Chu Giai Giai đau đớn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dương Minh, dần dần hai mắt trở nên mơ hồ.
Mà bên cạnh, mặt của Vương Chí Đào cũng méo xẹo, trừng hai mắt đỏ tươi, lộ ra hung quang, như muốn ăn tươi nuốt sống Dương Minh vậy.
Đồng dạng, còn có một cặp mắt đen lạnh lùng nữa, của Trần Mộng Nghiên, vừa rồi Vương Chí Đào có nói gì đi nữa, nàng cũng không lo lắng, dù sao người này nói chuyện cũng không chừng, mình cũng không nên tin tưởng hắn.
Nhưng bây giờ, nghe Chu Giai Giai nói vậy, thì lại hoàn toàn khác! Nhất là khi Chu Giai Giai nói Dương Minh hôn nàng. đương nhiên, mình cũng biết là Dương Minh đã hôn qua Chu Giai Giai, nhưng chỉ có một lần!
Một lần là vô ý, những lần sau cũng nói là vô ý sao? Ai mà tin? Cái này còn không tính gì, mà Chu Giai Giai còn nói về cái đêm ở khách sạn nữa. cái này khiến cho Trần Mộng Nghiên cảm thấy trời đất như sụp đổ!
Dương Minh quả nhiên là có chuyện với Chu Giai Giai! Nhớ lại trước đó Vương Chí Đào đã nói Dương Minh cùng Chu Giai Giai ngồi một chổ. thì ra, Dương Minh vẫn lừa gạt mình!
Hơn nữa, Chu Giai Giai còn nói là mẹ nàng tìm hắn. tại sao lại không nói cho mình! Nếu Dương Minh và Chu Giai Giai không có gì, thì vì sao mẹ của nàng lại tìm hắn?
Nếu như nói, chuyện này là do Dương Minh giấu mình, không nói với mình, Trần Mộng Nghiên sẽ không tức giận như vậy! Vấn đề bây giờ chính là, hôm qua mình đã hỏi hắn rõ ràng, trừ mình và Lam Lăng ra, còn có người con gái khác không, hắn đã cho mình một câu trả lời thuyết phục rồi, không có!
Cho nên, bây giờ Trần Mộng Nghiên cơ hồ là không thể tin vào mắt cũng như lỗ tai của mình, cái cảm giác bị người yêu phản bối, làm cho lòng nàng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên cũng không khỏi động lòng! Cô nàng này nếu không có cảm tình thật sự với Dương Minh, thì cũng không thể đau khổ đến chết như vậy.
"Dương Minh, anh thật sự làm em rất thất vọng" Trần Mộng Nghiên cố gắng khống chế tâm tình của mình, để cho giọng nói được bình thường một chút, nàng cố gắng không phát hỏa với Dương Minh.
"Mộng Nghiên. anh.ai!" Dương Minh cười khổ thở dài: "Anh và nàng ta thật sự không có quan hệ."
"Rầm!" Trần Mộng Nghiên rốt cục không nhịn được tức giận, trực tiếp tát cho Dương Minh một cái, lớn tiếng nói: "Tôi thật không ngờ anh lại là con người như vậy, dám làm không dám nhận, anh chẳng những làm tổn thương tôi, mà còn làm tổn thương nàng ta."
Nói xong, Trần Mộng Nghiên liền xoay người bước ra khỏi quán cơm, để lại Dương Minh với khuôn mặt ngạc nhiên cùng Trương Tân và Triệu Tư Tư.
"Cô." Dương Minh nhìn Chu Giai Giai, không khỏi chán nản nói: "Cô không ép tôi chết là cô vẫn không từ bỏ ý định hả? Cô và Vương Chí Đào cấu kết với nhau hại tôi đủ chưa? Chia rẻ tôi và Tô Nhã còn chưa đủ, lần này lại muốn phá hủy nữa à?"
Cũng không trách Dương Minh nổi giận như vậy, nếu để Trần Mộng Nghiên túm được chuyện của mình và Tiếu Tình, thì Dương Minh cũng không nói lời nào. Mấu chốt là Dương Minh và Chu Giai Giai căn bản không có quan hệ gì, cái này thật là oan uổng!
"Em." Chu Giai Giai vừa rồi nhìn thấy Dương Minh bị Trần Mộng Nghiên tát cho một cái, cũng giật mình tỉnh lại! Đúng rồi, mình thật sự quá nóng lòng, trong lúc nhất thời đã nói bậy, xem thường Trần Mộng Nghiên ngay bên cạnh Dương Minh. Đợi Trần Mộng Nghiên đánh Dương Minh rồi, sau đó bỏ đi, Chu Giai Giai mới ý thức được mình đã gây họa! Mình lại gây phiền toái lớn cho Dương Minh rồi!
Nghe Dương Minh nói xong, Chu Giai Giai nhất thời sợ đến mức không biết làm sao. đúng vậy, mình đã từng phá hủy chuyện tốt của Dương Minh và Tô Nhã, bây giờ lại phá hư hắn và Trần Mộng Nghiên. mình thật là thành sư không đủ mà bại sự có thừa!
"Em. em không cố ý, Dương Minh, em sẽ đi giải thích với nàng một chút, được không." Chu Giai Giai cúi đầu cẩn thận nói.
"Thôi được rồi, cô cách xa tôi ra một chút là được!" Dương Minh không kiên nhẫn nhìn Chu Giai Giai một cái, bây giờ hắn hận không thể tát nàng một cái thì có, chẳng qua dù sao Dương Minh bây giờ cũng không phải là Dương Minh thời sơ trung.
"Được rồi, Chu Giai Giai! Em ầm ĩ đủ chưa?" Vương Chí Đào vốn muốn khoe khoang với Dương Minh một chút, chẳng qua, khoe thì không thành, mà bạn gái tương lai của mình lại trước mặt công chúng thổ lộ với Dương Minh! Điều này làm cho Vương Chí Đào rất mất mặt mũi!
Chẳng qua, nhìn thấy Trần Mộng Nghiên chạy đi, Vương Chí Đào cũng cười vui sướng khi người gặp họa. Cái này cũng được, Trần Mộng Nghiên cũng biết được con người xấu xa của mày, nhìn mày còn phá được chuyện của tao và Chu Giai Giai nữa không? Vương Chí Đào nghĩ thế, chỉ cần Dương Minh không nhúng tay vào chuyện của mình và Chu Giai Giai, thì cuối cùng sẽ có một ngày mình bắt được trái tim của Chu Giai Giai.
"Đừng đụng vào tôi!" Chu Giai Giai không chừa cho Vương Chí Đào một chút mặt mũi: "Người tôi thích là Dương Minh, không phải anh"
"Đừng giả bộ, Trần Mộng Nghiên đã đi rồi" Dương Minh nhàn nhạt nói, có chút hèn mọn nhìn Chu Giai Giai.
"Chu Giai Giai, em không cần dọa người, người ta căn bản là không để ý đến em, em còn ở đây chịu nhục làm gì?" Vương Chí Đào khuyên giải: "Em trở về với anh đi, hai ta mới là một đôi!"
"Cho dù Dương Minh không để ý đến tôi, tôi cũng sẽ không thích anh" Chu Giai Giai bị Vương Chí Đào làm phiền nên bực vô cùng, chuyện của mình và Dương Minh đã đủ loạn rồi, tên Vương Chí Đào này còn thêm mắm thê muối vào, không phải là muốn châm thêm dầu vào lửa sao!
"Đis mẹ!" Vương Chí Đào giận đến run cả người, cũng bất chấp tất cả, lời nói của Chu Giai Giai giống như một đòn đánh vào ót của hắn, làm cho hắn mất đi lý trí! Rồi lật tung thức ăn trên bàn mà Dương Minh vừa kêu, chỉ vào Dương Minh nói: "Tiểu tử này có cái gì mà tốt? Hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn!"
"Đis mẹ, nhịn mày thì mày làm tới à?" Dương Minh thấy Vương Chí Đào có chút quá đáng, nhất thời nổi giận, không nhịn nổi nữa rồi, Chu Giai Giai là nữ, Dương Minh không chấp nàng, nhưng Vương Chí Đào thì khác. Nói xong, Dương Minh liền cầm cái đĩa đồ ăn trên ụp lên đầu Vương Chí Đào, làm nước chảy lênh láng.
Dương Minh túm lấy cổ áo của Vương Chí Đào, nâng hắn lên, rồi dùng sức ném về phía sau, Vương Chí Đào liền ngã xuống đất.
"Dương Minh! Thằng chó, tao đis cả mười tám đời tổ tông nhà mày!" Vương Chí Đào nổi điên lên, ngồi dậy từ mặt đất, lao đến hướng Dương Minh: "Đis mẹ, hôm nay bằng bất cứ giá nào, không phải mày chết thì tao vong!"
Vốn bên bàn Dương Minh nói chuyện không quá lớn tiếng, cho nên vtp và Hoa tổng cũng không chú ý, mãi cho đến vừa rồi Vương Chí Đào nổi bão lên, thì vtp mới chú ý qua bên này, thấy con trai mình nổi điên lên chửi bậy, vtp vội vàng chạy đến, kéo Vương Chí Đào lại, quát hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Vương Chí Đào không trả lời, hai mắt vẫn nhìn trừng trừng về Dương Minh: "Dương Minh, mày đợi đi! Tao Vương Chí Đào thề, tao khẳng định sẽ giết mà, tao mà không giết mày, tao sẽ không họ Vương!"
"Đủ rồi! Chí Đào! Con nói bậy cái gì thế?" vtp tán cho Vương Chí Đào một bạt tay, thầm nghĩ, cho dù con có cừu hận với ai, muốn giết người ta, thì cũng không thể nói ra!
"Ông cũng đánh tôi? Hahahaha." Vương Chí Đào cười phá lên.
Chu Giai Giai cũng không để ý đến Vương Chí Đào, chỉ ngơ ngác nhìn Dương Minh, trong mắt tràn ngập quyến luyến, nhu tình không nỡ. Nàng cũng biết, Dương Minh bây giờ đã hoàn toàn hận mình.
"Chúng ta đi thôi, nơi này ồn quá!" Dương Minh buồn bực lắc đầu, móc túi ra ném lên bàn một trăm đồng, cũng đủ để bồi thường đồ đạc bị vỡ rồi!
Ném tiền xong, liền cùng Trương Tân và Triệu Tư Tư đi ra khỏi quán ăn.
Trần Mộng Nghiên đi rồi, Dương Minh thở dài, hiểu lầm lần này quá lớn, chẳng qua, Dương Minh cũng rất thản nhiên, không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ kêu cửa. Mình và Chu Giai Giai thật sự không có gì, hơn nữa mình căn bản là không thích nàng!
Tất nhiên, mình cũng không cần phải vội vả giải thích với Trần Mộng Nghiên! Muốn để cho nàng bình tĩnh vài ngày, suy nghĩ cẩn thận lại. Dương Minh cảm thấy bản thân không thể cứ nhân nhượng cho Trần Mộng Nghiên mãi được, bình dấm chua nhỏ này muốn nổi bão khi nào là nổi à, chẳng phân biệt thời gian và địa điểm sao? Thật đúng là làm cho Dương Minh đau đầu.
Cho nên, lần này Dương Minh quyết định không đi tìm Trần Mộng Nghiên giải thích, cũng để cho nàng suy nghĩ lại. Nếu cứ để ầm ĩ vậy hoài, chỉ có thể làm tình cảm tan vỡ!
Trần Mộng Nghiên sau khi chạy khỏi đây, vốn nghĩ rằng Dương Minh sẽ đuổi the, nhưng quay đầu lại không thấy có người phía sau. Điều này làm cho Trần Mộng Nghiên cảm thấy ủy khuất, Dương Minh không coi trọng mình? Chẳng qua, không đuổi thì không đuổi, ai sợ ai? Trần Mộng Nghiên hờn dỗi, đón một chiếc taxi rời khỏi đây.
Chẳng qua, không bao lâu sau, tiểu Mộng Nghiên của chúng ta liền thật sự hối hận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...