Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Vương Tiếu Yên lúc này sợ đến ngây người. Hai tên có công phu cực mạnh chỉ trong nháy mắt đã bị Dương Minh làm thịt. mặc dù đều là dùng thủ đoạn nhưng không phải có câu bất chấp thủ đoạn sao? Huống chi sát thủ cần chính là thủ đoạn để giết người chứ không phải là đấu võ.

Nhất là câu cuối cùng của Dương Minh làm cho Vương Tiếu Yên rất buồn cười. Tuy nói hơi tục nhưng lại rất có lý.

"Anh rốt cuộc là ai?" Vương Tiếu Yên mặc dù rất hâm mộ thân thủ của Dương Minh nhưng bây giờ chưa biết địch ta nên nàng sao dám mất cảnh giác. Đây là lần đầu tiên nàng đi xa chấp hành nhiệm vụ, kinh nghiệm xã hội rõ ràng không đủ. Nàng vốn đang nghĩ lần này sẽ làm rất đẹp nhưng không ngờ lại phức tạp như vậy.

"Tôi là ai không quan trọng, để sau rồi nói. Bây giờ cần nhất là rời khỏi đây" Dương Minh đến đây thông qua con đường chính thức. mặc dù bây giờ đã dịch dung nhưng hắn cũng không muốn gặp phiền phức. Dù sao ở đây là hiện trường gây án nên phải mau chóng rời đi chứ.

"Nhưng. tôi còn có nhiệm vụ." Vương Tiếu Yên nhìn vào trong biệt thự. giờ phút này nàng cũng không định giấu Dương Minh nữa. Bởi vì dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy Dương Minh là người giống như nàng.

Chỉ bằng việc Dương Minh đến đây đủ để cho thấy hắn biết được rất nhiều tin tức.

"Nhiệm vụ?" Dương Minh nghe xong đúng là dở khóc dở cười: "Bây giờ cô còn muốn chấp hành nhiệm vụ sao? Tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, đây là một âm mưu. Cô cho rằng giết Trịnh Thiếu Bằng còn có ý nghĩa sao?"

Vương Tiếu Yên kêu lên một tiếng, nàng bây giờ mới nghĩ ra. Vừa nãy trong đầu nàng chỉ có suy nghĩ làm thế nào để mau chóng hoàn thành nhiệm vụ nên không nghĩ nhiều như thế. Bây giờ nghe Dương Minh nói, Vương Tiếu Yên mới có phản ứng. Đúng thế bây giờ xem ra Trịnh Thiếu Bằng nhất định chỉ là mồi nhử của kẻ muốn giết nàng.

Quả nhiên Dương Minh nói không sai, cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng động cơ ô tô. Một chiếc xe Franklin phóng thật nhanh ra khỏi biệt thự, lao vút đi.

"Trịnh Thiếu Bằng chạy rồi." Vương Tiếu Yên nhìn chiếc xe đi xa, thở dài một tiếng.

"Rõ rồi thì mau đi đi, lát nữa cảnh sát tới sẽ phiền đó" Dương Minh nhắc nhở Vương Tiếu Yên.


"A. được" Vương Tiếu Yên nhìn hai người trên mặt đất rồi gật đầu đi theo Dương Minh.

Nếu Dương Minh là Vương Tiếu Yên thì hắn nhất định sẽ mang tên đang nằm ngất trên mặt đất đi và nghĩ cách hỏi tin từ trong miệng đối phương.

Nhưng Dương Minh không phải Vương Tiếu Yên nên không cần làm thế. Dương Minh quan tâm chính là Vương Tiếu Yên có quan hệ gì với tổ chức Black Widow hay không? Chứ chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.

Vì thế Dương Minh cũng không nhiều tâm trí quản chuyện người khác. Hắn bây giờ chỉ muốn biết tổ chức sau lưng Vương Tiếu Yên là gì.

"Cô ở đâu vậy?" Dương Minh kéo tay Vương Tiếu Yên, vừa chạy vừa nói.

"Khách sạn Tân Hải." Trong đầu Vương Tiếu Yên bây giờ đang rất rối. Lần này đi làm nhiệm vụ không ngờ gặp sai lầm nên rất loạn. Dù nói như thế nào thì nàng cũng là một cô bé, nên Dương Minh vừa hỏi đã nói ra.

Vương Tiếu Yên bây giờ đang rất sợ. Nếu không có Dương Minh thì hôm nay nàng không biết sẽ như thế nào. Cho dù không chết thì nàng cũng không thể dễ dàng rời đi. Dù nói như thế nào thì bây giờ là Dương Minh đang cứu nàng. Nàng tự nhiên coi Dương Minh là đối tượng để dựa vào.

Hai người chạy đi một khoảng cách khá xa, Dương Minh mới dừng lại nhỏ giọng nói:

- Lát nữa bắt taxi nhưng không trực tiếp về khách sạn Tân Hải. Ở gần đó có siêu thị hay thứ gì khác không?

"Có, có một siêu thị Tân Hải, bên trong bán rất nhiều quần áo loại mới nhất" Vương Tiếu Yên nói.


"Được, chúng ta bắt xe đến chỗ nào đó rồi vào siêu thị, sau đó đi bộ về khách sạn" Dương Minh nói với Vương Tiếu Yên: "Lát nữa khi lên xe cô phải đống giả làm người yêu của tôi. Cô đừng nói nhiều nếu không lại gặp phiền phức"

Vương Tiếu Yên rất kinh ngạc vì bây giờ Dương Minh có thể tỉnh táo như vậy. Hắn vừa giết người cơ mà. Vương Tiếu Yên thầm nghĩ mình không thể bình tĩnh như Dương Minh.

Nàng bây giờ càng lúc càng cảm thấy Dương Minh giống sát thủ, còn là sát thủ chuyên nghiệp hơn nàng nhiều. Chẳng qua Vương Tiếu Yên biết bây giờ không phải là lúc để hỏi.

Vương Tiếu Yên mặc dù rất khó hiểu nhưng không ngu, biết bây giờ hỏi nhiều sẽ làm Dương Minh ghét. Đến nơi an toàn rồi có muốn hỏi gì thì hỏi.

Dương Minh vừa nói như vậy, Vương Tiếu Yên liền gật đầu đưa tay tới khoác tay Dương Minh. Hai người lúc này đúng là trông rất giống một đôi yêu nhau.

Dương Minh đưa tay ra bắt một chiếc taxi rồi cùng Vương Tiếu Yên lên xe.

"Ha ha, anh bạn trẻ giảng hòa với bạn gái rồi à?" Lái xe quay đầu lại cười nói.

Dương Minh có chút kinh ngạc, không ngờ lại trùng hợp như vậy. Hắn lại lên đúng chiếc xe vừa đi.

Chẳng qua cũng may biểu hiện của hắn và Vương Tiếu Yên bây giờ đúng là như đôi tình nhân, vì thế gật đầu nói: "Đúng thế, tôi khuyên mãi mới được đó. Anh đưa chúng tôi đến nhà hàng nào đó, chúng tôi đói rồi"

"Được" Lái xe nghe xong liền không hỏi nữa.


Lái xe không nghi ngờ gì, nhưng Vương Tiếu Yên lại khác. Nàng có chút khó hiểu nhìn Dương Minh, không biết lúc trước hắn nói gì với lái xe. Chẳng qua dù Vương Tiếu Yên tò mò nhưng nàng không thể hỏi.

Dương Minh cũng thấy Vương Tiếu Yên đang khó hiểu, hắn đưa tay ôm vai nàng kéo về phía mình rồi nhỏ giọng nói vào tai: "Lát nữa tôi nói với cô"

Vương Tiếu Yên lớn như vậy nhưng chưa có bạn trai vì thế nàng đã bao giờ thân mật với người khác phái như thế này. Vương Tiếu Yên run lên một chút, thở cũng dồn dập.

Vương Tiếu Yên cũng biết bây giờ đang đóng kịch nhưng vẫn không nhịn được trừng mắt nhìn Dương Minh đầy oán trách. Nàng nếu biết tên đang ngồi cạnh là kẻ hôm nào cũng tặng hoa mình thì sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?

Lúc trước Dương Minh đã nói với lái xe bọn họ là khách du lịch đến đây, nên Dương Minh cũng không nói đến đâu ăn. Lái xe chạy tới một nhà hàng với các món đặc sản ở Macao rồi nói: "Đồ ăn ở đây rất được, giá cả phải chăng. Lái xe chúng tôi làm mệt thường xuyên đến đây ăn"

"Cảm ơn anh" Dương Minh nói xong liền rút ví ra trả tiền xe.

Lái xe khoát tay cười nói: "Thôi, ở đây cũng không xa. Mà lúc trước cậu trả tôi tiền còn thừa. Bây giờ coi như thuận đường đưa hai người"

Dương Minh nghe lái xe nói vậy liền cười cười không đùn đẩy nữa: "Vậy cảm ơn anh"

Dương Minh kéo Vương Tiếu Yên xuống xe rồi đi vào trong nhà hàng.

"Cô có đói không?" Dương Minh đã ăn gì đâu nên bây giờ rất đói.

Vương Tiếu Yên cũng đói rồi, bây giờ Dương Minh vừa hỏi nàng liền cảm thấy bụng mình đang kêu gào. Vì thế Vương Tiếu Yên gật đầu nói: "Hơn đói."

"Vậy chúng ta vào ăn" Dương Minh nói với Vương Tiếu Yên: "Các chuyện khác về rồi nói"


"Được" Vương Tiếu Yên vô thức gật đầu. Ở Macao này nàng chẳng quen ai ngoài tên Lưu Lỗi này.

Lúc đầu do tức tối nên rời nhà đi, nàng muốn làm ra thành tích cho người trong nhà xem. Nhưng mấy năm trôi qua nàng vẫn chưa làm được việc gì. Mà sau khi tốt nghiệp nàng phải nghe theo sắp xếp của gia đình.

Vì vậy Vương Tiếu Yên mới nhận nhiệm vụ lần này. Vương Tiếu Yên đã suy nghĩ rất nhiều kế hoạch, nhưng nàng không nghĩ đến tình huống này. Theo nàng thấy chỉ cần mình cẩn thận sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ đơn giản này.

Nhà hàng này chuyên thịt bò như bò nướng, bò xào. Đồ ăn ở đây khá ngon nên rất đông khách. Lúc Dương Minh và Vương Tiếu Yên vào thì chỉ còn mỗi một chiếc bàn, mà đây là do vừa mới có người đứng dậy nên có.

Dương Minh gọi hai phần thịt bò nướng, sau đó hắn và Vương Tiếu Yên bắt đầu ăn.

Hương vị khá ngon, chẳng qua Dương Minh quen ăn cơm nên không quá thích mấy món ăn chơi chơi này.

Đúng lúc này thì ngoài cửa có một thằng thanh niên mặc áo da đen đầu cắt cua đi vào. Bên cạnh hắn còn có một cô bé khá trẻ. Cô gái này ăn mặc đúng là theo kiểu dân chơi, tóc làm xoăn, tai còn đeo không ít vòng.

Dương Minh rất khó chịu với các cô gái ăn mặc như cô ả này. Theo hắn thấy tự nhiên mới là đẹp nhất. Ăn mặc và trang điểm như vậy đúng là người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Tên thanh niên nhìn quanh thấy đã hết bàn không khỏi nhíu mày chửi một câu: "Mẹ nó chứ, sao nhiều người như vậy?"

Dương Minh khá khó chịu với cách ăn nói của thằng này. Dương Minh mặc dù thi thoảng nói bậy nhưng chỉ nhằm vào từng đối tượng hoặc khi đánh người. Còn đâu bình thường hắn cũng không tùy tiện chửi bậy.

"Bình thường không phải cũng nhiều người vậy sao?" Cô gái làm nũng với thằng thanh niên: "Sao bây giờ? Anh yêu, anh nghĩ cách đi"

Thằng thanh niên là kẻ hoành hành ngang ngược quen rồi. Hắn là tên lưu manh khá có tiếng trên con phố này. Bây giờ nghe bạn gái làm nũng như vậy liền nhiệt huyệt dâng lên, hắn nhìn quanh một chút cuối cùng dừng lại ở bàn của Dương Minh và Vương Tiếu Yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui