Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Quặng mỏ này đối với Phương Thiên mà nói, cũng chẳng khác gì đồ phế thải, nhưng trong tay Dương Minh thì lại khác.

"Để cho chúng ta tùy tiện chọn một cái hay là chỉ định sẵn?" Dương Minh hỏi.

"Tùy tiện chọn, chẳng qua con có biết chọn không?" Phương Thiên kì quái hỏi.

"Con có một người bạn" Chuyện của Dương Minh thì dĩ nhiên không thể nói cho người khác biết, nhưng mà chuyện giác quan thứ sáu của Lam Lăng thì lại khác, bởi vì đây không còn là một bí mật gì, lúc ở Vân Nam, bởi vì Lam Lăng theo cha nàng đi đánh bạc, cho nên rất nhiều người biết về giác quan thứ sáu của Lam Lăng vô cùng linh nghiệm.

"Người đó biết nhìn?" Phương Thiên sửng sốt, nói: "Thật sao? Sao con lại quen biết người ta?"

"Nàng ta không phải biết nhìn, mà là giác quan thứ sáu đặc biệt linh nghiệm" Dương Minh cười cười nói: "Nàng ta có một Tả gia gia, ông có biết không?"

"Tả gia gia?" Phương Thiên nhíu mày, họ này rất hiếm, trong số những người quen của ông, chỉ có một người mang họ này: "Người con nói là Tả tiền bối của Miêu Cương Vân Nam?"

"Hẳn là vậy." Dương Minh gật đầu nói: "Ông ta nói. sư gia đã từng cứu ông một mạng."

"Chính là Tả tiền bối không thể nghi ngờ!" Phương Thiên nói: "Bạn của con là cháu gái của ông ta?"

"Không phải, bạn của con là cháu gái của thủ lĩnh Miêu Cương" Dương Minh giải thích.

"Bạn gái nhỏ?" Phương Thiên nhìn Dương Minh hỏi.

"Hắc hắc." Dương Minh cười gượng hai tiếng.


"Ta đã tìm mối đính hôn cho con" Phương Thiên đột nhiên nói.

"Cái gì? Đính hôn?" Dương Minh ngạc nhiên nhìn Phương Thiên: "Ông già, ông đang chơi trò đùa quốc tế gì vậy hả? Ông tìm mối đính hôn cho con?"

"Không phải là trò đùa, nhưng việc hôn nhân này quả thật cũng là quốc tế, ha ha" Phương Thiên hiếm khi nào hài hước, chỉ là, câu nói đùa của ông chả buồn cười tí nào.

"Phương lão đầu, ông mà dù là sư phụ của con, nhưng hôn nhân đại sự há có thể đùa được sao? Hơn nữa con đã có bạn gái rồi, ông không phải là gây thêm phiền cho con sao?" Dương Minh nhìn bộ dáng nghiêm túc của Phương Thiên, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Hơn nữa, con mới có nhiêu tuổi này mà ông đã tìm mối đính hôn cho con?"

"À, đính hôn cũng không ảnh hưởng đến việc con có bạn gái, không sao cả" Phương Thiên nói: "Đây là quy tắc cổ, vua sát thủ luôn phải có việc hôn nhân này, là sư phụ của ta quyết định"

"Vậy tại sao ông không đính hôn?" Dương Minh hỏi ngược lại.

"Ta. tình huống của ta hơi đặc biệt." Phương Thiên nghẹn lời.

"Vậy ông cũng không đính hôn, suy ra chuyện này về sau hãy nói" Dương Minh cũng không muốn hôn híc gì ở đây cả, đặc biệt là hôn nhân quốc tế! Phải kết hôn với một con nhỏ nước ngoài?

Phương Thiên dù sao cũng không lo lắng, chuyện này chỉ là thuận miệng nói cho Dương Minh biết mà thôi.

"Đúng rồi, ngày hôm qua con ở hội chùa gặp một tên có diện mạo cực kì bình thường, nhưng mà thân thủ dường như không tồi, hơn nữa tựa hồ còn nhận ra thủ pháp điểm huyệt của con, hỏi con có quan hệ gì với ông" Dương Minh nhớ đến người theo dõi ở hội chùa ngày hôm qua, vì thế đem chuyện bị theo dõi cũng như khúc mà mình khống chế người đó nói cho Phương Thiên nghe.

"Ồ?" Phương Thiên nghe xong, trầm ngâm một chút, sau đó hỏi: "Người kia phát âm thế nào?"


"Nói thế nào nhĩ. tiếng phổ thông thì rất chuẩn, nhưng tuyệt đối không phải là người bản địa" Dương Minh suy nghĩ rồi nói: "Người này giống như là đã hóa trang, làm cho người ta thấy hắn rất bình thường, rất dễ dàng coi thường. Về phần thân thủ của hắn con không thủ, bởi vì hắn trực tiếp bị con khống chế, không thể làm gì được"

"Ngày đó con đi chung với bao nhiêu người?" Phương Thiên gật đầu nói.

"Con, còn có bạn gái con Trần Mộng Nghiên, cùng với hai người bạn" Dương Minh nói.

"Bạn gì? Tên gì?" Phương Thiên tựa hồ cảm thấy hứng thú với hai người kia.

"Một người tên là Vương Tiếu Yên, người còn lại là Lý Nhất Tầm" Dương Minh hỏi: "Sao thế?"

"Ồ?" Phương Thiên nghe xong, gật đầu trầm ngâm, sau đó lẩm bẩm: "Thì ra là thế."

"Cái gì mà thì ra là thế?" Dương Minh kì quái hỏi.

"Không có chuyện gì, chuyện này ta biết rồi, con không cần xen vào" Phương Thiên khoát tay: "Yên tâm đi, hắn sẽ không còn hành động bất lợi nào với con đâu, hơn nữa tựa hồ hắn không phải là đối thủ của con, ha ha!"

"À" Dương Minh thấy Phương Thiên không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nữa, dù sao cũng không liên hệ đến mình.

Dương Minh về nhà thu dọn hành lý một chút, rồi nói cho cha mẹ biết, mình đi lo chuyện của công ty châu báu. Cha mẹ cũng không hoài nghi, cái này thật ra không tính Dương Minh nói dối dược, vì cái này cũng là đi nhìn quặng mỏ kim cương, coi như cũng là làm việc cho công ty rồi!


Vốn trước khi đi muốn nói với Trần Mộng Nghiên một tiếng, nhưng bởi vì vừa rồi mới xảy ra hiểu lầm với Trần Mộng Nghiên, Dương Minh do dự một chút rồi quyết định bỏ qua, dù sao đợi trở về rồi nói chuyện với nàng sau cũng được.

Trước khi đi, hắn thật ra vẫn đến nhà của Lâm Chỉ Vận một chuyến, dù sao cũng gần nhà Phương Thiên, dặn dò Lâm Chỉ Vận một chút, kêu nàng có chuyện gì thì cứ tìm Hầu Chấn Hám, tin rằng ở Tùng Giang, chuyện mà Hầu Chấn Hám không thể giải quyết là rất ít.

Về phần Lao Feng, Dương Minh cũng gọi điện cho lão ta, nói cho lão biết mình phải đi một chuyến, Lao Feng tuy rằng rất hối tiếc, nhưng cũng biết cao nhân như Dương Minh thường xuyên dạo chơi tứ hải, chẳng qua, làm cho lão cao hứng chính là, Dương Minh đã đồng ý thu nhận lão làm đệ tự, chẳng qua chỉ có thể truyền cho lão một ít công phu thông thường. Cho dù là vậy cũng đủ làm cho Lao Feng vui vẻ, lão cũng biết lão cũng đã có tuổi rồi, muốn luyện võ công tuyệt thế là điều không thể.

Ba giờ sáng, Phương Thiên nghe một cuộc điện thoại, sau đó hỏi Dương Minh: "Chuẩn bị tốt chưa? Bây giờ xuất phát"

Dương Minh gật đầu, tâm tình vô cùng kích động và khẩn trương.

Thừa dịp trời tốt, Phương Thiên mang Dương Minh đến bến tàu ở bờ biển Tùng Giiang, nơi này cách bãi cát của Dương Đại Sơn lúc trước không xa, ở trên biển, có một chiếc thuyền đang phát đèn ra làm tín hiệu.

"Lên đi" Phương Thiên chỉ vào một cái thùng container đang mở, sau đó nhàn nhạt nói.

"Chúng ta. vào trong này?" Dương Minh kinh ngạc nhìn theo hướng Phương Thiên chỉ, cái thùng rất là lớn, đủ để chứa đến vài người.

"Đúng vậy!" Phương Thiên gật đầu, sau đó đẩy cửa ra, nói: "Lát nữa sẽ có người đến lái thuyền, chúng ta ở trong này đi đến châu Âu"

Cái này. là nhập cư trái phép? Dương Minh gãi da dầu, nhìn vào bên trong, không có hàng hóa gì, trụi lủi, ở trong này vài này là đến châu Âu sao?

Phải ở trong cái thùng container này vài ngày, Dương Minh ngẫm lại cũng thấy bất đắc dĩ, chẳng qua cũng không có cách nào. Cắn răng một cái, đi vào, Phương Thiên đúng nói chuyện với một người đàn ông đứng cách cái thùng không xa, người kia gật đầu ra thế" ok" liên tục.

Chờ Phương Thiên đi vào, người này liền đóng cửa thùng container lại.

"Cảm giác thế nào? Nơi này không có điện, chúng ta phải ở trong bóng đêm vài ngày" Phương Thiên bình thản nói: "Làm một sát thủ, con phải phải huấn luyện năng lực thích ứng trong bóng đêm một chút"


Trong bóng đêm, đối với Dương Minh chẳng có vấn đề gì, bởi vì ánh mắt có năng lực đặc biệt, Dương Minh nhìn giống như ban ngày. Cho nên, huấn luyện ở phương diện này coi như bỏ qua: "Ông già, trời sinh con có thị lực rất tốt rồi, ở trong này nhìn rất rõ ràng!" Dương Minh cười nói.

"Thật không? Đây là bao nhiêu?" Phương Thiên vươn bốn ngón tay lên.

"Bốn. chẳng qua lại biến thành ba." Dương Minh nói. Bởi vì Phương Thiên nghe Dương Minh nói bốn liền thu lại một ngón tay.

"Nhãn lực không tồi" Phương Thiên hài lòng gật đầu: "Không huấn luyện mà còn mạnh hơn người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp như ta"

"Có gì giống cái đệm hay không, dưới đất cứng gần chết" Dương Minh chỉ xuống dưới chân: "Cái này sao ngủ?"

"Cứ ngủ" Phương Thiên không sao cả nói: "Một sát thủ đủ tư cách thì phải tập thích ứng với hoàn cảnh, chứ không phải thay đổi hoàn cảnh"

"Được rồi, được rồi" Dương Minh phất tay nói: "Hết giờ đi học rồi, ông già, con biết rồi"

"Ngủ đi, ngày mai bắt đầu tiến hành tập huấn đặc biệt" Phương Thiên ném balo của mình qua một bên, sau đó nằm xuống mặt đất.

Không biết bao lâu sau, Dương Minh cảm thấy thùng container bắt đầu động, giương mắt ra ngoài nhìn thấy thùng hàng bị cần cẩu câu lên, sau đó để xuống một con thuyền cũ nát.

Rất nhiều thùng hàng được đặt đè lên và chung quanh, làm cho hắn âm thầm kinh hãi, nếu con thuyền này xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, thì mình và Phương Thiên đều chạy không thoát!

Chẳng qua, cái gì đến cũng đã đến, cho dù có lo lắng thì cũng không có tác dụng. Một tiếng còi tàu vang lên, chiếc tàu chậm rãi chuyển động.

Dương Minh cũng nhắm hai mắt lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Trong thùng hàng không có đèn cũng không có ánh sáng, vĩnh viễn là một mảnh tối đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui