"Chuyện về Tô Đại Trí, chưa ai tìm ra chứ?" Vương Tích Phạm nói.
"Bên phía cảnh sát nghĩ Tô Đại Trí bỏ trốn, nhưng không ai nghi ngờ hắn bị giết" Hoàng Hữu Tài nói.
"Ừ, gần đây cẩn thận chút. Ngành đó dừng rồi chứ?" Vương Tích Phạm hỏi.
"Đã sớm dừng rồi. Các thiết bị điện tử trong kho cũng không dám bán đi" Hoàng Hữu Tài gật đầu nói.
"Để sau" Vương Tích Phạm thở dài một tiếng: "Bây giờ đang là lúc Vương thi gặp nguy hiểm nhất. Hoàng Hữu Tài, cũng may là còn có cậu quân sư cho tôi"
"Vương tổng, ông có ơn với tôi. Năm đó tôi bị người ép không đường để đi, ông đã bỏ tiền giúp tôi. Sau đó lại đối tốt với tôi như vậy, mỗi vụ làm ăn tôi đều được chia" Hoàng Hữu Tài nói: "Ơn của ông, cả đời tôi báo không hết. Bố mẹ, em trai em gái tôi đều sống giàu sang. Hoàng Hữu Tài tôi không còn gì lo lắng nữa, cả đời này bán cho Vương tổng"
"Được, được" Vương Tích Phạm đứng dậy vỗ vai Hoàng Hữu Tài: "Coi như tôi không nhìn nhầm người. Sau này Chí Đào giao cho cậu, đầu óc của cậu đủ để giúp nó"
"Vương tổng yên tâm" Hoàng Hữu Tài gật đầu nói.
Tối, trong nhà Trần Mộng Nghiên, Chu Giai Giai gặp Trần Phi.
"Bố, đây là Chu Giai Giai, bạn học của con. Cô ấy có chuyện muốn tìm bố" Trần Mộng Nghiên giới thiệu cho Trần Phi.
"Ồ?" Trần Phi sửng sốt một chút, nói: "Chào cháu, cháu tìm chú có chuyện?"
"Cháu chào Trần thúc" Chu Giai Giai lễ phép nói: "Cháu và chú nói chuyện riêng được không ạ?"
"Nói chuyện riêng?" Trần Phi có chút khó hiểu, thấy Trần Mộng Nghiên gật đầu với mình, Trần Phi mới đồng ý: "Được, vào phòng"
Chẳng qua Trần Phi vẫn rất khó hiểu. Không biết bạn học Trần Mộng Nghiên tìm mình làm gì.
Vào phòng, Trần Phi bảo Chu Giai Giai ngồi xuống sô pha, sau đó mình ngồi lại bàn làm việc, nói: "Chu Giai Giai, cháu có chuyện gì thì nói ra. Yên tâm, trong này không có thiết bị gaisms át"
"Hì hì, cháu không có ý đó, chỉ là chuyện này rất quan trọng, hơn nữa." Chu Giai Giai do dự một chút: "Hơn nữa cháu cũng không biết sẽ có hậu quả như thế nào?"
"Ồ?" Trần Phi nhíu mày: "Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ cháu tìm chú là vì chuyện công việc?" Trực giác nghề nghiệp của Trần Phi khiến lão cảm thấy một điểm không bình thường.
"Vâng, xem như nửa công nửa tư ạ" Chu Giai Giai gật đầu nói.
"Được, cháu nói đi" Trần Phi nói.
"Trần thúc, chuyện này có quan hệ với Dương Minh" Chu Giai Giai do dự một chút rồi nói: "Không giấu chú, cháu cũng thích Dương Minh."
Chu Giai Giai dùng chữ" Cũng" Trần Phi đương nhiên hiểu ý của Chu Giai Giai. Con gái mình thích Dương Minh, Chu Giai Giai biết rõ.
"Ồ?" Trần Phi ngẩn ra: "Cháu muốn nói chuyện này sao?"
"Không ạ. Trần thúc hiểu lầm rồi, cháu không phải muốn nói cái này. Cháu bây giờ là bạn gái của Vương Chí Đào" Chu Giai Giai cười nói.
"Vương Chí Đào?" Tên này Trần Phi không thấy xa lạ gì.
"Vâng, cháu bây giờ làm bạn gái Vương Chí Đào là vì cháu bị bố Vương Chí Đào – Vương Tích Phạm uy hiếp" Chu Giai Giai nói chuyện của mình ra với Trần Phi.
"Cháu nói Vương Tích Phạm sẽ gây bất lợi cho Dương Minh?" Trần Phi nhíu mày, Vương Tích Phạm và Hoàng Hữu Tài kia, lão vẫn chú ý một thời gian. Đương nhiên đây là một vụ án lớn, không có quan hệ gì với chuyện mà Chu Giai Giai nói.
"Cháu cảm thấy thế. mặc dù bây giờ cháu đã đồng ý làm bạn gái của Vương Chí Đào. Nhưng cháu vẫn sợ bọn họ ra tay với Dương Minh" Chu Giai Giai gật đầu: "Cho nên cháu muốn nhờ Trần thúc bảo vệ Dương Minh"
"Sao cháu lại tìm chú?" Trần Phi đột nhiên hỏi: "Cháu sao biết chú sẽ đồng ý với cháu?"
"Bởi vì. Trần Mộng Nghiên là bạn gái của Dương Minh ạ" Chu Giai Giai cười nói.
Trần Phi nhìn cô bé bằng tuổi con gái mình, không khỏi thầm than. Cô bé Chu Giai Giai này nghĩ sâu xa hơn con gái mình nhiều.
Mà tất cả những điều Chu Giai Giai làm cũng khiến Trần Phi sợ hãi. Lão thừa nhận Dương Minh là người thanh niên ưu tú hiếm có mà mình đã từng gặp. Chẳng qua có thể khiến Chu Giai Giai hy sinh lớn như vậy, Trần Phi thật sự khó thể tin.
Lại nghĩ đến trước đây, cô bé Lâm Chỉ Vận đột nhiên đổi lời khai. Trần Phi thậm chí nghi hoặc Dương Minh có phải có sức hấp dẫn cực lớn.
"Được, chú đồng ý" Trần Phi gật đầu nói, đột nhiên trong lòng dấy lên một suy nghĩ lớn mật.
"Cảm ơn Trần thúc" Chu Giai Giai mặc dù biết Trần Phi sẽ không từ chối, nhưng nghe thấy lão gật đầu đồng ý, vẫn yên tâm: "Cháu không quấy rầy nữa, cháu về đây, làm phiền Trần thúc"
"Chờ chút" Trần Phi đột nhiên gọi Chu Giai Giai lại.
"Trần thúc, còn chuyện gì ạ?" Chu Giai Giai thấy Trần Phi nhíu mày, biết lão có chuyện nói với mình, nhưng đang do dự. Vì thế nàng nói: "Trần thúc, chú yên tâm, lời cháu nói với chú vừa nãy, không ai khác biết"
"Chu Giai Giai, cháu có thể giúp chú một chuyện không?" Trần Phi trầm ngâm một chút, rốt cuộc đã nói ra.
Nửa tiếng sau Chu Giai Giai và Trần Phi mới đi ra ngoài, hai người đã có một hiệp định bí mật.
Chẳng qua làm cho Chu Giai Giai cảm thấy quái lạ đó chính là khi mình làm bạn gái Vương Chí Đào, Vương Tuyết lại không phản đối, ngược lại còn đồng ý.
"Giai Giai, bạn và Dương Minh căn bản không có kết quả. Tốt hơn hết là cùng Vương Chí Đào đi" Vương Tuyết nói như vậy ở trong điện thoại.
"Nhưng mà mình không thích Vương Chí Đào mà?" Chu Giai Giai ngạc nhiên, không ngờ Vương Tuyết vẫn luôn ủng hộ mình lại đổi ý.
"Dù sao mình cảm thấy Vương Chí Đào rất được" Vương Tuyết nói: "Nếu không phải mình. không phải mình đã có Điền Đông Hoa thì mình cũng đã để ý đến hắn"
"Bỏ đi, thua bạn rồi" Chu Giai Giai hiển nhiên không nói nhiều vì lý do chuyện này với Vương Tuyết, chỉ là nói mình bị mẹ ép.
Sau khi được Dương Minh nói, câu lạc bộ giải trí của công ty Danh Dương đã quyết định người hợp tác.
Không có gì khác, người này chính là Dương Đại Sơn.
Dương Đại Sơn sau khi biết tin tức này rất vui, không tiếc vận dụng rất nhiều tài chính của công ty, lại còn gán giấy tờ của công ty, đến ngân hàng vay một khoản lớn, điên cuồng đầu tư vào khu giải trí.
Dương Đại Sơn nhìn trúng địa điểm mà một nhà mới chuyển đi, cảm thấy rất thích hợp. Vì thế nhận lấy, thiết kế nơi này rất được, không cần sửa chữa, chỉ cần tiến hành bố trí lại là có thể đưa vào hoạt động.
Vì kịp thời gian tết, khi đó các khu giải trí sẽ rất hút khách. Dương Đại Sơn bỏ ra nhiều tiền mời đội thiết kế, phải làm xong trước tết.
Có tiền sẽ rất dễ làm. Đám công nhân chuẩn bị về nhà do đồng tiền hấp dẫn, đều lưu lại thiết kế, lắp đặt cho Dương Đại Sơn.
Đương nhiên tất cả đều do Dương Minh mới được như vậy. Dương Đại Sơn không quên gọi điện cảm ơn Dương Minh. Dương Minh cười cười, chỉ nhắc nhở ông bác kinh doanh cho tốt, không được làm quá lớn, nếu không được thì buông tay.
Dương Minh mặc dù cảm ơn Dương Minh đã chạy quan hệ cho mình, nhưng lại không cho lời Dương Minh là đúng. Thầm nghĩ Dương Minh sao em mình vậy?
Ngoài miệng nói lấy lệ mấy câu rồi dập máy. Dương Minh tự nhiên nghe ra lão không để ý, bất đắc dĩ nhưng không có biện pháp, chỉ có thể để lão theo ý trời.
Cũng may nếu lão phải bù tiền, Dương Minh bỏ ra cũng được. Hơn nữa với quan hệ giữa mình và Bạo Tam Lập, hắn cũng không thể nào làm khó bác.
Dù sao Dương Minh đã cố hết sức, còn hậu quả gì, hắn không thể nào xen vào. Kinh doanh mà, không ai có thể mãi thành công. Nhất là ngành giải trí, có người mở kiếm tiền, có người lại bù tiền.
Hơn nữa muốn làm ngành này cần có chỗ dựa rất lớn, điểm này không cần lo lắng. Có Bạo Tam Lập làm chỗ dựa, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng còn phải có cách kinh doanh.
Nhưng Dương Đại Sơn lại thiếu cái này. Chẳng qua đầu lão nóng lên, không ý thức được mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...