Chỉ là thiếu gia Tùy gia sao khi học cấp 2, Tùy Quang Khải lại chạy đến Tùng Giang? Điều này làm Dương Minh có chút buồn bực. Hơn nữa lúc học cấp 2, Tùy gia không ra vẻ như thiếu gia có tiền mà.
Tùy Quang Khải mặc dù học ở Tùng Giang một thời gian, nhưng lại không biết Bạo Tam Lập. Chẳng qua thấy bộ dạng của Bạo Tam Lập, có ngu cũng có thể hiểu rõ người này có chút thế lực ở Tùng Giang. Nếu không trong thời gian ngắn không thể gọi được nhiều đàn em như vậy.
"tập đoàn Khải Minh là sản nghiệp của bố tôi" Tùy Quang Khải đi tới, đưa tay ra bắt tay Bạo Tam Lập. Tư thế cũng cần phải có, dù sao Tùy Quang Khải cũng biết do bên mình sai trước.
"tập đoàn Khải Minh?" Bạo Tam Lập bĩu môi: "Hình như có nghe nói qua, chẳng qua có quan hệ gì với tôi"
Tùy Quang Khải trước mặt mọi người không có chỗ hạ đài, chẳng qua muốn phát tác cũng không thể. Tùy Quang Khải chỉ có thể xấu hổ cười nói: "Xí nghiệp địa phương mà thôi, chủ yếu làm trong ngành điện tử và xây dựng"
Lúc này Dương Minh đã hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra nói với Bạo Tam Lập: "Để bọn họ đi đi. Tôi biết cậu ta, Tùy Quang Khải, bạn hồi cấp 2 của tôi"
"Ồ?" Bạo Tam Lập có chút kinh ngạc nhìn Tùy Quang Khải một cái. Nhưng Dương Minh đã lên tiếng, hắn tự nhiên sẽ không dừng lại nữa, mà cười cười với Tùy Quang Khải, nhưng đối với Tùy Dược Dân lại không có vẻ mặt tốt đẹp gì. Bạo Tam Lập lạnh lùng nói: "Dương ca đã nói, tôi tự nhiên không nói gì nữa. Nhưng tôi muốn nói với lão nếu là bình thường đội xe này của các người đừng mơ ra khỏi Tùng Giang"
Nói xong Bạo Tam Lập xoay người lên xe rời đi. Dương Minh đã hạ cửa kính xuống. hắn không có ấn tượng tốt với tên Tùy Quang Khải này, tên này tâm cơ quá sâu. Chu Giai Giai bây giờ đã được Dương Minh coi là người phụ nữ của mình, cho nên trò xấu xa lần đó của Tùy Quang Khải làm Dương Minh rất khó chịu.
Chẳng qua ngoài việc này ra thì hai người không có thù hận gì. Dương Minh không buồn so đo với hắn, những cũng không muốn nói chuyện.
Xe từ từ rời khỏi hiện trường, mà đám đàn em áo đen cũng đã rời đi. Chỉ còn lại Tùy Quang Khải, Tùy Dược Dân và bốn tên kia.
"Quang Khải, người đó là bạn học cũ của cháu? Nhà thằng đó làm gì?" Tùy Dược Dân cũng có thể nhìn ra Dương Minh ngồi trong xe có trọng lượng như thế nào.
Tùy Quang Khải hả một tiếng, lúc này hắn mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại. Hắn lúc trước đã biết Dương Minh lăn lộn ngoài xã hội. Nhưng Tùy Quang Khải không ngờ Dương Minh bây giờ làm lớn đến thế, có đàn em.
"Tất nhiên, là bạn hồi cấp 2 của cháu, trong nhà không có gì, bố mẹ hình như làm công nhân. Nhưng hồi cấp 2 hắn đã lăn lộn ngoài xã hội" Tùy Quang Khải giải thích.
"Thì ra là như vậy, xem ra hôm nay gặp phải địa đầu xà" Tùy Dược Dân nghe Tùy Quang Khải nói liền hiểu rõ thân phận đám người Bạo Tam Lập. Xem ra nếu như không phải tên Dương Minh kia nhận ra Tùy Quang Khải, hôm nay đúng là không có biện pháp.
Nhưng trong lòng Tùy Quang Khải lại không nghĩ như vậy. Hắn không cho rằng Dương Minh đang giải vây cho mình. Từ thái độ và giọng nói lạnh lùng của Dương Minh, Tùy Quang Khải cho rằng Dương Minh cố ý ra vẻ với hắn. Bởi vì từ đầu đến đuôi Dương Minh không nói chuyện với hắn.
Hơn nữa càng làm cho Tùy Quang Khải căm hận là lần trước Dương Minh đã phá hỏng chuyện tốt của hắn ở khu nghỉ dưỡng.
Lên xe, Tùy Quang Khải nói với lái xe: "Tống thúc, điều tra tư liệu hắc đạo Tùng Giang giúp tôi"
Tống Tuấn mặc dù chỉ là lái xe, nhưng còn kiêm nhiệm vụ bảo vệ Tùy Quang Khải và Tùy Dược Tiến. Năm xưa Tống Tuấn cũng là người trên đường ở Tĩnh Châu, mà Tùy gia cũng thông qua Tống Tuấn để quan hệ với hắc đạo Tĩnh Châu.
"Được" Tống Tuấn nghe xong gật đầu.
Tùy Dược Dân nghe thấy Tùy Quang Khải nói như vậy, mắt sáng lên. Chuyện vừa nãy làm hắn rất mất mặt, mặc dù là do đàn em của mình kiêu ngạo trước, nhưng dù như thế nào cũng là người của mình. Đánh chó cũng phải nể mặt chủ chứ.
Chẳng qua Tùy Dược Dân tự nhận hắn không có năng lực trả thù, chỉ có thể ngậm miệng mà thôi. Nhưng nếu là Tùy Quang Khải thì khác. Nếu Tùy Quang Khải hận, như vậy trả thù sẽ không từ thủ đoạn.
"Quang Khải, cháu định ngày sau đòi lại món nợ?" Tùy Dược Dân thử dò xét.
"Đòi nợ gì?" Tùy Quang Khải ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói: "Ồ, chú là nói cháu muốn tìm tài liệu hắc đạo Tùng Giang hả? Cháu không có việc gì hỏi một câu, xem xem thằng bạn học lăn lộn đến mức nào"
"Ồ, ra là vậy" Tùy Dược Dân thấy Tùy Quang Khải không muốn nói liền im miệng.
Vợ Trương Đức Quân Tùy Quang Hanh ở Tùng Giang, mặc dù cô ta bây giờ đang làm ở Tĩnh Châu, nhưng theo tập tục phải đến nhà bố mẹ đón dâu.
Hôn lễ Tùy Dược Tiến có thể tham gia, nhưng chuyện đón dâu thì lão ta không đi theo, nhưng lại phái xe mình ngồi đi tới, còn cả con trai Tùy Quang Khải đi theo.
Tùy Quang Hanh ngồi trong xe Lincoln phía sau xe Rolls-Royce, cũng thấy rõ chuyện vừa nãy. Nhưng hắn là chú rể không tiện xuống xe.
"Dương ca, anh biết đám người vừa nãy?" Bạo Tam Lập vừa lái xe vừa hỏi.
"Lớp trưởng hồi cấp 2 của tôi. Tôi không thích tên này" Dương Minh rất tùy ý nói.
"Nếu không thích tại sao còn phải nói giúp bọn chúng" Bạo Tam Lập có chút kỳ quái.
"Chỉ là không muốn xung đột với hắn ta, không thích không có nghĩa hận" Dương Minh nói: "Lần trước khi bạn học cũ gặp mặt, ít nhất ngoài mặt cũng phải cho mặt mũi"
Bạo Tam Lập gật đầu không nói gì. Khi qua công ty của Trương Đức Quân, Trương Đức Quân liền xuống xe. Lúc đi còn cam đoan sẽ xử lý chuyện trang web kia với Dương Minh và Bạo Tam Lập.
Xe đến địa điểm, Dương Minh nói với Bạo Tam Lập: "Anh về trước, lát tôi tự về"
"Vậy cũng được, có việc gì gọi điện cho tôi" Bạo Tam Lập biết Dương Minh nói gì mình làm vậy là chính xác nhất.
Đến công ty Tôn Khiết, lễ tân nhận ra Dương Minh, vội vàng nói: "Anh Dương, tôi gọi điện lên phòng giám đốc Tôn giúp anh?"
"Không cần, tôi tự lên" Dương Minh.
Lễ tân biết Dương Minh quan hệ tốt với Tôn Khiết, hơn nữa công ty đã lén truyền tin Dương Minh là con rể Tôn gia, cho nên thái độ rất khách khí.
Vì lấy lòng Dương Minh, lễ tân nhỏ giọng nói với Dương Minh: "Hai hôm nay luôn có người tặng hoa hồng cho giám đốc Tôn"
"Ồ?" Dương Minh có chút kinh ngạc: "Biết rồi, cảm ơn"
Xem ra Tôn Khiết rất được hoan nghênh. Trước có Quách Kiện Siêu cùng Vân Nghiễm Đô, bây giờ mấy ngày không gặp đã có người theo đuổi.
Không cần gõ cửa, Dương Minh trực tiếp đẩy cửa đi vào thì thấy Tôn Khiết đang vùi đầu xem tài liệu, mà cách đó không xa có một bó hoa hồng.
Nghe thấy cửa phòng làm việc bị mở ra, Tôn Khiết không ngẩng đầu lên mà nói: "Văn bản để trên bàn, lát tôi xem"
Dương Minh không nói gì, lén lút đến sau lưng Tôn Khiết, sau đó hai tay xuyên qua nách Tôn Khiết, đặt lên ngực cao ngất của nàng.
"A" Tôn Khiết hét lên đang định đẩy ra thì thấy Dương Minh đang cười cười tà ác, nhíu mày nói: "Cậu muốn dọa chết tôi sao?"
Giọng nói mặc dù có chút bất mãn, nhưng không đẩy tay Dương Minh ra, tự nhiên Tôn Khiết đã quen với hành động này của Dương Minh.
"Nhìn thấy chị chăm chỉ làm việc như vậy, không đành lòng quấy rầy" Dương Minh cười hắc hắc.
"Không quấy rầy, tay cậu đang làm gì?" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh.
"Nhìn thấy chỗ này của chị to như vậy, mà chị lại khom người làm việc, nhất định cảm thấy trên ngực nặng và khó chịu, cho nên tôi nâng giúp chị, giảm bớt sức nặng cho chị"
"Không cần" Tôn Khiết tức giận nói. chẳng qua trong lòng không thể không thừa nhận ngực mình dúng là hơi to, tuy nói mặc quần áo đẹp đi trên đường khiến nhiều kẻ quay đầu lại, nhưng lúc làm việc lại rất trói buộc. Tôn Khiết có đôi khi cảm thấy mệt, mở ngăn kéo ra đặt bộ ngực lên trên để giảm gánh nặng: "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Tìm chị, không có việc không được sao? Nhớ chị đến thăm không được sao?" Dương Minh ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại có chút xấu hổ. Tôn Khiết coi như có thể nhìn thấy suy nghĩ của mình. Khó trách.
"Đương nhiên có thể" Tôn Khiết chu miệng nói: "Vậy nếu cậu không có việc gì thì tôi phải làm việc, lát cùng ăn cơm"
"Ách" Dương Minh có cảm giác mình nhảy vào cái hố mình đào, thấy Dương Minh cúi đầu tiếp tục công việc, Dương Minh đổi đề tài: "Bó hoa hồng này đẹp thật, người nào tặng thế?"
"Đúng" Tôn Khiết không ngẩng đầu mà nói.
"Vậy sao chị còn ném ở đó?" Dương Minh đúng là hơi ghen.
"Cậu không tặng tôi, chẳng lẽ tôi không có người khác tặng sao?" Tôn Khiết ngẩng đầu lên có chút đắc ý mà nói.
"Được, từ mai mỗi ngày tôi tặng chị một bó hoa" Dương Minh vui vẻ, không biết lời này của Tôn Khiết có phải là mở cửa không: "Vậy bây giờ chị có thể ném bó hoa này đi chưa?"
"Ném làm gì?" Tôn Khiết cười cười nhìn Dương Minh: "Cậu ghen?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...