Theo Âu Dương Kham Khởi thấy dù miệng lưỡi Dương Minh sắc bén đến đâu thì cũng sẽ chết.
"Thằng ranh, đây là do mày tự tìm. Tao cho mày ra tay trước mà mày bỏ qua, đến lúc xuống địa ngục đừng nói tao không cho mày cơ hội" Duyên Trì 001 nghe Âu Dương Kham Khởi ra lệnh liền nói với Dương Minh.
"Ồ, tao cho mày ra tay trước thì lúc mày gặp Diêm Vương có thể nói với lão ta là mày không nắm bắt được cơ hội" Dương Minh nhún vai nói.
Duyên Trì 001 cười lạnh một tiếng. hắn nói không lại Dương Minh, nhưng không sao hết. Thằng ranh đã muốn chết sớm thì hắn đồng ý ngay.
Duyên Trì 001 nhoáng lên và ra chiêu. Duyên Trì 001 cầm trong tay một thanh chủy thủ rất sắc. Thanh chủy thủ này vẫn giấu bên hông hắn, tay phải đưa ra tìm đã cầm vào tay.
Dương Minh cười cười khinh bỉ nhưng khi Duyên Trì 001 ra chiêu, Dương Minh cũng không dám chậm trễ. Dù cho tổ chức sát thủ này kém đến đâu thì cũng phải có một hai tên được được một chút. Tên Duyên Trì 001 có thể được Âu Dương Kham Khởi mang đến đây, như vậy hắn có chỗ hơn người.
Dương Minh nhìn chằm chằm vào động tác của Duyên Trì 001. Khi Duyên Trì 001 vừa tới, Dương Minh đang định trốn ra sau bởi vì thanh đao rất sắc. Nếu hắn chống lại thì sẽ bị thương. Nhưng Dương Minh có chút kinh ngạc vì Duyên Trì 001 đã dừng lại, thanh đao cách hắn khoảng nửa mét rồi dừng lại trong không trung.
Dương Minh có chút kinh ngạc, người này chẳng lẽ đột nhiên ngứa ngáy trong người? Hay là tay có tật?
Hắn đâu biết Duyên Trì 001 bình thường khi giết người đều có một thói quen đó là dừng lại một giây trước khi giết mục tiêu. Hắn muốn xem vẻ mặt hoảng sợ của đối phương trước khi chết.
Nếu là người bình thường thì trong một giây căn bản không thể có phản ứng, nên kiểu gì cũng bị giết. Nhưng Dương Minh lại khác, một giây đủ cho hắn làm được rất nhiều chuyện.
Mặc dù Dương Minh không hiểu Duyên Trì 001 sao làm như vậy, nhưng có cơ hội này thì hắn đâu thể bỏ qua. Dương Minh rất nhanh đoạt đao trong tay Duyên Trì 001, sau đó đâm vào tim đối phương.
"Sao có thể?" Đây là câu nói cuối cùng trước khi chết của Duyên Trì 001. Hắn dù như thế nào cũng không thể hiểu tại sao Dương Minh phản ứng nhanh như vậy. Chỉ trong một giây mà có thể đoạt được đao.
Dương Minh vốn không kém, hơn nữa mới trải qua cuộc huấn luyện nghiêm khắc nên cho dù Duyên Trì 001 không dừng lại một giây thì Dương Minh cũng không bị thương. Mà Duyên Trì 001 dừng lại đã cho Dương Minh cơ hội.
Dương Minh rút đao ra, máu từ người Duyên Trì 001 bắn mạnh ra.
"Tôi nói lão này, lão lần sau dẫn người đến giết tôi có thể tìm một tên không bị bênh không?" Dương Minh thở dài một tiếng chẳng có vẻ gì như vừa giết người: "Người này có phải bị điên không mà lại đột nhiên dừng như vậy?"
Âu Dương Kham Khởi không thể tin nhìn Dương Minh và Duyên Trì 001 ngã xuống mặt đất. hắn không ngờ thói quen của Duyên Trì 001 lại khiến chủ của nó mất mạng.
Mặc dù trước kia Âu Dương Kham Khởi cho rằng thói quen này của Duyên Trì 001 không tốt, dễ làm đối thủ có cơ hội chạy trốn. Nhưng hắn không nghĩ rằng kẻ địch sẽ tận dụng một giây này mà phản công.
Đây chỉ là do Âu Dương Kham Khởi nghĩ tổ chức sát thủ của mình quá lợi hại, không nghĩ còn có người lợi hại hơn.
Lưu Cát Hạo lúc này sợ đến độ vãi đái ra quần. Hắn hối hận, sao hắn lại tin Âu Dương Quân Uy nói mà tham gia chuyện này. Nếu mình chỉ lừa tiền Dương Minh thì có lẽ Dương Minh không hành động như vậy. Nhưng bây giờ Lưu Cát Hạo thật khó tưởng tượng Dương Minh sau khi giết thằng Duyên Trì 001 kia còn giết ai nữa không?
Sao mình tin lời thằng Âu Dương Quân Uy kia chứ? Âu Dương Quân Uy nói công phu Duyên Trì 001 rất cao, nói cái gì mà một chiêu giết Dương Minh. Vậy mà thằng Duyên Trì 001 một chiêu đã mất mạng.
Âu Dương Kham Khởi vừa định nói chuyện thì Dương Minh đã đoạt trước;" Ồ, đúng rồi. Chắc là không có lần sau. Lưu lại hai bố còn nhà lão đúng là tự gây phiền phức cho mình"
"Hừ, mày đừng tưởng may mắn giết được Duyên Trì 001 là lợi hại. Có năng lực thì đấu với tao?" Âu Dương Kham Khởi hừ lạnh một tiếng. mặc dù hắn đang đau lòng vì mất Duyên Trì 001, nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh.
"Cùng lão? "
Dương Minh nhìn Âu Dương Kham Khởi đầy khinh thường. Âu Dương Kham Khởi béo như vậy thì làm ăn được gì. Lúc trẻ tuổi chắc tàn nhẫn nhưng công phu thì không được rồi.
Người thường xuyên luyện công phu thì nhìn cái là ra. Âu Dương Kham Khởi này không giống như vậy.
"Không sai? Mày giỏi lắm mà? Nếu là đàn ông thì một đấu một với tao" Âu Dương Kham Khởi vừa nói liền bắt đầu khởi động chân tay như là làm nóng người vậy"
Chẳng qua Dương Minh thấy Âu Dương Kham Khởi làm vậy thấy rất buồn cười. Đây là làm nóng mình ư?
Âu Dương Kham Khởi đâu biết công phu gì. Hắn mặc dù là Lão Đại của tổ Ưng Nhãn nhưng cũng không có nghĩa hắn là sát thủ.
Hắn cung cấp tiền và địa điểm huấn luyện cho Ưng Nhãn chứ không phải tự mình làm nhiệm vụ. Chẳng qua hắn nói như vậy là muốn làm Dương Minh mất chú ý, rồi nhân cơ hội ra tay.
Âu Dương Kham Khởi vung tay múa chân rồi từ từ luồn tay phải vào trong lòng. Động tác của hắn rất tự nhiên không có vẻ gì đang đóng kịch cả.
Nhưng Dương Minh sớm nhận ra Âu Dương Kham Khởi không biết công phu, nên hắn luôn chú ý đến động tác lão già. Thấy tay Âu Dương Kham Khởi đưa vào ngực, Dương Minh lập tức nghi ngờ.
Dương Minh dùng dị năng nhìn tới thì thấy trong lòng Âu Dương Kham Khởi giấu một khẩu súng lục.
Mẹ nó chứ, Dương Minh đúng là muốn mắng cho lão già Âu Dương Kham Khởi một trận. Tên này đúng là giỏi miệng lưỡi.
Muốn dùng súng với mình ư? Được đó. Dương Minh phát hiện ý đồ lão già này liền đưa tay vào túi rút khẩu súng như son môi của Vương Tiếu Yên ra rồi bắn trúng tim Âu Dương Kham Khởi. Âu Dương Kham Khởi trợn mắt há mồm kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.
"Lão không phải muốn dùng súng với tôi sao? Tôi chơi với lão" Dương Minh nhét khẩu súng vào túi.
Lưu Cát Hạo muốn ngất rồi. Thằng mặc dù này là người như thế nào mà có súng. Lưu Cát Hạo mặc dù cũng thi thoảng có thủ đoạn nhưng còn cách súng quá xa. Âu Dương Kham Khởi có súng không lạ, bởi vì người ta là Lão Đại tổ chức sát thủ mà. Nhưng Dương Minh không ngờ cũng có súng.
Lưu Cát Hạo đang rất hận, hận tát mình mấy cái. Bây giờ xem ra Dương Minh là người tàn nhẫn. Ngày đó Dương Minh nói không sai, lúc người ta đi lăn lộn thì mình không biết đang làm gì.
Nếu biết Dương Minh lợi hại như vậy thì đánh chết Lưu Cát Hạo cũng không dám chọc vào. Đây không phải là muốn tự tay nạp mạng sao. tên Dương Minh này chỉ trong nháy mắt đã giết chết hai người, có lẽ thằng Âu Dương Quân Uy cũng sắp đi.
Âu Dương Quân Uy không ngờ Dương Minh còn có súng, hơn nữa một phát đạn đã giết chết Âu Dương Kham Khởi. Âu Dương Quân Uy đau đớn kêu lên rồi nhìn Dương Minh đầy phẫn hận.
Âu Dương Quân Uy biết bây giờ đau đớn không thể giải quyết được Dương Minh. Hắn hôm nay chỉ sợ không thể về được.
- Âu Dương Quân Uy, mày muốn chết như thế nào?
Dương Minh trực tiếp hỏi Âu Dương Quân Uy muốn chết như thế nào? Hắn nói rất kiêu ngạo, nhưng hắn có tư cách đó.
Âu Dương Quân Uy cố nhịn cơn tức giận, hắn trừng mắt nhìn Dương Minh rồi nói: "TaeKwonDo mày dám không?"
"Tao không biết cái đó, mày nếu dùng thì tao dùng cái khác" Dương Minh khinh thường nói.
"Mày dùng gì cũng được, nhưng mày không thể dùng súng" Âu Dương Quân Uy nói vậy là xuất phát từ tâm lý. Dương Minh nếu dùng súng thì đánh mẹ gì nữa.
Âu Dương Quân Uy chỉ ôm một hy vọng mà thôi, nếu như Dương Minh đồng ý tha cho mình thì tốt quá. Mình thà rằng giả làm con làm cháu cũng đáng. Quân tử báo thù mười năm không muộn mà.
"Được, theo ý mày"
Dương Minh không khỏi buồn cười vì thằng Âu Dương Quân Uy này đúng là nhát gan. Không dùng súng thì không dùng. Dương Minh cũng không định dùng súng mà.
Súng của Vương Tiếu Yên chỉ có hai viên đạn, hôm qua đã dùng một viên, hôm nay dùng một viên giết Âu Dương Kham Khởi thì đâu ra đạn để dùng.
"Đến đây" Âu Dương Quân Uy cởi áo khoác ngoài rồi đưa tay ra mời Dương Minh.
"Tao vẫn câu nói đó, mày ra chiêu trước đi" Dương Minh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...