Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Nhà đã lắp đặt coi như xong, đang tiến vào giai đoạn cuối cùng. Tài liệu đều là bảo vệ môi trường, nhưng Dương Minh định để xong một thời gian mới chuyển Chu Giai Giai vào.

Đặt nhật ký Chu Giai Giai sang bên, Dương Minh bắt đầu suy nghĩ đến dị năng của mình. Lần trước khi trên xe Dương Minh đã có đầu mối về dị năng của mình. Chẳng qua mấy hôm nay hắn quá bận nên không thể nghĩ kỹ.

Bây giờ đang rảnh, Dương Minh định suy nghĩ một chút.

Suy nghĩ lần trước của hắn về cơ bản đã chính xác, mỗi lần khi" thấy" suy nghĩ người khác đều là lúc quan trọng. Dương Minh không cho rằng công năng của mình có tác dụng cảnh báo. Nếu là cảnh báo, vậy mấy lần nguy hiểm trước đó sao không báo? Ví dụ như bị Vương Chí Đào lừa đến Thiên thượng nhân gian, có quan hệ với Lâm Chỉ Vận, sau đó Chu Giai Giai cản đạn cho mình, cũng không có báo trước mà.

Cho nên Dương Minh lúc đó nghĩ rằng khi người ta khẩn trương mình mới thấy được. Nhưng Dương Minh thử mấy lần phát hiện không phải như vậy.

Trước đó Dương Minh có một suy nghĩ, khi mình tập trung tinh thần là có thể thấy.

Bây giờ nhớ lại giống như tình hình mỗi lần đều thế. Chỉ là khi hai điều kiện này cùng thỏa mãn, dị năng mới có thể có tác dụng.

Ví dụ lần đầu tiên hai tên trộm, tinh thần mình rất khẩn trương, mà tên trộm cũng khẩn trương mà.

Lần thứ hai, khi trên xe bus, Dương Minh cùng Trần Mộng Nghiên gặp tên trộm cầm đao. Tên trộm cầm đao trên xe bus áp lực rất lớn, rất khẩn trương. Mà Dương Minh sợ Trần Mộng Nghiên bị làm sao nên càng tập trung tinh thần.

Lần ba ở Đằng Trung nghe thấy suy nghĩ của cô tiểu thư kia. Cô ta bị oan thành kẻ trộm, nhất định rất khẩn trương. Mà Dương Minh mất phỉ thúy, không thể không coi trọng.


Lần 4 là Hầu Chấn Hám cướp Lâm Chỉ Vận. Hầu Chấn Hám không phải kẻ trộm chính cống, lần đầu tiên làm thế, tất nhiên là khẩn trương. Dương Minh sợ Lâm Chỉ Vận bị thương nên cũng tập trong tinh thần.

Lần thứ 5, là khi Dương Đại Sơn bị bắt, Dương Minh nghe thấy tiếng của tên kia, có lẽ không chịu nổi bị hành hạ nên rất khẩn trương, mới lộ ra suy nghĩ. Nhưng lúc ấy tinh thần Dương Minh cũng rất khẩn trương.

Mà mấy lần sau gần như đều như vậy. Khi mình tập trung tinh thần, tâm lý đối phương lại rất khẩn trương, dị năng mới xảy ra.

Dương Minh quyết định tìm cơ hội thử một chút, chẳng qua thời gian này rất khó có cơ hội như vậy.

Thấy Trương Đức Quân gọi tới, Dương Minh chuẩn bị đi đến hàng hoa trước. nếu đã đáp ứng mỗi ngày tặng Tôn Khiết một bó hoa, như vậy Dương Minh cũng không muốn nuốt lời.

Dương Minh gọi điện cho Bạo Tam Lập hỏi địa chỉ cửa hàng hoa tốt tốt ở Tùng Giang, Dương Minh lái xe BMW đã thay kính chắn gió xong ra khỏi nhà.

Quy mô cửa hàng hoa này không nhỏ, gần 500 mét vuông, bên trong đủ loại hoa, nghe nói có cả hoa tự trồng. Dương Minh vừa vào cửa nhân viên bán hàng đã nói: "Quý khách, mua hoa à?"

"Cửa hàng có dịch vụ tặng hoa không? Tôi trả tiền cửa hàng, các cô mỗi ngày đưa hoa đến địa điểm cố định" Dương Minh.

"Có thưa anh. Cửa hàng chúng ta có thể nói là có dịch vụ hoàn hảo nhất cả Tùng Giang, có dịch vụ chuyên nghiệp" nhân viên bán hàng cười giải thích: "Quý khách tặng hoa cho bạn có thể đến quầy bên kia đăng ký, viết thiếp, xác định thời gian tặng, địa điểm"

"Được, tôi sang đó" Dương Minh gật đầu nói.


Nhân viên bán hàng dẫn Dương Minh đến quầy phục vụ của cửa hàng. Dương Minh lại thấy người quen.

"Dát, tôi nói ông bạn, cậu cũng muốn tặng hoa cho bạn gái? " Lý Nhất Tầm đang viết thiếp, ngẩng đầu lên thấy Dương Minh đi tới, vội vàng nói: "Chuyện lần trước thật xấu hổ. Tôi ở gần nhìn thấy cậu bị ném cả người đầy hoa hồng. Lát nữa tôi mời cậu dùng cơm, coi như bồi thường một chút"

"Đừng nhắc chuyện lần trước." Dương Minh cười khổ nói. Vương Tiếu Yên không ngờ nghĩ mình tặng cô ta hoa.

"quyết định vậy đi, lát nữa tôi mời cậu dùng cơm" Lý Nhất Tầm nói xong liền viết thiếp. Lý Nhất Tầm viết cho cả một tháng, Lý Nhất Tầm dùng hết đầu óc cố gắng lời chúc trên mỗi tấm là khác nhau.

Dương Minh tiện tay cầm lấy một tấm mà đọc phát hiện văn của người này rất tốt, viết rất cảm động. Dương Minh cảm thấy mình không bằng. Vì thế nói địa chỉ và thời gian, số lượng cho nhân viên bán hàng, tiện tay cầm một tờ thiếp của Lý Nhất Tầm mà chép. Dù sao có ý là được, Tôn Khiết cũng không quan tâm thứ mình viết có hay hay không mà?

Lý Nhất Tầm không ký tên, chẳng qua Dương Minh lại ký. Nếu không Tôn Khiết vạn nhất coi tên nào theo đuổi, trực tiếp vứt đi thì không phải là mình tặng phí công sao?

Sau khi chép xong, Dương Minh giao thiếp cho nhân viên bán hàng, trả tiền rồi cũng Lý Nhất Tầm ra khỏi cửa hàng hoa.

"Thiếp này tặng ai?" nhân viên bán hàng vừa nãy hơi không để ý nên cầm nhầm thiếp.

"Bọn họ viết giống nhau mà" nhân viên bán hàng không nhìn, đặt thiếp lên giá.


"Cùng ăn cơm chứ?" Lý Nhất Tầm hỏi Dương Minh.

"Không được, hôm khác đi. Hôm nay tôi có hẹn rồi" Dương Minh từ chối Lý Nhất Tầm.

Vậy cũng được, hôm khác" Lý Nhất Tầm nói: "Đúng, chuyện lần trước tôi nói với cậu sao rồi? Có cần tôi tìm công việc giúp cậu không? Thi công, xây dựng không phải việc sinh viên chúng ta nên làm mà"

"Không cần. tôi không làm xây dựng mà" Dương Minh có chút bất đắc dĩ: "Lần trước tôi không giải thích rõ ràng"

"Hả?" Lý Nhất Tầm sửng sốt một chút, còn tưởng Dương Minh có chút xấu hổ: "Không có gì, tôi không phải xem thường cậu. Thật đó. Dương Minh, tôi chỉ muốn giúp cậu. Giống như lúc đầu cậu đưa ý tưởng cho tôi, tôi rất cảm kích cậu, muốn tìm cơ hội cảm ơn"

Thấy Lý Nhất Tầm nói chân thành như vậy, Dương Minh lại bất đắc dĩ. Mình nói bậy một chủ ý cho Lý Nhất Tầm, không ngờ Lý Nhất Tầm tin là thật.

"Ách, để sau rồi nói, hôm nay tôi đúng là có việc" Lý Nhất Tầm nhiệt tình như vậy làm Dương Minh đỏ mặt. hắn ra ngoài mở cửa xe, rời đi thật nhanh.

Thấy Dương Minh đi xe BMW, Lý Nhất Tầm ngẩn ra một chút, xây dựng kiếm được bao tiền chứ? Mua được xe đó sao.

Trong phòng ở Thiên thượng nhân gian, Dương Minh gặp Trương Đức Quân.

"Dương tổng" Trương Đức Quân đến sớm hơn Dương Minh một chút. thấy Dương Minh đi vào, Trương Đức Quân vội vàng đứng dậy nói. Trương Đức Quân là người khá khéo léo trong đối xử, thấy Dương Minh không bình thường, tự nhiên phải nịnh nọt.

"Xin lỗi, Trương tổng, vừa nãy gặp người bạn nên đến chậm" Dương Minh khách khí nói.


"Tôi cũng mới đến thôi" Trương Đức Quân: "Dương tổng, ngài nói chuyện quảng cáo là sao?"

"Là như thế này, tôi định làm một bài phỏng vấn, mời nhà thiết kế trang sức cho công ty tôi, bảo người này nói chuyện về cảm nhận và ý tưởng khi thiết kế" Dương Minh nói suy nghĩ của mình ra.

"Quá tuyệt" Trương Đức Quân thoáng cái nói ra mấu chốt: "Cứ như vậy tin đồn sẽ sụp đổ. chẳng qua tôi thật không ngờ công ty của Dương tổng có thực lực lớn như vậy, mời được cả nhà thiết kế nổi tiếng khắp thế giới"

"Anh về nghiên cứu một chút phương án. Chẳng qua việc quay phim các thứ phải do công ty nước ngoài làm rồi"

"Tốt, không vấn đề gì, lát tôi về sẽ cử người nghiên cứu vấn đề này" Trương Đức Quân.

Dương Minh thực ra hoàn toàn có thể tìm công ty nước ngoài phục trách hơn, nhưng dù sao trao đổi không tiện bằng công ty trong nước. Dương Minh có thể tùy thời nói chuyện với Trương Đức Quân để thay đổi.

Sau khi nói suy nghĩ của mình ra với Trương Đức Quân, sau đó hai người ăn cơm. Trương Đức Quân liền đứng dậy cáo từ về công ty chuẩn bị việc này. Mà Dương Minh thấy biển hiệu của Thiên thượng nhân gian liền có suy nghĩ tà ác. Hắn rút điện thoại gọi Lâm Chỉ Vận tới.

Lâm Chỉ Vận đang ở nhà ăn cơm, điện thoại di động để trong phòng. Trầm Nguyệt Bình khi xuống bếp thì vừa lúc nghe thấy điện thoại di động của Lâm Chỉ Vận vang lên, liền thuận tay đi vào cầm ra. Trầm Nguyệt Bình nhìn thoáng qua thì thấy là Dương Minh gọi: "Dương Minh gọi này con"

"Vâng" Lâm Chỉ Vận không suy nghĩ nhiều liền nghe điện, dù sao bố mẹ cũng biết quan hệ giữa mình và Dương Minh mà.

"Chỉ Vận, em ở đâu đó? Anh đến đón em" Dương Minh nói.

"Đón em? Làm gì thế? Em đang ăn cơm ở nhà. Cậu cũng ở đây" Lâm Chỉ Vận có chút kỳ quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui