Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Dương Minh tùy tay mua một tờ báo ven đường, cầm trong tay, như vậy làm cho mình thoạt nhìn càng có vẻ giống một thành phần tri thức, hoặc là một người địa phương.

Dương Minh dựa theo địa chỉ trong đoạn mật mã, đi đến gần chổ hội nghi gì gì đó nơi này là khu nhà tư nhân, Dương Minh vừa muốn vào, đã bị bảo vệ ngoài cửa ngăn lại, nói: "Xin chào tiên sinh, xin mời đưa thiệp mời"

Dương Minh ngạc nhiên, không ngờ vào đây mà cũng cần thiệp mời, xem ra ra vào cửa đều bị kiểm tra nghiêm ngặt, Dương Minh ngượng ngùng cười cười nói: "Tôi không có thiệp mời, còn tưởng rằng nơi này mở cửa tự do"

"Xin lỗi tiên sinh, không có thiệp mời là không thể vào" Ngưởi bảo vệ duỗi tay ra, ngăn cản Dương Minh.

"Như vậy. thôi được rồi, không sao" Dương Minh làm bộ như bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.

Bảo vệ cũng không để ý, bởi vì ngày nào cũng có người giống Dương Minh cả, cho nên không hề trách móc.

Nhưng mà, Dương Minh cũng không thật sự rời đi, mà đi đến một chổ thật xa, liền xoay trở lại, chẳng qua, lần này không đi đến cửa chính nữa, mà đi chung quanh chổ này.

Chổ này có hàng rào cao, trên đỉnh hàng rào còn có camera tự động, tuy rằng Dương Minh có thể leo qua, nhưng như vậy khẳng định sẽ bị quay hình lại.

Hơn nữa, bảo vệ nơi này vô cùng nghiêm mật, muốn tiến vào, trừ thiệp mời ra, thì chỉ có thể xông vào, mà tiến hành ám sát bên trong, hiển nhiên là không sáng suốt.

Thứ nhất, tiến vào được đây là một điều khó khăn, trừ phi là có thiệp mời, thì mới có thể quang minh chính đại đivào. Nếu mà xông vào, chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp đâu, bảo vệ ở đây khẳng định là đã sớm có chuẩn bị.


Thứ hai, có dù đột nhập vào được, ám sát thành công, thì cũng khó mà thoát thân được, nhưng nếu khả năng thứ nhất thành lập, tức là đột nhập vào, thì khả năng thứ hai cũng có thể xảy ra, tức là thoát ra ngoài.

Nhưng mà, vấn đề mấu chốt là, Dương Minh căn bản không cho rằng tên sát thủ kia cũng có thiệp mời! Nguyên nhân rất đơn giản, hắn ta cũng giống Dương Minh, cũng đến hôm nay, mới biết được địa điểm ra tay ám sát, không có khả năng chuẩn bị tốt thiệp mời được. Bây giờ muốn đi làm giả thiệp mời thì đã không kịp thời gian rồi.

Cho nên, người kia chắc chắn là sẽ giống như Dương Minh, ngồi há miệng đợi sung rụng, hoặc là, hắn ta sẽ không đến đây!

Nghĩ đến đây, Dương Minh quyết định trấn thủ ngoài cửa, nếu có thể gặp được tên sát thủ kia, vậy thì quá tốt!

Nhưng mà vẫn vì bảo hiểm, Dương Minh dùng dị năng nhìn tình hình chung quanh của tòa nhà, trừ bảo vệ ra, thì toàn bộ người khác đều đang tụ tập trong một gian phòng, thoạt nhìn có vẻ là quen biết lẫn nhau, đang thảo luận cái gì đó nhiệt liệt lắm. Như vậy có thể kết luận là tên sát thủ kia không ở trong đó, làm Dương Minh hơi hơi yên tâm.

Nhưng mà, Dương Minh đã chờ ở đây gần hai mươi phút rồi mà cũng không thấy ai tiếp cận căn nhà này cả, Dương Minh không khỏi có chút thất vọng, nhưng mà, theo lý thuyết sát thủ hẳn là chư đến, bởi vì lúc Dương Minh đến, thì hội nghị chỉ vừa mới bắt đầu, trừ phi là người sát thủ kia đến sớm hơn.

Trong lúc đang suy nghĩ, thì Dương Minh đột nhiên thấy một người đội nón lưỡi trai đi đến hướng căn nhà! Dương Minh cả kinh, lập tức cảnh giác.

"Vương ca, hôm nay là ca của anh?" Người đội mũ lưỡi trai kia nói với một người bảo vệ, tuy rằng Dương Minh không nghe thấy, nhưng có thể nhìn môi và đọc xem bọn họ đang nói gi.

"Đúng vậy, ông chủ Chu, hôm nay lại cho hai mươi phần cơm gà nhé!" Người bảo vệ tên là Vương ca nói.

"Không thành vấn đề, vẫn đưa đến giờ đó?" Người tên là ông chủ Chu ấy trả lời.


"Ừ, thời gian đó!" Vương ca gật đầu: "Nhớ lấy cơm thêm cho các anh em!"

"Yên tâm đi, đều là khách quen mà, khẳng định là mọi người sẽ ăn no!" Ông chủ Chu gật đầu cười nói, xong rồi xoay người rời đi.

Dương Minh thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, thoạt nhìn có vẻ giống như đến hỏi cơm, không có khả năng là sát thủ được. Nhưng mà, Dương Minh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hắn ngồi trên cái ghế dài ven đường, cầm tờ báo ra đọc, thoạt nhìn có vẻ giống như đang đọc báo, nhưng kì thật ánh mắt của của hắn vẫn nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Lại thêm khoảng mười phút trôi qua, lại có thêm một cô gái xinh tươi, trên lưng mang balo đi về hướng cửa! Nhìn thoáng qua có vẻ giống như là một sinh viên, dáng người không cao, nhưng rất cân xứng, trên đầu gác thêm cặp kính mát, lại càng có vẻ thu hút hơn.

Dựa theo phán đoán thông thường, người như vậy hẳn không có quan hệ đến sát thủ, một cô gái đáng yêu như vậy, thật sự khó có thể là sát thủ, nhưng mà Dương Minh vẫn không khỏi cảnh giác.

Sát thủ? Phải có vẻ gì mới là sát thủ? Dương Minh lắc đầu, bởi vì thoạt nhìn mình cũng rất bình thường, thân phận là một sinh viên đại học Tùng Giang, nhưng thân phận ngầm lại kinh hãi thế tục vô cùng nè!

Cho nên, khi cô gái ấy tiếp cận cửa ra vào, ánh mắt của Dương Minh liền không rời khỏi nàng.

Cô gái này rất đẹp, nói như thế nào nhĩ, cả người toát ra loại khí chất rất đặc biệt, mang theo một vẻ lười biếng nhưng đáng yêu vô cùng (chắc là đang miêu tả Ke$ha đây), và cái cảm giác này làm cho Dương Minh cảm thấy rất quen thuộc.

Bên cạnh mình tựa hồ như cũng có một người như vậy, nhưng Dương Minh nghĩ mãi mà không nhớ ra nàng giống ai.

Khi Dương Minh thu ánh mắt lại gần hơn, thì liền cảm thấy một vẻ không tầm thường! Bởi vì tướng mạo của cô gái này thoạt nhìn có vẻ rất tự nhiên, nhưng mà là vẻ tự nhiên được hóa trang cẩn thận!


Tuy rằng trào lưu bây giờ của giới trẻ hầu như là vậy, nhưng nếu không có nét thì cũng chẳng làm được như vậy đâu, vả lại cô gái này, vô luận là thân hình hay vị trí ngũ quan đều rất hoàn mỹ, không cần thiết phải hóa trang nhiều như vậy!

Điều này làm cho Dương Minh bắt đầu để ý, khi hắn nhìn thấy dung mạo của cô gái này xong, trong lòng không khỏi cả kinh! Ngay cả tay cầm báo cũng xém tí đã làm rơi luôn tờ báo!

Bởi vì chuyện này quả thật làm cho hắn bị shock quá lớn, cho dù trời có sập xuống thì hắn cũng không nghĩ ra, cô gái này chính là người đó! Là người mà mình quen biết!

Đúng vậy, đây chính là hàng xóm của hắn, hồ điệp thái tiểu muội Vương Tiểu Yên! Cái này làm cho Dương Minh khiếp sợ không thôi, Vương Tiếu Yên đến đây làm gì?

Dương Minh nhíu mày lại, chuyện này càng lúc càng phức tạp, tuy rằng Dương Minh không tin Vương Tiếu Yên chính là tên sát thủ kia, nhưng nếu không phải, vậy thì Vương Tiếu Yên xuất hiện ở đây để làm gì?

Dương Minh tin rằng trên đời này có chuyện trùng hợp, nhưng mà trùng hợp quá đáng thì. Dương Minh điều chỉnh lại cảm xúc, quyết định quan sát tình huống trước, để xem nó chuyển biến như thế nào.

Chỉ thấy Vương Tiếu Yên nhẹ nhàng bước lại gần cửa, tò mò nhìn vào bên trong, nhưng không chủ động nói chuyện với bảo vệ.

Vương ca nhìn thấy một cô gái đáng yêu cứ quanh quẩn ở đây, mặc dù kì quái nhưng vẫn hỏi: "Em gái, đến đây làm gì thế?"

"Đây là chổ nào vậy? Em có thể vào không?" Vương Tiếu Yên nói xong, móc điện thoại ra nói: "Em là du khách, thấy nơi này đẹp, muốn chụp mấy bức hình"

"Em gái, nơi này chổ tư nhân, không có thiệp mời thì không thể tùy tiện vào." Vương ca ngượng ngùng lắc đầu nói: "Nếu em muốn chụp hình thi cứ đứng ở ngoài chụp cũng được."

"Như vậy." Trên mặt Vương Tiếu Yên lộ ra vẻ thất vọng, nói: "Vậy em chụp bốn phía cũng được."


Nói xong, Vương Tiếu Yên liền xoay người đi bốn phía căn nhà, Vương ca cũng không để ý đến nàng, bởi vì bộ dáng của Vương Tiếu Yên thật sự rất vô hại, làm cho Vương ca không chút cảnh giác.

Chỉ dựa vào đoạn đối thoại của Vương Tiếu Yên và người bảo vệ, Dương Minh cũng không thể kết luận được Vương Tiếu Yên có phải là sát thủ hay là đồng bọn của tên sát thủ kia không, cho nên chỉ đành tiếp tục quan sát.

Nhưng mà, hành vi kế tiếp của Vương Tiếu Yên lại làm cho Dương Minh có hoài nghi thật lớn! Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vi Vương Tiếu Yên đi vòng quanh tòa nhà, không cầm điện thoại chụp hình, mà hai mắt lại quan sát camera trên hàng rào!

Khi nàng nhìn thấy sự phòng vệ nghiêm mật nơi này, tựa hồ có vẻ lắc đầu thở dài, cái này càng khiến cho Dương Minh hoài nghi, Vương Tiếu Yên không đến đây chụp hình, mà có ý đồ khác!

Hành động của nàng cũng giống như của mình, đầu tiên là tìm một cái cớ để tiếp cận với bảo vệ, sau đó quan sát địa hình chung quanh, cái này không khiến cho Dương Minh hoài nghi là không thể.

Nhưng mà, chẳng lẽ Vương Tiếu Yên chính là tên sát thủ đã tiếp nhận nhiệm vụ đó sao? Cái này có nhảm quá không? Bởi vì Dương Minh không cách nào tìm được liên hệ giữa nàng và sát thủ cả. Nhưng mà, ông bà xưa nói rất đúng, nhìn người không thể nhìn tướng mạo, chẳng lẽ mình thoạt nhìn giống sát thủ lắm sao?

Cho dù Vương Tiếu Yên không phải là sát thủ, vậy nàng chắc hẳn là có quan hệ với tên sát thủ kia, cho nên ngay sau đó Dương Minh liền chuyển tầm mắt xuống balo trên người của Vương Tiếu Yên, và ngay lập tức Dương Minh không còn hoài nghi gì nữa!

Súng lục nhỏ, dao dùngđể ám sát, kính viễn vọng, đèn pin. tất cả đều rất quen thuộc với Dương Minh, và đây điều là đồ chơi của sát thủ.

Chỉ có thể dùng một chữ để hình dung tâm tình của Dương Minh bây giờ, chính là" khủng".

Ơ? Cái gì đây? Trong balo của Vương Tiếu Yên còn có một băng vệ sinh nữa, làm cho Dương Minh choáng váng.

Vương Tiếu Yên sau khi quan sát địa hình xong, đại khái cũng hiểu được là ra tay ở đây cơ bản là không có khả năng, cho nên xoay người rời đi, nhìn chung quanh một chút, liền phát hiện ra cái ghế của Dương Minh.

Chổ này gần căn nhà, và là ghế dài, tuy rằng đã có người ngồi, nhưng sau khi do dự một chút, Vương Tiếu Yên vẫn bước đi đến hướng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui