Toàn bộ xong rồi!
"Tôi muốn cả hai viên!" Vương Chí Đào vội la lên.
"Tôi đã nói rồi, chỉ có thể bán cho cậu một viên!" Trần Phong Hùng khoát tay: "Chẳng qua, thấy cậu vội vã chữa bệnh như vậy, tôi sẽ bán cho cậu một viên Hỗn Nguyên Phích Lịch dan, sau khi ăn xong, cũng có hữu ích với bệnh của cậu, hai viên dùng chung, hiệu quả càng cao! Không chừng bệnh của cậu lập tức tốt ngay!"
"Được được, vậy cho tôi đi." Vương Chí Đào bây giờ hận không thể chữa bệnh trên người, nghe thần y nói có thể khỏi bệnh, cho nên tâm tình liền khẩn trương lên.
"Chẳng qua, cái giá này không hề rẻ." Trần Phong Hùng lắc đầu: "Thứ này người bình thường không trả nói, tôi thấy hay là thôi đi, tôi cho cậu mấy thứ thuốc khác, tuy rằng hiệu quả kém một chút, nhưng nếu dùng lâu dài, cũng sẽ có hiệu quả!"
"Tiền không là vấn đề!" Vương Chí Đào sao có thể thiếu tiền: "Thần y, ông nhanh đưa thuốc cho tôi đi!"
"Đây là năm vạn đồng đó!" Trần Phong Hùng biết Vương Chí Đào có tiền, vì thế cũng hét một cái giá trên trời.
"Năm vạn? Được, không thành vấn đề! Ông đưa thuốc cho tôi!" Vương Chí Đào vội vàng gật đầu.
Trần Phong Hùng quay lại đánh giá Vương Chí Đào, hai mắt sáng lên: "Trên người của cậu hình như cũng không mang theo năm vạn đồng!"
"Tôi đi lấy tiền!" Vương Chí Đào nói: "Ông đưa thuốc cho tôi trước đi." Vương Chí Đào khẩn trương lên, sớm một giây, thì bệnh sẽ khỏi lẹ một giây.
"Không được, làm gì cũng phải có luật lệ, tiền trao cháo múc!" Trần Phong Hùng nói.
"Được, vậy ông chờ tôi, tôi đi lấy tiền ngay bây giờ. Ông ngàn vạn lần đừng bán cái Tinh Phách Thiên Nguyên và Hỗn Nguyên Phích Lịch đan cho người khác nha!" Vương Chí Đào dặn dò.
"Yên tâm đi" Trần Phong Hùng gật đầu.
Vương Chí Đào không dám chậm trễ, rời cửa chạy đến ngân hàng gần nhất, nói rút ra năm vạn, sau đó do dự một chút, rồi rút thêm ba vạn, rồi nhanh chóng chạy về.
"Thần y, đây là tiền thuốc, tôi còn mang thêm ba vạn, ông coi còn thuốc gì không, cứ cho tôi hết đi, chỉ cần giúp tôi nhanh chóng hồi phục, bao nhiêu tôi cũng trả!" Vương Chí Đào vô cùng cung kính đặt tiền lên bàn của thp.
"ừ." Trần Phong Hùng nhìn tám vạn trước mắt, trong lòng rất hưng phấn, vì để lấy thêm ba vạn kia, hai mắt Trần Phong Hùng chuyển vòng vòng, cuối cùng nghĩ ra một cái quan trọng: "Đúng rồi, chổ tôi còn có một cái Bạo Thai Dịch Cân Hoàn. ăn xong cũng sẽ giúp cơ thể cường tráng, bán cho cậu một viên!"
"Cái gì? Bạo Thai Dịch Cân Hoàn?" Vương Chí Đào sửng sốt: "Không phải là bên trong Lộc Đỉnh Ký, là độc được mà thần long giáo gì đó ăn sao?"
"Ặc. không phải đâu. cậu nghe lầm rồi, tôi nói là Bảo Thai Ích Tinh Hào, đàn bà dùng xong có thể giúp cho thai khỏe mạnh, đàn ông dùng xong có thể giúp ích cho phương diện kia." Trần Phong Hùng vội vàng giải thích.
"À. thì ra là vậy." Vương Chí Đào bừng tỉnh: "Vậy ông mau đưa tôi đi!"
"Cậu chờ một chút, tôi đi lấy cho cậu!" Trần Phong Hùng nói xong, xoay người vào trong.
Vớ vẫn, ở chổ Trần Phong Hùng làm gì có cái gì mà Tinh Phách Thiên Nguyên và Hỗn Nguyên Phích Lịch chứ? Chứ đừng nói là Bảo Thai Ích Tinh Hoàn, chẳng qua, vì tám vạn này, Trần Phong Hùng đành phải lấy ra vài thứ.
Mở tủ quần áo ra, Trần Phong Hùng nhìn thoáng qua mấy viên long não màu trắng, thứ này rất tốt, không phải là Tinh Phách Thiên Nguyên sao? Nghĩ đến thằng ngu kia gấp quá, chắc không nhận ra đâu.
Duỗi tay ra, Tinh Phách Thiên Nguyên vào tay, sau đó Trần Phong Hùng lại bắt đầu tìm kiếm Hỗn Nguyên Phích Lịch, nhìn một hồi, cũng không tìm được một thứ rất tốt, sau đó xoay người vào bếp, nhất thời phát hiện ra gần chổ ống thoát nước có một viên gì đó màu đỏ, cũng không biết là gì, trực tiếp nhặt lên, Hỗn Nguyên Phích Lịch vào tay.
Cuối cùng là Bảo Thai Ích Tinh Hoàn, Trần Phong Hùng thật sự không tìm được gì, lục tung nửa ngày cũng không phát hiện ra thứ gì hữu dụng. Đột nhiên nghĩ đến mấy viên thuốc chữa mất ngủ và động kinh của đông y, vì thế vội vàng mở hòm thuốc ra, lấy ra vài thứ, nhả thêm một ít nước miếng vào, chà chà vo tròn, cuối cùng có độ lớn vừa vừa, chuẩn bị cầm ra. Chẳng qua, nghĩ lại những thứ này toàn là tuyệt phẩm, nếu mà cầm tay ra thì có vẻ không hợp, vì thế xoay người mở ngăn kéo tìm tòi, lấy ra mấy cái hộp đựng trang sức của con dâu, rồi đặt mấy viên" thuốc" vào, cuối cùng mới đi ra ngoia2.
Vương Chí Đào vẫn ngồi cung kính tại chổ cũ, thấy Trần Phong Hùng đi ra, vội vàng nói: "Thần y, có mang thuốc không?"
"Ừ, có!" Trần Phong Hùng làm ra vẻ bí hiểm đặt ba cái hộp lên bài, sau đó từ từ giới thiệu: "Đây là Tinh Phách Thiên Nguyên, nhất định phải dùng nước lạnh để phục, nhất định phải là nước thật lạnh, bằng không sẽ không có hiệu quả!"
"Ồ, tôi hiểu rồi" Vương Chí Đào gật đầu: "Còn mấy cái khác"
"Đây là Hỗn Nguyên Phích Lịch đan, câu nghe tên rồi đó, thuộc hỏa hệ, nên nhất định phải dùng nước sôi để phục, nhất định phải nóng thật nóng, bằng không sẽ không có hiệu quả" Trần Phong Hùng nói.
"A?" Vương Chí Đào sửng sốt, trên mặt đau khổ, nói: "uống nó vào, không phải bị bỏng chết sao?"
"Ừ. đúng là vấn đề, vậy cậu để làm mà dùng, chẳng qua hiệu quả không tốt bằng nước sôi" Trần Phong Hùng cũng ý thức được mình vừa lỡ lời, nên vội vàng sửa: "Kỳ thật ba viên thuốc này dùng chung với nhau, cũng sẽ giúp tăng hiệu quả rất nhiều"
"Tốt, tốt" Vương Chí Đào đâu biết rằng Trần Phong Hùng ăn nói bừa bãi, tin tưởng như thánh phán vậy.
"Cuối cùng. cái này. gọi là gì nhĩ." Trần Phong Hùng vỗ vỗ đầu, thầm mắng mình già rồi, sao lại quên tên thuốc trong nháy mắt thế này?" Thần y, ông hỏi tôi sao? Cái này khẳng định là Bảo Thai Ích Tinh Hoàn" Vương Chí Đào không nghi ngờ, nói thẳng ra.
"Ừ, đúng vậy, Bảo Thai Ích Tinh Hòa" Trần Phong Hùng thầm nghĩ, nguy hiểm thật: "Tôi sợ cậu không phân biệt được, nên cố ý thử cậu. Viên Bảo Thai Ích Tinh Hoàn này lúc dùng không cần gì, nhưng nhất định là không được uống nước."
"Nuốt trực tiếp?" Vương Chí Đào nhìn viên thuốc màu đen cực lớn kia, trên mặt có chút chua xót. chẳng qua vì chữa bệnh hắn cũng đành chấp nhận, cắn răng nói: "Tôi hiểu rồi"
Trần Phong Hùng thu tiền, rồi cười tủm tỉm đưa Vương Chí Đào ra ngoài, quay đầu trở về phòng, cười đến phát điên luôn. Ba viên thuốc dỏm mà lừa được tám vạn, mình thật quá vĩ đại!
Vương Chí Đào cũng hưng phấn cấm ba viên thuốc chạy về nhà.
Vương Chí Đào vốn không phải là người dễ dàng mắc mưu, dù sao hắn cũng lớn lên trong thuyết vô thần, chẳng qua chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời, nhất là bệnh tật trên người không dứt, làm cho Vương Chí Đào chỉ đành gửi hy vọng vào kỳ nhân dị sĩ.
Mà vị" Y Tiên" Trần Phong Hùng này, nghe nói có tiên lực kinh hồn, Vương Chí Đào sau khi xem nhiều bài post ở nhiều diễn đàn, rốt cục đã tin lời của vị thần y này, vì thế chạy đến nhà cầu xin giúp đỡn.
Hắn đâu biết rằng, những 4rum trên mạng đó, đều là do Trần Phong Hùng bỏ tiền ra mời chuyên gia về, mỗi ngày đóng giả làm người bệnh lên mạng ca ngợi" thần tích" của Trần Phong Hùng!" Ông già, viên thuốc diệt chuột tôi để cạnh lỗ cống ông đem cất ở đâu rồi?" Bà vợ già của Trần Phong Hùng đi chợ trở về, lúc đi vào bếp nấu cơm, thuận miệng hỏi.
"Cái gì? Tôi không biết" Trần Phong Hùng căn bản là không chút ý đến lới vợ nói, vui mừng nói: "Bà đoán xem hôm nay tôi kiếm được bao nhiêu?"
"Tôi làm sao biết được ông kiếm được bao nhiêu, ba trăm? Hay là năm trăm?" Vợ lão tức giận nói: "Ông lừa đảo lâu như vậy, mà vẫn chưa thấy phát tài, lần này không biết phải trốn bao lâu đây. ai."
"Nói nhảm, lần này chúng ta về lại quê nhà, đặt mua vài miếng đất, vậy là đủ rồi!" Trần Phong Hùng cười nhếch miệng nói: "Hôm nay tôi kiếm được tám vạn!"
"Gì? Tám vạn?" Vợ lão mở to mắt ra nhìn: "Thật sao? Sao ông kiếm được?"
"Haha, đụng phải một thằng ngu có tiền, ba viên thuốc giá tám vạn! Hahaha!" Trần Phong Hùng cao hứng nói.
"Thuốc gì mà bán với giá tám vạn?" Vợ lão không quá tin tưởng.
"Haha, cái thuốc mất ngủ và động kinh của bà, tôi trộn lại thành một, còn có viên long não trong tủ, và một cái viên gì đó không biết, tôi nhặt trong phòng bếp." Trần Phong Hùng đắc ý nói: "Bà xem, đây không phải là tám vạn sao?"
Trần Phong Hùng mở cái túi ra.
Nhưng vợ của lão không thèm nhìn, chỉ thất kinh nhìn và nói: "Xong rồi! Lần này xong rồi! Lão già, lần này ông hại chết người rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...