Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Trương Tiểu Nghĩa tuy rằng cúi đầu, nhưng mặt không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hắn thiếu tiền công của chúng ta, em đi dòi có sao đâu, còn anh thì sao, đi ăn cướp, là phạm pháp đó, bị bắt là phải ngồi tù"

"Mày cón cãi!" Trương Tiểu Trung tức giận nói: "Chuyện nảy không cần mày quản! Về sau mày thành thật ở nhà cho tao!"

"Được rồi, Chỉ Vận, em đừng mắng nó nữa, lúc anh bằng tuổi nó, làm việc còn xúc động hơn nó nhiều" Dương Minh khoát tay khuyên.

Lâm Chỉ Vận đảo mắt lại nhìn Dương Minh, thầm nghĩ, bây giờ anh làm việc cũng đâu có nghĩ nhiều đâu, còn không phải là giống xúc động thì là gì? Chỉ là, anh lợi hại hơn Lâm Dịch, cho nên mới có thể ăn hiếp được người khác.

"Chị, hắn là ai vậy?" Lâm Dịch quả thật không chút cảm kích, ngược lại còn nhìn Dương Minh.

"Tiểu Dịch, anh ấy là bạn trai của chị, Dương Minh, lần này cùng chị trở về thăm bà nội" Lâm Chỉ Vận giới thiệu.

"Hừ, còn chưa phải là anh rể của tôi, anh không có quyền nói tôi" Hiển nhiên là vừa rồi Lâm Dịch bị lời nói của Dương Minh làm cho xấu hổ, hắn cũng chỉ nhỏ hơn Lâm Chỉ Vận có ba tuổi, mà Dương Minh đại khái là cũng chỉ bằng chị mà thôi, mà lại dùng cái giọng nói ra vẻ già cõi để dạy đời mình, làm cho Lâm Dịch cảm thấy không thoải mái.

Dương Minh choáng váng, không ngờ tiểu tử này còn có địch ý với mình, Lâm Chỉ Vận thì xấu hổ, sờ sờ đầu của Lâm Dịch, nói: "Không nói lung lung, bằng không chị sẽ tức giận"

"Không nói thì không nói, nhưng mà đây không phải chuyện của anh, anh đừng có lộn xộn" Lâm Dịch bĩu môi nói.

"A, anh không biết chuyện gì, nhưng mà, anh biết em thế đơn lực bạc mà đi liều mạng với người ta, đó là hành vi không có lý trí" Dương Minh cũng lười so đo với một đứa nhỏ, cũng không tức giận.

"Vậy thì làm sao? Nếu người khác thiếu tiền của anh, tôi tin rằng anh cũng sẽ làm như vậy!" Lâm Dịch cãi lại.

"Đúng vậy, người khác thiếu tiền của anh, anh đương nhiên phải đi đòi về" Dương Minh cười nói: "Nhưng mà, cũng có lúc nên cân nhắc lại thực lực của mình, làm người mà không có thực lực, thì chẳng chiếm được tiện nghị mà còn chịu thiệt"


Dương Minh dùng kinh nghiệm của bản thân để nói cho Lâm Dịch biết, nhớ lại lúc đối phó với Vương Chí Đào, mình đã nhẫn nhịn bao lâu mới ra tay? Nếu đổi lại là người khác, Dương Minh cũng lười nói nhiều với hắn.

"Hắc, tôi không được, vậy anh được sao?" Lâm Dịch hỏi ngược lại.

"Không phải chỉ là tiền công thôi sao?" Dương Minh cười nói: "Vết thương của em thế nào? Không sao thì đi theo anh đòi tiền"

"Anh có thể đòi tiền lại sao?" Lâm Dịch không tin, khó hiểu nhìn Dương Minh.

"Đại khái là có thể" Dương Minh gật đầu: "Có muốn thử không?"

"vậy đi thử, tôi cũng muốn nhìn xem, anh đòi tiền lại thế nào?" Lâm Dịch nói: "Nếu anh đòi tiền về được, tôi sẽ thừa nhận anh là anh rể của tôi" Dương Minh nghe xong lời của Lâm Dịch nhất thời dở khóc dở cười, thầm nghĩ, còn cần em phải thừa nhận sao? Nhưng mà, đối với đứa trẻ quật cường như vậy, Dương Minh cũng không thể nề hà, mặc kệ là thế nào, nếu là chuyện nhà của Lâm Chỉ Vận, mình nhất định phải hỗ trợ.

"Đi thôi!" Dương Minh đứng dậy khỏi ghế, nói: "Chỉ Vận, đến lúc đó em nên coi chừng nó, đừng để nó lộn xộn"

"Được rồi." Lâm Chỉ Vận biết Dương Minh không ra tay thì thôi, mà đã ra tay rồi nhất định là lớn chuyện, nhưng mà, Lâm Chỉ Vận cũng quen rồi, biết Dương Minh tuyệt đối cường thế, cũng không lo là Dương Minh sẽ chịu thiệt.

"Các người cũng đi?" Dương Minh quay đầu lại nói với Trương Tiểu Nghĩa và Trương Tiểu Trung: "Sau xe còn rộng, ngồi ba người cũng không sao, chỉ có Vương Thẩm Nhi, phải ủy khuất cho cô tự đi về"" Không sao, chỉ cần có thể lấy tiền công về, thì anh chính là đại ân nhân của thôn này!" Vương Thẩm Nhi nói.

"Ừ đúng rồi, Vương Thẩm Nhi, đây là một trăm đồng, buổi tối không có xe buýt, bạn đi xe taxi về nha" Lâm Chỉ Vận móc ra một trăm đồng đưa cho Vương Thẩm Nhi.

Vương Thẩm Nhi đương nhiên không cầm, từ chối vài lần, Lâm Dịch liền nói: "Vương Thẩm Nhi, chị của con đưa thì cứ cầm đi, đâu phải người ngoài đâu"


Lúc này Vương Thẩm Nhi mới cầm, trước khi đi, Dương Minh đã móc điện thoại ra gọi cho Bạo Tam Lập.

"Dương ca, có chuyện gì sao?" Bạo Tam Lập nhanh chóng nghe điện thoại." Không có gì, chỉ muốn quấy rầy lễ tình nhân của anh thôi" Dương Minh chọc ghẹo.

"Haha, tôi làm gì có lễ tình nhân chứ" Bạo Tam Lập cười nói: "Tôi cũng không biết Dương ca lại lãng mạn như vậy, tôi vừa ở công ty về" Dương Minh biết Bạo Tam Lập không thích nói chuyện yêu đương, vì thế nói: "Anh biết tỉnh 2o2 không?"

"Ơ? Biết, sao thế Dương ca?" Bạo Tam Lập hỏi.

"Trên đường đến tỉnh 2o2 có một cái trấn, anh có biết không?" Dương Minh tiếp tục hỏi.

"Tôi biết, là Tân Đồng Trấn" Bạo Tam Lập đáp: "Dương ca, có chuyện gì sao?"

"Anh dẫn người đến đó đi, khi nào đến thì báo, cụ thể là đi đâu, tôi sẽ thông báo sau" Dương Minh nói.

"Được, bây giờ tôi đi liền" Bạo Tam Lập cũng không hỏi nhiều, nhưng mà, hắn cũng rõ ràng thực lực của Dương Minh, nếu Dương Minh đã gọi điện, nhất định là trường hợp lớn, vì thế vội vàng triệu tập thủ hạ lại, sau đó lái hơn ba mươi chiếc Kim Long mang đầy lưu manh phóng về hướng tỉnh 2o2, đi đến Tân Đồng Trấn.

Dương Minh cũng không ngờ Bạo Tam Lập lại làm ra thanh thế lớn như vậy, khi nhìn thấy hắn dẫn người đến, cười khổ không thôi.

Lâm Dịch và Trương Tiểu Nghĩa bị thương không nặng, chỉ bị thương ngoài da, hai người vẫn có thể lết đi được, cho nên, sau khi băng bó liền không có gì trở ngại.

Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Dịch, từ bệnh viện Dương Minh lái xe đến một hộp đêm, cái hộp đêm này so với Bất Dạ Thiên thì còn kém xa, nhưng ở trong một cái trấn nhỏ này thì có thể nói là kim bích huy hoàng rồi.


"Ở đây nè, đây là do Lí lão hổ mở" Lâm Dịch chỉ vào trong nói.

"Lí lão hổ?" Dương Minh nghe xong cái tên này liền cảm thấy buồn cười.

"Là tên của ông chủ, ngoại hiệu là lão hổ, cho nên mọi người đều gọi là Lí lão hổ" Lâm Dịch giải thích.

Dương Minh gật đầu, sau đó gọi cho Bạo Tam Lập, hỏi: "Đến chưa?"

"Đến rồi, Dương ca, có gì cần phân phó" Bạo Tam Lập đáp.

Dương Minh nói cho Bạo Tam Lập biết đại khái vị trí của hộp đêm, sau đó nói: "Đi vào bắt người tên là Lí lão hổ ra"

Lâm Dịch và Trương Tiểu Nghĩa đều kì quái nhìn Dương Minh, không biết hắn rốt cục là đang gọi cho ai, nhưng mà, cũng không tin tưởng, bảo vệ ngoài cửa đều là những tên to con, muốn vào là vào sao? Chứ đừng nói là vào bắt người.

Nhưng mà, cảnh tượng kế tiếp làm cho bọn họ trợn mắt há mồm ra, cứ như là đang ở trong phim xã hội đen của Hồng Công vậy.

Hơn mười chiếc xe sáng đèn chạy đến đây, sau lưng là hơn ba chục chiếc xe Kim Long đến, đậu trước cửa hộp đêm, sau đó, gần mấy trăm người mặc đồ đen nhảy xuống, trong tay còn cầm một cái túi vải dài dài, không biết là vật gì bên trong, nhưng mà những người có kinh nghiệm đều biết rằng bên trong là đồ chơi.

Đám bảo vệ ngoài cửa của hộp đêm căn bản là lũ nhát gan, hoàn toàn bị cảnh này làm cho choáng váng, không kịp phản ứng thì cửa bên cạnh đã bị vô số người mặc đồ đen bước vào.

Trong hộp đêm giống như là xảy ra hỏa hoạn vậy, khách hàng náo loạn lên, bỏ chạy ầm ầm, sau vài phút ngắn ngủi, liền khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn một người bị bắt ra khỏi hộp đêm, ném xuống trước mặt Bạo Tam Lập.

Lí lão hổ bình thường cũng rất là kiêu ngạo, người trong tay cũng có mấy chục, nhưng so với thanh thế hôm nay của Bạo Tam Lập thì quả thật có vẻ giống như là.

Lí lão hổ hoàn toàn choáng váng, không biết mình đã đắc tội với vị đại nhân nào, hai chân mềm nhũn ra, đi không nổi, bị người khác kéo tới, ném xuống trước mặt Bạo Tam Lập, những người này vừa buông tay ra, Lí lão hổ đã vội thở dốc quỳ gối xuống.


"Mày chính là Lí lão hổ?" Bạo Tam Lập nhìn bộ dáng của Lí lão hổ, thầm nghĩ, đây là kẻ đã gây phiền toái cho Dương ca sao? Thật buồn cười, với tính tình của Dương ca, sao không trực tiếp đánh chết tên này nhĩ?

"Báo.Báo ca?" Bạo Tam Lập tuy không biết Lí lão hổ, nhưng Lí lão hổ lại nhận ra hắn! Tân Đồng trấn cũng là một phần của Tùng Giang, Lí lão hổ không có khả năng không biết lão đại của Tùng Giang là ai?

So với Bạo Tam Lập, Lí lão hổ chẳng qua chỉ là một tên côn đồ mà thôi, nhưng mà, Lí lão hổ cũng không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hắn không nghĩ ra rằng mình đã đắc tội với lão đại của Tùng Giang như thế nào.

"Là hắn ta sao?" Dương Minh chỉ vào Lí lão hổ đang quỳ trên mặt đất, hỏi Lâm Dịch.

"Là. hắn." Lâm Dịch cũng kinh ngạc không thôi, ông chủ bình thường kiêu ngạo, bá đạo không thôi, bây giờ đang giống như một con chó quỳ xuống đất, sao hắn có thể không khiếp sợ được chứ?

"Đi thôi, chúng ta xuống xe" Dương Minh bình thản nói: "Cho em biết cái gì gọi là thực lực, chỉ có người có thực lực tuyệt đối, thì mới có tư cách coi rẻ người khác, nếu không, chỉ có chết"

Dương Minh mở cửa, xuống xe, Lâm Dịch và anh em Trương Tiểu Trung đi theo phía sau, Dương Minh nắm tay của Lâm Chỉ Vận, tiêu sái bước qua.

"Dương ca!" Bạo Tam Lập nhìn thấy Dương Minh đến, vội vàng chào hỏi.

"Mày bị ngu hả? Còn không biết chào Dương ca!" Bạo Tam Lập thấy Lí lão hổ thờ ơ, tức giận đạp một cước vào mặt của Lí lão hổ, làm cho lão ta kêu lên như chó vậy.

"Dương ca!" Lí lão hổ vội vàng kêu lên, trong lòng rất buồn bực, tại sao lại lòi ra một Dương ca nhĩ, hơn nữa thoạt nhìn Bạo Tam Lập rất cung kính với hắn!

"Nhận ra bọn họ không?" Dương Minh chỉ vào Lâm Dịch và anh em Trương Tiểu Trung phía sau.

Lí lão hổ không dám chậm trễ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía sau, kết quả, vừa thấy người, lập tức nghi hoặc, ba người này hắn đương nhiên là nhận ra rồi, vừa rồi đến tìm hắn đòi tiền lương, bị hắn cho người đánh đi.

Nhưng mà, ba người này sao lại cùng đến với Bạo Tam Lập và Dương ca? Lí lão hổ không tin ba tên nông dân này lại có bản sự lớn như vậy, có thể quen biết các nhân vân thông thiên này, nói cách khác, Bạo Tam Lập đến để đòi tiên công cho những người này rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui