Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Dương Minh nhìn ánh mắt của mọi người, trong mắt lộ ra một ngọn lửa, khóe miệng hắn mỉm cười, nói: "Đây chính là mục đích học võ của mọi người lúc trước?"

Phần lớn mọi người đều bất đắc dĩ gật đầu, quả thật, nói là muốn thân thể khỏe mạnh là gạt người, ai lại chịu đi học cái này để rồi không tìm được việc làm chứ? Theo thời gian trưởng thành, bọn họ cũng dần dần hiểu chuyện, không còn xúc động giống như lúc trước, hiểu được xã hội đầy gian khổ.

"Các người bây giờ đều hiểu được, có những người rõ ràng làm chuyện xấu, nhưng lại không bị trừng phạt thích đáng!" Dương Minh nói: "Có một số việc, không thể giải quyết công khai, vậy thì phải giải quyết mờ ám thôi. Mà chuyện tôi muốn mọi người là, chính là cho các người đi giải quyết các vấn đề mà pháp luật không giải quyết được"

Mọi người nghe Dương Minh nói xong, nhất thời nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là Lý Cường mở miệng: "Ông chủ. ông muốn bảo chúng tôi làm chuyện phạm pháp?"

Dương Minh ngẩng đầu nhìn Lý Cường, sau một hồi lâu vẫn không nói gì, làm cho Lý Cường sợ đổ mồ hôi. Trong ánh mắt của Dương Minh có một sự ép bức mạnh mẽ, làm cho ngay cả hô hấp mà cũng thấy khó khăn. Đương nhiên, mấy cái này đều là do thân thủ cường hãn của Dương Minh khi nãy.

"Ông chủ. tôi." Lý Cường cúi đầu, không biết nên nói gì.

"Lý Cường, anh làm tôi rất thất vọng" Dương Minh nhàn nhạt nói: "Được rồi, tôi hỏi anh, anh cảm thấy ở thời cổ đại, một đại hiệp giết chết một tên chuyện làm chuyện ác bá, cái này có tính là trái pháp luật hay không?"

"Cái. cái này khác." Lý Cường đáp.

"Được rồi, nếu anh cảm thấy khác thì nó khác. Vậy, tôi lại hỏi anh, thằng chủ năm đó cưỡng hiếp bạn gai của anh, mà có một ngày anh nhìn thấy hắn, anh sẽ làm gì?"

"Tôi quyết không để cho hắn sống khá giả, tôi phải bâm vầm hắn ra làm ngàn đoạn." Lý Cường nói xong, chợt ngẩn người, sau đó lại ngượng ngùng lên tiếng: "Tôi hiểu rồi, ông chủ"


"Còn các người?" Dương Minh quay đầu hỏi những người kia.

Thật ra, những lời mà Dương Minh nói với Lý Cường khi nãy, tất cả mọi người đều nghe rõ, vốn những người này là kẻ học võ, đối với thị phi chính nghĩa không có nhận thức rõ ràng, nghe Dương Minh nói vậy, đều cảm thấy có đạo lý, nên tất cả đều gật đầu.

"Nhưng, tôi cam đoan với các người, sẽ không bắt các người ra tay với người vô tội" Dương Minh nhìn mọi người nói: "Giấc mộng làm đại hiệp của các người, trong tương lai sẽ thành sự thật"

Hiển nhiên, lời nói vừa rồi của Dương Minh đã thay đổi cái nhìn về chính và tà của những người này, bây giờ, trừ kích động thì chỉ có kích động. Giấc mộng xa xôi có thể thực hiện, bọn họ sao mà không kích động cho được?

"Được, đồng ý ở lại làm người của tôi, thì đến đây cầm tiền sinh hoạt tháng, nếu không muốn thấy mặt tôi, thì tôi vẫn sẽ cho người đó gấp năm lần số tiền này để rời đi" Dương Minh nói xong mở túi xách ra, cầm lấy một xấp tiền.

"Chúng tôi có thể trở nên mạnh mẽ như ông chủ không?" Lý Cường là người đầu tiên cầm một ngàn của Dương Minh, sau đó hỏi, trong mắt tràn ngập khát vọng.

"Được, người ở lại, tôi sẽ tiến hành huấn luyện cường hóa" Dương Minh gật đầu: "Khi đó, mỗi người các anh đều có thể chân chính một mình đảm đương một nhiệm vụ quan trọng"

"Được, tôi ở lại" Lý Cường gật đầu, người học võ, thường đều có tâm lý sùng bái kẻ mạnh. Có thể có cơ hội làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, điều này hấp dẫn bọn họ hơn tất cả.

Nếu Dương Minh đã nói rằng, có một ngày mình sẽ được mạnh mẽ như ông chủ, thì Lý Cường căn bản không còn hỏi về vấn đề này nữa, vì theo hắn thấy, phái trước vẫn còn nhiều vấn đề hơn.


"Ông chủ, ông nói thật chứ?" Lưu Siêu đột nhiên bất ngờ hỏi.

"Đương nhiên, tôi không cần phế vật" Dương Minh nhàn nhạt trả lời: "Người của tôi, phải là kẻ mạnh"

"Được, tôi cũng lưu lại" Lưu Siêu cũng bước lại lãnh tiền, chẳng qua, biểu tình bây giờ trở nên cung kính hơn.

Những người khác đều tỏ vẻ muốn ở lại, không ai rời đi, điều này làm cho Dương Minh bó tay luôn, sớm biết như vậy thì đâu cần tốn nhiều nước miếng dữ vậy. Những người này quả thật quá mê võ rồi, chỉ cần nghe sẽ trở nên giống như mình, những cái khác đều không quan tâm.

Ba mươi chín người đều đến lãnh tiền, Dương Minh cũng bắt đầu đăng ký tên của họ. Bây giờ, không ai dám nghi ngờ Dương Minh, vì trong mắt họ, Dương Minh là loại cao thủ không thể đụng đến.

"Đầu tiên là tạo kỷ luật cho tốt, khi nào tôi cảm thấy hài lòng, thì sẽ dạy võ cho mọi người" Dương Minh nhìn lướt qua đội hình tán loạn của ba mươi chín người này.

Tuy rằng làm sát thủ thường là đi làm solo, nhưng mà cũng có đôi lúc phải có party mới được. Cho nên, kỷ luật rất quan trọng, hắn không muốn thấy cảnh chia năm xẻ bảy.

"Tôi sẽ tìm đại Hầu, cũng chính là Hầu Chấn Hám Hầu tổng đến huấn luyện cho các người" Dương Minh nói: "Lý Cường, lúc trước anh là lớp trưởng, bây giờ anh cứ tiếp tục làm lớp trưởng đi, thức ăn tự giải quyết"

"Ông chủ yên tâm" Lý Cường gật đầu, những người khác cũng không có ý kiến gì, dù Dương Minh không để Lý Cường làm lớp trưởng, thì mọi người của xem hắn là thủ lĩnh rồi.


Cùng lúc đó, Dương Minh gọi điện cho Hầu Chấn Hám, kêu hắn tiến hành đặc huấn cho ba mươi chín người này. Đương nhiên, chính là dùng phương pháp huấn luyện tân binh đối với họ.

Với lời dặn của Dương Minh, Hầu Chấn Hám đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức tiến hành huấn luyện ba mươi chín người này. Hơn nữa, thân phận của Dương Minh đã công khai, cho nên cũng có cách nói chuyện với Bạo Tam Lập.

Những người này đều từ võ giáo ra, trong trường cũng hoạt động tập thể không ít, tuy rằng không nghiêm khắc giống như trong quân ngũ, nhưng mà trải qua một ngày một đêm được Hầu Chấn Hám huấn luyện, những người này cũng dần dần thích nghi được.

Ngày hôm sau lúc Dương Minh đến, đã xảy ra một chuyện này.

Căn cứ theo đề cử của Hầu Chấn Hám, tuyển ra vài người có võ công và tố chất không tệ. Một là Lý Cường, một là Lưu Siêu, người còn lại là Vương Bằng.

Ba người này nổi bật lên giữa ba mươi chín người, Dương Minh chia ba mươi chín người ra làm ba tổ, để Lý Cường, Lưu Siêu cùng Vương Bằng mỗi người dẫn một tổ.

Lý Cường vừa làm tổ trưởng, vừa là đại đội trưởng, Lưu Siêu và Vương Phân thì chia nhau ra làm tổ trưởng hai tổ kia.

"Tên thật của ba ngời về sau không cần dùng, sau này làm nhiệm vụ sẽ không tiện. Như vậy đi, mỗi người tìm một danh hiệu, Lý Cường, anh lấy tên là Brutto nha" Dương Minh nói.

"Thời ở trường người ta gọi tôi là người sao hỏa, tôi lấy tên là người sao hỏa là được" Lưu Siêu nói.

"Tôi là Ono" Vương Bằng có vẻ không thích nói chuyện, chỉ nói ra bốn chữ ngắn ngủi.


"Được" Dương Minh gật đầu: "Quay về tìm danh hiệu cho tổ viên của các anh đi, về sau lúc làm nhiệm vụ, không được gọi tên thật của nhau. Mọi người từ từ làm quen!"

"Vâng!" Ba người cùng đáp, xem ra, tập huấn của Hầu Chấn Hám đã có tác dụng nhất định.

Ngày hôm sau, Dương Minh căn cứ theo phương pháp mà Phương Thiên huấn luyện mình, viết ra kế hoạch huấn luyện cho những người này. Đương nhiên, Dương Minh vẫn thủ lại một chút, vì dù sao Phương Thiên cũng không cho phép Dương Minh có đồ đệ hoặc là đem những thứ này truyền ra cho người ngoài! Dương Minh chỉ tổng kết ra bộ kỹ năng đề cao công kích, cùng với một số chiêu giết người nhanh. Đương nhiên, những cái như huyệt đạo này nọ sẽ không chỉ dạy.

Nhưng dù là vậy thì cũng đã có trợ giúp rất nhiều với những người này. Tin rằng không bao lâu sau, những người này sẽ thay Dương Minh đảm đương rất nhiều việc quan trọng, ít nhất là đối phó với một tên Ngô Minh không thành vấn đề.

Dương Minh đem một phần kế hoạch ra giảng giải cho Lý Cường, kêu hắn từng bước huấn luyện mọi người. Sau cái này, Dương Minh bắt đầu chú ý đến vị thuốc của Phương Thiên lúc xưa, vì muốn trong khoảng thời gian ngắn mà tăng thực lực cho những người này, không thể không mượn những thứ này hỗ trợ.

Nhưng mà bây giờ Dương Minh không cóoở Tùng Giang, Dương Minh lại không liên lạc được với ông, cho nên chỉ có thể đi đến căn nhà bỏ hoang kia, không chừng có thể tìm được.

Mấy ngày này, Dương Minh mới tìm được thời gian nghỉ ngơi, thời gian trước quả thật rất bận, vẫn không có rãnh đi lo chuyện của mình. Từ sau khi có dị năng rồi, liền trở nên không yên tĩnh, thật sự là đúng với câu nói" Năng lực càng nhiều thì trách nhiệm càng cao". cuộc sống của mình sẽ không bao giờ được bình yên như lúc trước nữa.

Lúc trước gặp toàn đối thủ trên trời không, bản thân lại không có năng lực, nên không dám trêu chọc vào kẻ địch nguy hiểm đó. Nhưng giờ đã khác.

Vài ngày trước năm mới, Dương Minh dành chút thời gian xem cái cuốn sách nói về cổ thuật chữa thương của Tả gia gia thông qua Lam Lăng. Tuy rằng lúc đầu xem không hiểu gì, nhưng rồi lên mạng và tra tư liệu, dần dần cũng hiểu biết đại khái, chẳng qua, đã có một sự nhận thức sâu sắc hơn về cổ thuật.

Còn bên cục hình sự, trải qua sự hợp tác của Hạ Tuyết và hải quan, đã bắt được tên tham ô trong hải quan, chức vụ không lớn, nhưng cũng nắm quyền trong vụ này. Trải qua một đợt thầm vấn, rốt cục đã khai sạch sẽ về vụ án buôn lâu đó, chẳng qua, nhân vật đầu não Tô Đại Trí lại biến mất, manh mối lại bị chặt đứt!

Bởi vì chuyện này, làm cho Trần Phi tức giận, chửi mắng Hạ Tuyết: "Chuyện lớn như vậy, sao cô không thương lượng với tôi? Tự tiện chủ trương rồi ra tay với người của cục hải quản? Cô có biêt cô làm vậy là đánh cỏ động rắn không? Cô càng muốn lôi ra, thì tội phạm càng che dấu sâu hơn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui