Máy bay đáp xuống sân bay trên đảo Henry.
Ở đây rất nhiều người biết cái máy bay này, cho nên đều ân cần chạy đến, xem ra lực ảnh hưởng của Hoesch vẫn rất lớn.
Thân phận của Dương Minh và Phương Thiên bây giờ là hai cha con từ Trung Quốc đến đây du lịch, cũng là khách lớn của Hoesch, nhân viên của đảo Henry đương nhiên không dám đắc tội, trực tiếp an bài cho họ phòng tốt nhất, đưa đến những đồ ăn ngon nhất.
Hai người ngồi trong phòng ăn rất nhiều, sau đó leo lên giường ngủ một giấc.
"Tối ngày mai, chiếc du thuyề Elise sẽ dừng lại tại đảo Henry một giờ!" Phương Thiên nhìn phần tư liệu trong tay nói: "Điều con cần làm chính là, trong một giờ đồng hồ đó, lên trên thuyền, xử lý mục tiêu"
"Dạ" Dương Minh gật đầu: "Nếu hắn ở chung với nhiều người thì sao?"
"Dụ hắn rời đi!" Sắc mặt của Phương Thiên vẫn không thay đổi: "Hoặc là giết hết tất cả"
"Ặc." Dương Minh nhíu mày, sau đó nói: "Cái này hình như không tốt!"
"Có gì mà không tốt, con là một sát thủ, vì để bảo vệ chính mình, bắt buộc phải làm ra những chuyện độc ác" Phương Thiên nhìn Dương Minh, sau đó nói: "Nếu có một ngày, ta bán đứng con, thì con cũng phải giết ta mà không do dự"
"Cái này. con không làm được." Dương Minh lắc đầu, chua sót nói." Haizzz." Phương Thiên cũng thở dài nói: "Ta biết con là một người dễ mềm lòng, đây là ưu điểm của con, cũng là khuyết điểm của con"
"Được rồi, ngày mai con sẽ xử lý theo hoàn cảnh" Dương Minh nói.
Đảo Henry là thiên đường của những kẻ có tiền, toàn bộ trên đảo đều là những cảnh ca múa thái bình, rất nhiều gái nhảy cao cấp lơ đãng xung quanh, chờ đợi các vị đại gia vung tiền như rác vì mình.
Dương Minh và Phương Thiên đều đi nghỉ rất sớm, vì hai người không có tâm tình để hưởng thụ cái này, Phương Thiên đối với mấy cái này không có hứng thú, còn Dương Minh do bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Phương Thiên khi nãy, làm cho hắn cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Chẳng qua, vì không muốn để cho người khác chú ý, nên cần phải tỏ ra vẻ đam mê một chút, vì thế sáng hôm sau Dương Minh và Phương Thiên đều xuất hiện ở sòng bạc.
Tiền, là do Hoesch chuẩn bị trước, hai người cầm một ít đi chơi, tuy rằng Dương Minh có thể sử dụng dị năng làm bừa, nhưng hắn không làm vậy, chỉ cố gắng bảo trì trạng thái huề vốn.
Chẳng qua, cho dù là vậy thì cũng không dễ dàng.
Tốn hết cả buổi sáng, Dương Minh và Phương Thiên đến nhà ăn của sòng bạc để ăn trưa, bởi vì hai người trầm mặc ít nói, nên bồi bàn cứ tưởng là do ngôn ngữ không thông nên cũng không có gì kì quái.
Vào buổi chiều, Dương Minh và Phương Thiên đi đến bờ biển, hai người vừa phơi nắng đồng thời vừa đốt nướng một chút hải sản, uống vài *** bia.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là cha con thật nữa chứ.
Uống được vài li, Phương Thiên giả bộ say ngã xuống bàn, Dương Minh vội dùng tiếng anh gọi bồi bàn đến, sau đó phụ dìu Phương Thiên về phòng.
Trên đường đi, Dương Minh cũng tỏ vẻ mơ hồ, hiển nhiên cũng đã say rượu. Sau khi trở về phòng, đặt Phương Thiên vào giường, Dương Minh cũng tỏ vẻ là phải ngủ một giấc, dặn phục vụ đừng quấy rầy mình.
Người phục vụ gật đầu rời đi, sau đó treo tấm bảng" Đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy"
Khi người phục vụ vừa đi, Dương Minh và Phương Thiên lập tức ngồi dậy, vô cùng tỉnh táo, không có một chút gì gọi là say rượu.
"Chuẩn bị đi, còn hai giờ nữa" Phương Thiên nhìn đồng hồ trong tay rồi nói.
"Chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ Elise cập bến" Dương Minh hít sâu một hơi, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên hắn giết người, nhưng những lần trước đều là tự vệ, mà lần này là chủ động đi giết một người!
Tuy rằng tên này tội ác tày trời, chết vẫn không hết tội, nhưng Dương Minh vẫn không khỏi có chút khẩn trương.
"Thư giãn một chút, đừng khẩn trương quá!" Phương Thiên nhìn thấy tâm tình bấn loạn của Dương Minh bây giờ, vì thế an ủi.
"Con biết." Dương Minh gật đầu.
Bảy giờ tối, chiếc du thuyền Elise thật lớn đã bỏ neo tại bến cảnh của đảo Henry, Elise là một trong những chiếc du thuyền xa hoa nhất thế giới, nặng gần một trăm bốn mươi lăm ngàn tấn, gấp năm lần chiếc Titanic, có sức chứa hơn ba ngàn du khách!
Nó còn có một sân bay riêng, ba ngàn năm trăm phòng khách thường, một ngàn hai trăm phòng khách VIP, phía trên còn có bệnh viện, nhà ăn, rạp chiếu phim, thậm chí còn có một công viên nhỏ, thật sự là một thành phố di động.
Trừ bỏ cái vẻ to đùng bên ngoài ra, Elise còn biểu hiện cho sự xa hoa cực độ, trong đại sảnh có bảy tầng lâu, mỗi tầng đều rất là xa hoa, có câu lạc bộ xì gà, có giáo đường hôn lễ, có cửa hành miễn thuế.nói chung là muốn gì có đó.
Phải nói là chiếc du thuyền này chính là nơi đốt tiền của các đạ gia, ở trên tầng chót của chiếc du thuyền, còn có một vách núi giả cao hơn mười mét, để hành khách ở đây có cơ hội được leo núi miễn phí.
Trên Elise còn có một chổ lướt sóng nhân tạo vô cùng tân tiến, có thể tạo ra những cảnh tượng hoa mỹ, thực hiệu được những động tác của cao hảo thủ đòi hỏi phải có kỹ thuật cao, hơn nữa cũng không sợ lướt trúng người khác.
Đứng trước Elise, những chiếc du thuyền khác, cứ như là con kiến so với con voi vậy. Chiếc Titanic năm đó cũng chỉ có bốn mươi sáu ngàn tấn thôi.
Nói như vậy, cũng chỉ là thể hiện sự xa hoa của Elise, mà cứ mỗi năm, chủ nhân của Elise đều mời miễn phí các trùm kinh doanh trên thế giớ, các nhân vật nổi tiếng, các ngôi sao ca nhạc diễn viên nổi tiếng đến hội tụ trên Elise!
Vì sao lại làm vậy? Thoạt nhìn đây là một chuyện làm thâm hụt tiền vốn, thật ra thì, các ngôi sao, nhân vật nổi tie61gn ấy sau khi trở về, sẽ trở thành một quảng cáo sống, dưới sự tuyên truyền của bọn họ, mỗi năm Elise không ngừng phát triển mãnh liệt hơn.
Đảo Henry cũng là môt trong những bến tàu quan trọng, mỗi năm đều có rất nhiều phú hào lên thuyền từ đây, sau đó Elise tiếp tục rời đi, đi một vòng trái đất, rồi lại bắt đầu dừng lại tại những nơi đã đi qua, toàn bộ chu kỳ đại khái là cần khoảng ba tháng.
Đương nhiên, nếu người nào có chuyện, thì có thể lên máy bay rời đi.
Dương Minh cầm cái thẻ lên thuyền trong tay, thầm nghĩ, Hoesch thật là có thực lực, một cái đại hội có nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy, mà Hoesch lại có thể làm hai cái thẻ cho hai người, thật sự không dễ dàng!
Dương Minh và Phương Thiên cũng bị biến đổi, trở thành ông trùm dầu mỏ của Trung Đông! Thật sự là tức cưới, nhưng mà, những cái này rất là cần thiết.
Khi một người đạt được thế lực và quyền lực cực hạn, thì trên thế giới này, có rất ít chuyện mà người đó không làm được. Dương Minh thật kinh ngạc khi biết Phương Thiên làm cách nào quen biết Hoesch, hơn nữa thoạt nhìn quan hệ hai người cũng không tệ lắm.
"Ông già, nếu Hoesch phải giết Lanka, thì có cần phiền toái như chúng ta không?" Dương Minh đột nhiên muốn hỏi về vấn đề này.
"Không cần, hắn có thể dùng súng, trực tiếp sử lý Lanka, không cần phiền phức như vậy" Phương Thiên nhàn nhạt nói: "Mặc kệ là Lanke có bối cảnh hùng hậu thế nào, thì trước mặt Hoesch, hắn ta chẳng là gì"
"À, vậy vì sao ông không để cho Hoesch giúp đỡ chúng ta giết Lanka?" Dương Minh vừa mới mở miệng hỏi xong, thì lập tức phát hiện ra mình đã hỏi một câu rất ngu.
"Nếu không phải để cho con được luyện tập, người như vậy không đáng để ta phải đến tận đây!" Phương Thiên bĩu môi nói.
Lanka, có thể nói là một nhân vật phong vân, chỉ là trong mắt Hoesch hoặc Phương Thiên, ngay cả con kiến cũng không bằng, cái này đại biểu cho cái gì?
Là thực lực, bất luận là thực lực bên ngoài, hay là bên trong, chỉ cần đủ mạnh, thì sẽ không cần phải nể mặt người khác. Nghĩ đến Lanka, làm cho Dương Minh không tự chủ nghĩ đến Vương Tích Phạm, bọn họ đều là những nhân vật một thời.
"Gần đến giờ rồi" Phương Thiên nhìn đồng hồ trong tay, sau đó chỉ chỉ lổ tai nói: "Tai nghe vô tuyến, tùy thời giữ liên lạc"
"Yên tâm đi. sư phụ" Dương Minh trịnh trọng gật đầu, không còn cái vẻ cười đùa trước mặt Phương Thiên như lú xưa, xưng hô với Phương Thiên cũng trở thành" sư phụ".
Lần đầu tiên xuất trận, Dương Minh vẫn vô cùng coi trọng.
"Tốc chiến tốc thắng, thực lực của con, muốn giết Lanka thì rất nhẹ nhàng" Phương Thiên cười cười: "Chúc con may mắn"
Dương Minh tự cười an ủi, sau đó mở cửa sổ, phóng ra ngoài. Phương Thiên thì cầm ống dòm lên, bắt đầu nhìn ra bờ biển.
Phương Thiên lắc lắc đầu, tâm địa của Dương Minh vốn rất lương thiện, không biết có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...