hoa đã có bạn trai, nhưng không ngờ rằng Lưu Sạn lại phán rằng: "Có bạn trai thì sao? Chia tay là được. Lúc trước kết thân gia, ông không chịu phải không?"

Trong giọng nói sặc mùi uy hiếp. Tuy rằng Thẩm Chí Quốc tức giận, nhưng bây giờ không thể trêu vào Lưu Sạn. Rơi vào đường cùng, cho nên đã đồng ý để Lưu Sạn dẫn con trai Lưu Trà đến gặp mặt con gái Thẩm Hoa.


Chẳng qua, Thẩm Chí Quốc cũng kêu con gái dẫn bạn trai đến, mục đích là làm cho Lưu Trà hết hy vọng.

"Chú Thẩm, đây là một chút tâm ý" Dương Tiểu Ba đương nhiên không biết Lưu Sạn Lưu Trà là ai, chẳng qua lễ vật thì vẫn phải đưa." Haha, đến được rồi, mua mấy cái này làm gì" Thẩm Chí Quốc tuy rằng nói như vậy, nhưng mà trong lòng rất vui, vì dù sao điều này cũng thể hiện Dương Tiểu Ba tôn trọng mình.

Thẩm Chí Quốc vừa muốn cầm lấy quà trong tay của Dương Tiểu Ba, thì Lưu Trà bên kia liền cười gian, giơ tay chụp lấy món đồ trong tay của Dương Tiểu Ba, nói: "Chú Thẩm, để con giúp ngài cầm lấy!"

"beng." chai rượu trực tiếp rơi xuống đất, vỡ tan tành.

"Tôi còn chưa chụp được, tại sao lại buông tay?" Lưu Trà làm ra vẻ vô tội nhìn Dương Tiểu Ba.

"Mày. mày." Dương Tiểu Ba tức giận thấy rõ, rõ ràng là tên này buông tay ra, mà cướp từ đoạt lý, sau đó còn quay sang đổ thừa cho mình.

"Con làm gì đó? Tại sao lại ném chai rượu xuống đất?" Thẩm Chí Quốc cũng thấy rõ ràng, Lưu Trà cầm lấy chai rượu xong rồi mới ném xuống đất, căn bản là hắn cố ý,

"Không có gì cả" Lưu Trà nhún vai nói, trong giọng tràn đầy sự khinh bỉ: "Chỉ là hai chai rượu dỏm thôi mà, trong xe cha con cũng có, lập tức lấy cho chú là được"

Dương Tiểu Ba tức đến xanh mặt, nắm chặt đấm tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Trà." Nhìn cái gì? Không phục? Mày có thể đánh tao" Lưu Trà khinh thường liếc mắt Dương Tiểu Ba.

Vừa dứt lời, Dương Tiểu Ba liền nện cho một đấm vào mặt, làm cho hắn trở thành động vật được quốc gia bảo vệ. (ý nói là gấu mèo đó, bị bầm con mắt ấy mà –)))

Dương Minh và Trần Mộng Nghiên ngồi ở trong xe đợi, vẫn chưa đi, cho nên nhìn thấy hết cảnh này.

"Dương Minh, không ngờ em trai của anh thoạt nhìn văn nhã lịch sự, mà sao lại đánh người giống như anh vậy?" Trần Mộng Nghiên cười cười nhìn Dương Minh, chẳng qua Trần Mộng Nghiên cũng không cảm thấy Dương Tiểu Ba có làm gì sai cả, tình huống như vậy, tên kia quả thật đáng bị đánh.

"Anh xuống xe một chút, em ở đây chờ anh!" Dương Minh sợ Dương Tiểu Ba chịu thiệt, vì thế dặn dò Trần Mộng Nghiên.

"Anh cẩn thận một chút, đừng để bị thương" Trần Mộng Nghiên cũng biết, bây giờ kêu Dương Minh đừng đánh người là tự lừa dối bản thân. Không bằng cứ trực tiếp dặn hắn cẩn thận là được.

"Đis con mẹ thằng nhị đại gia này, mày dám đánh tao?" Lưu Trà bị đấm một cái, liền lộ ra bản chất thật của mình, giương nanh múa vuốt chuẩn bị đánh Dương Tiểu Ba. Lưu Trà vốn chẳng phải là loại người tốt lành gì, trong trường học là một tên côn đồ chuyên đánh nhau. Bây giờ, Lưu Sạn lên đời, Lưu Trà càng không coi ai ra gì.

Mấy lão đại ở Tùng Giang đã ngồi ăn cơm với Lưu Trà, cho nên ai còn dám động vào hắn? Vì thế, Lưu Trà nhanh chóng trở thành đại ca trường học, không ai dám khiêu khích uy nghiêm của hắn. Hôm nay tự nhiên bị đấm bầm mắt, hắn sao không điên cho được?

"Mày chửi ai đó?"

Lưu Trà chửi không đúng người, làm cho Dương Minh tức giận, tát cho hắn một cái vang dội.

Chẹp chẹp. tên này mắng nhị đại gia của Dương Tiểu Ba, mà nhị đại gia của Dương Tiểu Ba chính là cha của Dương Minh, Dương Minh làm sao mà không giận?

Chiếc BWM x5 đậu ven đường nãy giờ, nhưng Thẩm Chí Quốc và Lưu Sạn đều không để ý Thẩm Hoa và Dương Tiểu Ba bước xuống từ xe, cho nên cũng không biết, còn tưởng rằng là xe của người ta.

Mà lúc này, đột nhiên có một thanh niên bước xuống khỏi xe, không nói gì cả mà đi lại tát cho Lưu Trà một cái. Lưu Trà không biết người này là ai, liền trả lời theo bản năng: "Tao không chửi mày."

"Mày mắng nó" Dương Minh chỉ Dương Tiểu Ba: "Nó là người của Dương gia, mày mắng nhị đại gia nó, chính là mắng tao!"

"Cái gì?" Lưu Trà còn không hiểu gì cả, thì lại bị ăn thêm một cái tát của Dương Minh, bị đòn liên tục làm cho đầu óc của hắn choáng váng.


"Cậu. là ai?" Lưu Sạn tuy rằng rất kiêu ngạo, nhưng hắn thấy Dương Minh lái chiếc BWM x5, cũng biết thân phận của Dương Minh khẳng định không đơn giản. Cho nên trước khi động vào Dương Minh, cũng muốn thám thính tình hình của Dương Minh.

"Ông là ai? Em trai của tôi đến gặp cha vợ, ông đứng đây làm kì đà làm gì?" Dương Minh nhìn Lưu Sạn, khinh thường nói.

Bị người ta nói là kì đà, làm cho Lưu Sạn rất không thoải mái, cố nén tức giận nói: "Em trai của cậu? Chỉ sợ cậu hiểu lầm rồi? Nhà của chúng tôi và Thẩm gia đã kết thân gia"

Dương Minh nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thẩm Chí Quốc, trong lòng đã đoán được bảy tám phần. Tên Lưu Trà này khẳng định là coi trọng Thẩm Hoa, cho nên nhờ cha hắn đến kết thân gia với Thẩm gia. Mà tên Lưu Sạn này, hẳn là người mà Thẩm gia không thể đắc tội nổi.

Chẳng qua, Thẩm Chí Quốc không đắc tội nổi, nhưng không có nghĩa là Dương Minh không đắc tội nổi. Dương Minh còn sợ ai hả? Mày kiêu ngạo, mày bố láo trước mặt lão tử là lão tử giết ngay." Mang con của ông cút ngay cho tôi. Bằng không tự gánh lấy hậu quả" Dương Minh hết kiên nhẫn nói với Lưu Sạn.

Lưu Sạn không biết Dương Minh là ai, thấy Dương Minh kiêu ngạo như vậy, tất nhiên là không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chẳng qua ở Tùng Giang Lưu Sạn cũng tự nhận mình là một người có năng lực, cho dù Dương Minh là đại thiếu gia của ông chủ nào đó, thì ông ta vẫn thừa sức đối phó.

Nhưng mà, có vết xe đổ của ông chủ, Lưu Sạn cũng bắt đầu làm việc cẩn thận hơn. Ông ta nghiêng người nói với Lưu Trà: "Mày đi xem bảng số xe của hắn là bao nhiêu"

Từ bảng số xe có thể đại khái đánh giá được năng lực của một người, nếu như là số tiến lên hoặc là số trùng, thì chính là người có thế lực rất lớn, mà người như vậy Lưu Sạn không dễ dàng trêu chọc vào.

Lưu Trà sau khi đi ra nhìn bảng số xe, đến nhỏ giọng nói với cha: "Bảng số là B88888, không biết là ở đâu làm"

B88? Lưu Sạn đầu tiên là sửng sốt, thầm nghĩ, đây không phải là biển số xe chiếc Audi A8 sao? Bảng số xe của Tôn gia Đông Hải tại Tùng Giang! Chẳng qua, loại xe thì không giống, chẳng lẽ là?

Nghĩ đến đây, Lưu Sạn nhẹ nhàng thở phào, người lái nói có năng lực thì đúng là có năng lực. Nhưng mà năng lực cho dù có lớn, thì cũng không thể thay đổi được bảng số xe. Nhưng mà, nếu có bối cảnh quá lớn thì cũng không phải là không thể.

Chẳng qua, kì quái chính là bảng số B88, rõ ràng chính là người của Tôn gia Đông Hải. Nhưng bảng số xe Tôn gia này không phải là không cho đàn ông lái sao? Phỏng chừng đây là bẻ trộm, ừ, chắc là vậy!

Cho nên, Lưu Sạn kì quái, hay là người trước mặt có quan hệ với Tôn gia? B88888, mà tiểu tử này còn nói là họ Dương. khoan đã. không đúng!

Lưu Sạn cả kinh, toát mồ hôi lạnh toàn thân, mấy hôm trước mới cùng Quách tổng tham gia buổi tiệc của các đại nhân vật. Trên bàn, lão đại Tùng Giang Bạo Tam Lập có nói qua, có làm một bảng số xe là B88B88 cho một chiếc BMW của một người bạn, và Quách Kiện Siêu có nói thêm cho ông ta biết người bạn này tên là Dương Minh! Về sau nếu người này có đến Thiên Thượng Nhân Gian, nếu không có mình, thì Lưu Sạn nhất định phải chiêu đãi thật tốt. Sau khi trở về có ám chỉ cho ông ta biết thêm, Báo ca tuy rằng nói Dương Minh là bạn, nhưng trên thực tế, Báo ca rất sợ Dương Minh. Lúc ấy Lưu Sạn có nghĩ, tự nhiên lại còn một nhân vật lợi hại như vậy tồn tại! Trong lòng kinh hãi vô cùng. Nghe Quách Kiện Siêu nói xong, vội vàng ghi nhớ trong lòng, bây giờ, đột nhiên nghĩ đến chuyện đó.

"Mày có nhìn rõ không? Là B88888 hay là B88B88?" Lưu Sạn hỏi.

"A? Là 88B88, lúc đó thấy còn tưởng là số 8 biến hình, tưởng do đèn đường chứ" Lưu Trà không rõ lai lịch xe, cho nên cũng không khẩn trương cho lắm.

Nhưng Lưu Sạn nghe con trai nói xong, xém tí đã té xỉu. Đây cái là gì? Người này ngay cả Báo ca còn sợ, mình lại trêu chọc vào? Không phải muốn chết sao? Con của mình lại giành bạn gái của em trai người ta, thật sự là hết muốn sống rồi!

"Ngài. ngài là Dương Minh tiên sinh?" Lưu Sạn hỏi thử, ông ta ôm hy vọng là người này không phải.

"Ông biết tôi?" Dương Minh nhíu mày, hắn ta nhớ là không có biết người này.

Lưu Sạn không ngờ dự cảm của mình đã trở thành sự hật. Người trước mắt thật sự là Dương Minh! Đây chẳng phải là tiêu rồi saoo. Mình trêu chọc hắn, chẳng phải là tự thân khó giữ được?

Nghĩ đến đây, Lưu Sạn liền muốn mang con trai chay trối chết, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, lập tức bị loại bỏ ngay. Bởi vì cho dù mình di, thì Dương Minh khẳng định là sẽ hỏi thăm tin tức của mình, đến lúc đó vẫn có thể tra ra được. Khi đó mình sẽ chết còn thảm hơn nữa.

Cho nên, nếu đã như vậy, không bằng cứ thành thật nhận sai, không chừng còn có thể được Dương Minh tha thứ, vì thế cung kính nói: "Dương tiên sinh, tôi là Lưu Sạn, là phó tổng của Thiên Thượng Nhân Gian, trợ thủ của Quách tổng!"

"Quách Kiện Siêu?" Dương Minh nhìn Lưu Sạn, nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, tôi là người của Quách tổng" Lưu Sạn không ngừng gật đầu, sau khi Dương Minh nói tên của Quách Kiện Siêu ra, ông không còn nghi ngờ gì nữa: "Dương tiên sinh, vừa rồi là khuyển tử không biết quy củ, đã có tội, mong ngài đại nhân đại lượng tha cho một con đường"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui