Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Hơi hai mươi? Bộ dáng rõ ràng là già hơn! Hơn ba mươi? Chỉ trong khoảng này thôi sao? Hơn bốn mươi, nhìn có vẻ hơi trẻ? Túm lại là, người này trong đám đông, chỉ muốn nhìn một lần rồi không muốn gặp lần thứ hai!

Tướng mạo rất là bình thường, bình thường đến nổi người ta căn bản là không nhớ được hắn, cũng chủ động coi thường hắn! Nếu không phải do Dương Minh có dị năng siêu mạng, cùng với tầm nhìn sau sắc, thì thật đúng là khó phát hiện ra người này.

Chẳng qua, dù Dương Minh biết được vị trí của người này, cũng không muốn làm lộ dấu vết, Dương Minh muốn nhìn xem mục đích của người này là gì.

Khi làm một tiểu nhân vật, thì cuộc sống rất bình thản. Nhưng khi năng lực tăng lên, thì sẽ gặp được người hoặc là chuyện gì đó rất khác. cái logic này tuy kỳ quái, nhưng thực tế luôn là như vậy.

Nếu Dương Minh không phải là sát thủ, không phải có nhiều thân phận cần che dấu, thì cũng không chú ý đến việc bị theo dõi.

"Nhà cậu rất có tiền?" Dương Minh nhìn Lý Nhất Tầm, khách sáo hỏi.

"Cũng có thể nói vậy." Vừa nhắc đến chuyện nhà mình, Lý Nhất Tầm lập tức trở nên lo lắng: "Ông già của tôi ở Đông Hải, cũng có thể coi là một nhân vật!"

"Ồ? Tôi nghe nói thiếu gia nhà có tiền ra ngoài thường mang theo bảo tiêu, cậu có không?" Dương Minh cười hỏi.

"Bảo tiêu? Cái này thì không có, chỉ có nhà thật nhiều tiền, thì ra ngoài mới mang bảo tiêu!" Lý Nhất Tầm lắc đầu: "Phỏng chừng chỉ có tứ đại thiếu gia ở Đông Hải ra ngoài mới mang theo bảo tiêu!"

"Tứ đại thiếu gia? Cái gì thế?" Dương Minh chưa bao giờ nghe qua ở Đông Hải còn có tứ đại thiếu gia nào cả!


"Chỉ là mấy tên ăn bám mà thôi! Ông già có tiên, thằng con phá sản, chẳng có gì" Lý Nhất Tầm hiển nhiên là không muốn nói rồi, nhà hắn mặc dù cũng có tiền, nhưng chẳng thể so sánh với những người này được.

"À." Dương Minh cũng không quan tâm, tứ đại thiếu gia cái gì, cũng chỉ là nể mặt mũi cha của chúng mới gọi như vậy, trong mắt Dương Minh chỉ bốn thằng ngu mà thôi!

Chẳng qua, bây giờ cũng xác định một chút, người kia không phải là bảo tiêu của Lý Nhất Tầm. Vậy mục đích của hắn rốt cục là gì? Hơn nữa thoạt nhìn gia đình Lý Nhất Tầm cũng không phải đặc biệt giàu có, vì thế tất cả đều trơ nên khả nghi.

Dương Minh cũng không sợ cái gì cả, binh đến thì tướng cản, nước đến thì đất ngăn. Có người muốn tìm hắn gây chuyện, thì hắn sẽ cho tên này không có đường về! Nhưng Trần Mộng Nghiên đang ở bên cạnh, nên Dương Minh cần phải cẩn thận!

Trần Phi là đội trưởng hình cảnh, bình thường làm việc cũng đắc tội không ít người, đắc tội cái này đắc tội cái kia, nhất là gia đình của tội phạm, mang tâm lý cực đoan và trả thù. Không dám tìm Trần Phi để trả tù, đương nhiên là sẽ tìm con gái của ông để xuống tay. Tuy rằng tình huống này rất ít gặp, nhưng không có nghĩa là không có!

Người nhà cảnh sát bị người nhà của phạm nhân hoặc bạn bè trả thù, đã từng xảy ra trước kia! Cho nên, Dương Minh không thể không đề cao cảnh giác, vì không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!

Cái tên theo dõi kia, thấy bốn người Dương Minh đứng trong quầy trang sức, cũng không đi về phía trước nữa, mà giả bộ chui vào trong một cái sạp bán đồ ven đường.

Chẳng qua, nếu đã bị Dương Minh phát hiện, thì Dương Minh không sợ hắn trốn nữa, chỉ cần duy trì cảnh giác, thì hắn ta cũng không thể làm ra chuyện gì.

Trần Mộng Nghiên đã chọn xong vài cái kẹp tóc rồi, Vương Tiếu Yên cũng đã chọn xong.

"Trả tiền" Trần Mộng Nghiên bây giờ cũng không còn khách khí với Dương Minh, hai người cơ bản đã xác định rồi, cho nên Trần Mộng Nghiên cũn bắt đầu sử dụng quyền lợi của vợ.


Dương Minh mở bóp tiền ra, lấy ra tờ một trăm đưa tới.

Bên kia, Lý Nhất Tầm cũng vội vàng nịnh nọt: "Tiểu Yên, để anh trả cho."

"Không phải anh không có tiề sao? Mượn tiền của tôi để trả tiền mua đồ của tôi?" Vương Tiếu Yên không hề nể mặt, trừng mắt nhìn Lý Nhất Tầm nói.

"Trả cho mọi người?" Ông chủ quán không nghe Lý Nhất Tầm và Vương Tiếu Yên nói chuyện, cầm lấy tờ tiền trong tay của Dương Minh.

"Dạ, trả hết" Dương Minh nói.

Ông chủ cầm tiền của Dương Minh, Vương Tiếu Yên cũng không khách khí nữa, cầm lấy mấy cái kẹp tóc đã chọn lúc đầu, làm ra vẻ rất tự nhiên và bình thường. Trong suy nghĩ của nàng, là nàng đã hết lòng giúp đỡ Dương Minh rồi, mua một hai cái kẹp thì tính là gì?

Còn Dương Minh thì bởi vì hai lần xấu hổ trước, nên cũng lười so đo với nàng.

Bốn người đi ra khỏi phố buôn bán, đến phố giải trí, Dương Minh luôn chú ý đến người phía sau, quả nhiên, khi bốn người Dương Minh đi về phía trước, tên này cũng đi theo.

Tiền trong túi của Lý Nhất Tầm đầy ra, nên khi đi vào phố giải trí, trực tiếp đổi hai trăm đồng ra thẻ trò chơi, sau đó đưa cho Dương Minh một nửa nói: "Nào, tôi mời khách, vừa rồi kẹp tóc là cậu trả, bây giờ là tôi trả"


Lời này của hắn là cố ý nói cho Vương Tiếu Yên nghe, hình như là ám chỉ Dương Minh vừa rồi trả tiền cho Vương Tiếu Yên, là vì nể mặt của hắn.

Vương Tiếu Yên vốn định dùng tiền của mình để mua thẻ trò chơi, nhưng Lý Nhất Tầm đã đưa đến trước mặt rồi, cũng không từ chối, cầm lấy vài thẻ, cùng bước vào phố giải trí.

Dương Minh phát hiện ra hứng thú của con gái rất là giống nhau, quả nhiên Trần Mộng Nghiên cũng nhìn trúng cái trò câu đố, nói là thấy thích cái phần thưởng đó.

Lần này Dương Minh cũng không tùy tiện ra mặt, hắn sợ người phục vụ nhận ra hắn, Vương Tiếu Yên hiển nhiên cũng có hứng thú, hai cô gái cùng giao thẻ rồi bắt đầu chơi.

Lý Nhất Tầm đứng bên cạnh không ngừng chỉ dẫn Vương Tiếu Yên, nhưng Vương Tiếu Yên căn bản là giả bộ không nghe.

Thừa dịp lúc này, Dương Minh liền nói với Trần Mộng Nghiên: "Em chơi trước đi, anh đi wc đã, buổi sáng uống nhiều nước quá!"

"Dạ" Trần Mộng Nghiên không nghi ngờ gì, gật đầu, tiếp tục chơi, mà Dương Minh căn bản là không đi wc, mà là đi tìm tên theo dõi phía sau! Nếu không tìm rõ ý đồ của tên này, thì cuối cùng vẫn là phiền toái, cho nên Dương Minh quyết định đi xử lý cái đuôi này.

Dương Minh giả bộ như không biết gì đi về phía sau, trên đường đi còn hỏi một bà thím: "Thím ơi, cho con hỏi một chút, bên này có wc không?"

"Wc à, có, con đi thẳng về phía trước, khoảng ba trăm mét là tới, ở đầu đường phố buôn bán, cũng chính là toilet công cộng!"

"Cảm ơn ạ!" Dương Minh cố ý nói lớn, mà cái đuôi cách đó không xa, nên khẳng định là có thể nghe rõ Dương Minh và bá thím nói chuyện.

Dương Minh ngẩng đầu, làm bộ nhìn xung quanh, rồi nhấc chân đi về phía trước, người kia hiển nhiên cũng nhìn thấy Dương Minh đang tìm wc, cũng không để ý! Hoặc là, ánh mắt của hắn căn bản không chú ý dến Dương Minh, mà là tập trung lên ba người đang chơi đằng kia!


Cho nên, Dương Minh đã xác định được mục tiêu của người này không phải là mình, mà là một trong ba người còn lại! Nhưng chỉ sợ là Trần Mộng Nghiên, bằng không Dương Minh cũng không mạo hiểm đi đánh cỏ động rắn như vậy.

"Bốp!" Dương Minh đưa tay vỗ vai người theo dõi một cái.

Tên này rùng mình, tính cảnh giác của hắn rất mạnh, mà khi Dương Minh đến gần, hắn cũng chú ý, chỉ là, nghe thấy Dương Minh đang hỏi chổ wc, nên cũng tự động xem thường.

Hơn nữa, đối tượng quan sát không phải là Dương Minh, bằng không hắn cũng dễ dàng bị Dương Minh vỗ vai như vậy!

"Anh bạn, tìm chổ nói chuyện!" Trong lúc nói chuyện, ngón tay của Dương Minh đã nhẹ nhàng chạm đến tử huyệt sau cổ của người này! Nếu mà hắn dám phản kháng, thì hậu quả là chết ngay tức khắc!

Dương Minh nhìn có vẻ như đang khoát vai người này, nhưng trong lòng người theo dõi lại kinh hãi vô cùng! Huyệt đạo trí mạng đang nằm trong tay của người ta, tuy rằng không biết Dương Minh cố ý hay vô tình, nhưng mà cũng không dám lỗ mãng.

Nếu như vô tình, vậy thì quá trùng hợp rồi, mà dù sao trên đời này cũng có rất nhiều sự trùng hợp.Nhưng nếu như là cố ý thì, người này rốt cục là ai? Tại sao có thể khống chế được mình?

Cho dù tỉ lệ do mình khinh địch nên đối phương có thể thành công tồn tại, nhưng chẳng qua trong giới sát thủ, thắng là thắng, thua là tua. Bất luận quá trình, coi trọng kết quả! Mặc kệ là vì nguyên nhân gì mà thua, thì chỉ chờ đem chôn đi! Mặc kệ là dùng thủ đoạn gì để chiến thắng, thì phần thưởng kia sẽ chỉ thuộc về người chiến thắng!

Vì thế, người theo dõi tỏ ra ngạc nhiên, nói: "Cậu là. Tôi không biết cậu."

"Không biết? Không biết mà theo dõi tôi lâu như vậy?" Dương Minh cười lạnh: "Thủ đoạn theo dõi của anh rất vụng về!"

Vụng về? Người này nghe xong mà choáng váng! Thủ đoạn theo dõi của mình, cũng có hạng trên thế giới! Thế mà bây giờ lại bị người ta nói là vụng về? Trước đây, người này vô cùng tin tưởng vào kỹ xảo theo dõi của mình, nhưng lại bị một câu nói của Dương Minh làm tổn thương lòng tự trong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui