Thương nhân mà không trục lợi không phải là thương nhân, Hoa tổng và Vương Tích Phạm sau khi bàn bạc chính sự xong, hai người tự nhiên đem đề tài chuyển xuống đám con cháu.
Cũng khó trách, bọn họ cũng đã đến tuổi rồi, cho nên trừ bỏ nói chuyện trên thương trường ra, thì cũng chỉ quanh quẩn sang lũ trẻ.
Bắt đầu, hai người còn than phiền một chút, con người sống trên đời này, quan tâm nhất chính là con cháu mình. Bất luận là thành công thế nào cũng không ngoại lệ.
"Đúng vậy." Vương Tích Phạm thở dài: "Làm ăn liều mạng như vậy, toàn bộ gia nghiệp to như vậy, vì cái gì? Còn không phải muốn cho con cái có cuộc sống tốt đẹp sao? Chúng ta đã đến tuổi rồi, còn hưởng thụ được bao nhiêu? Nếu nói hưởng thụ, tiền của chúng ta hai đời xài không hết, bây giờ còn không ngừng tranh đấu, là vì cái gì?"
"Thì ra Vương tổng cũng là một con người của gia đình, con của ông nhất định rất hạnh phúc" Hoa tổng cười nói.
"Tiểu tử kia hả, đừng nhắc nửa, lớn vậy rồi mà vẫn không yên, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi" Vương Tích Phạm giận dữ nói: "Lớn rồi, mà ngay cả bạn gái cũng không có, tôi thấy mà cũng sốt ruột"
Hoa tổng nghe vậy cảm động, điều kiện của Vương Tích Phạm, nói thế nào cũng môn đăng hộ đối với gia đình mình, vì thế thuận miệng hỏi: "Lệnh lang bao nhiêu tuổi?"
"Mười chín, đang học năm nhất tại đại học Tùng Giang" Vương Tích Phạm thuận miệng đáp.
"Ồ? Con của ông đang học tại đại học Tùng Giang à?" Hoa tổng sửng sốt hỏi, Vương Tích Phạm cười gật đầu: "Đúng vậy, hâm mộ sao, con cái đã lớn vậy rồi đó! Xem Hoa tổng còn trẻ như vậy, con gái chắc cũng không quá lớn? Đang sơ trung hả?"
"Cái gì. Vương tổng, ông nói quá. tôi làm gì mà trẻ như vậy?" Hoa tổng tuy rằng nói vậy, chẳng qua cũng vô cùng cao hứng, cười nói: "Con gái của tôi cũng đang học tại đại học Tùng Giang, thật là trùng hợp"
"Ồ?" Vương Tích Phạm kinh ngạc nói: "Trùng hợp thế, ha ha, con gái của
bà học chuyên ngành gì?"
"Máy tính, còn con cửa ông" Hoa tổng hỏi.
"Con của tôi học quản lý kinh tế. con tôi đây." Vương Tích Phạm đem điện thoại đưa cho Hoa tổng, trên màn hình là hình của Vương Chí Đào.
"Ồ, cũng không tệ, bộ dáng cũng tuấn tú, Vương tổng, lệnh lang còn anh tuấn hơn ông nhiều" Hoa tổng cười nói.
"Haha, đúng vậy, đúng vậy" Vương Tích Phạm nghe lời ca ngợi về Vương Chí Đào này xong, trong lòng còn cao hứng hơn: "Tôi đã già rồi. ha ha"
"Đây là con gái của tôi, ông cũng nhìn xem." Hoa tổng đưa điện thoại của mình cho Vương Tích Phạm.
Vương Tích Phạm không khỏi buồn cười, xem ra, bọn họ dù đã già rồi, nhưng vẫn thích chụp hình con cái.
"A, tiểu cô nương thật xinh đẹp, vừa thấy đã biết thông minh" Vương Tích Phạm tán dương: "Vừa thấy đã làm người ta thèm. không biết con bé có hôn ước với ai chưa?"
"Vương tổng lại nói giỡn, mới nhiêu đó tuổi, làm sao mà có hôn ước gì được. Chẳng qua nếu Vương tổng thấy có người thích hợp, thì giới thiệu cho Giai Giai nhà tôi một chút, người trẻ tuổi bây giờ, không giống như lúc trước nữa. Giống như cái thời đại của chúng ta vậy, chỉ hôn một cái mà phải kết hôn"
Vương Tích Phạm nghe lời Hoa tổng nói xong, trong lòng vừa động: "Hoa tổng, cô thấy tiểu tử nhà tôi thế nào? Chí Đào nhà tôi cũng chưa có đối tượng, tôi đây xin tự đề cử nó"
"Không thể nào? Thật sao? Vương tổng, lệnh lang đẹp trai như vậy, sao lại chưa có bạn gái?" Hoa tổng kinh ngạc nói.
"Không phải tôi vừa mới nói sao, tiểu tử này lớn như vậy mà vẫn chưa có bạn gái" Vương Tích Phạm nói.
"Haha, lúc đó tôi còn tưởng ông nói giỡn" Hoa tổng cười nói: "Vậy cũng được, hai đứa nhỏ này nhìn rất xứng, để cho bọn chúng đến với nhau"
"Cũng được, vậy hai ta thành thân gia rồi, nào, chúng ta phải cạn ly." Vương Tích Phạm giơ ly rượu trong tay lên uống cạn.
"Cụng ly." Hoa tổng cũng giơ ly lên.
Hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, rồi trao đổi luôn ảnh chụp của con cái, tiệc rượu lần này kết thúc trong vui vẻ.
Buổi tối, Vương Chí Đào từ trường học về, mà Vương Tích Phạm cũng vừa từ tiệc rượu về, thấy Vương Chí Đào hỏi: "Chí Đào, kỳ thi cuối kì thế nào?"
"Cũng không tồi, cha, cha lại uống rượu?" Vương Chí Đào nhíu mày: "Không phải bác sĩ dặn cha uống ít chút sao?"
"haha, hôm nay rất vui, nếu đổi lại bình thường, cha cũng chỉ nhấp môi thôi" Vương Tích Phạm cười nói.
"Rất vui? Cha, cha lại làm được đại sinh ý gì à?" Vương Chí Đào thuận miệng hỏi.
"Làm ăn thì có gì mà vui" Vương Tích Phạm lắc đầu nói: "Chuyện tốt của cha, chính là về con"
"Con?" Vương Chí Đào khó hiểu nhìn cha hỏi: "Cha, chuyện gì?"
"Haha, Chí Đào, con đã trưởng thành rồi, có phải cũng nên tìm một người bạn gái không?" Vương Tích Phạm nói.
"Cha." Vương Chí Đào nghe Vương Tích Phạm nói xong, thần sắc có chút ảm đạm: "Đừng bàn chuyện này."
"Sao thế? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, có gì mà không nói" Vương
Tích Phạm ngạc nhiên nói.
"Cha, cha cũng không phải là không biết, chuyện tốt của con đều bị tiểu tử Dương Minh kia phá hủy." nói đến đây, trong mắt Vương Chí Đào hiện lên một tia oán độc.
"Haha, trời đất bao la làm gì có chổ thiếu cỏ?" Vương Tích Phạm cười nói: "Cha giới thiệu cho con một người"
"Được rồi, cha có giới thiệu chưa chắc con đã thích." Vương Chí Đào lắc đầu nói.
"Con không nhìn làm sao biết không thích?" Vương Tích Phạm nói: "Cha cảm thấy rất tốt, cha có một người bạn làm ăn."
"." Vương Chí Đào lắc đầu: "Hôn nhân vì làm ăn con càng không thích"
"Chí Đào, con cũng trưởng thành rồi, cha giới thiệu cho con bạn gái, cũng chỉ vì tốt cho con" Vương Tích Phạm đột nhiên nghiêm nghị nói: "Đứa con gái cha nhìn trúng còn không tốt sao? Con là con của cha, cha có thể hại con sao? Ảnh chụp cha cũng lấy về, con tự xem đi"
"Này. được rồi, vậy con xem trước." Vương Chí Đào thấy cha tức giận, cũng đành gật đầu. Chẳng qua chỉ là nhìn một bức ảnh, cũng đâu phải là chấp nhận hôn sự.
Vương Tích Phạm đưa lấy điện thoại ra, mở ảnh lên, sau đó đưa cho Vương
Chí Đào.
Vương Chí Đào tùy ý nhận lấy, liếc nhìn một cái, ánh mắt đột nhiên không rời ra, kinh ngạc nói: "Sao lại là nàng? Chu Giai Giai?"
"Hả? Chí Đào, sao thế?" Con quen biết con gái của Hoa tổng?" Vương Tích Phạm nhìn biểu tình của con trai, hỏi han.
"Cha, sao lại là Chu Giai Giai?" Vương Chí Đào có chút kích động, dồn dập hỏi.
"Hình như gọi là cái gì Giai Giai." Vương Tích Phạm gật đầu: "Đây là con gái của Hoa tổng Tân Hoa Minh Nguyệt, bà ta là bạn làm ăn của cha"
"Cha, việc hôn sự này con đồng ý!" Vương Chí Đào kích động nói: "Mấu chốt là nàng có đồng ý không?"
"Hoa tổng đương nhiên đồng ý, nếu không đồng ý, sao có thể kêu cha giới thiệu cho con" Vương Tích Phạm gật đầu nói.
"Không phải đâu, cha, ý của con là Chu Giai Giai có đồng ý không?" Vương Chí Đào giải thích.
"Chu Giai Giai? Sao con biết nó không đồng ý? Mẹ nó đã đồng ý, nó còn ý kiến được gì?" Vương Tích Phạm không rõ, cười nói." Đây là người mà con cạnh tranh với Dương Minh" Vương Chí Đào vội vàng nói.
"Hả?" Vương Tích Phạm nghe xong, không khỏi sửng sốt: "Thật sao? Sao trùng hợp quá vậy?"
"Thật đấy, con lừa cha làm gì?" Vương Chí Đào không ngừng nói.
"Vậy con chờ một chút, cha gọi điện cho Hoa tổng hỏi một chút" Vương Tích Phạm do dự một chút rồi nói.
"Dạ được." Vương Chí Đào cầm điện thoại mà run lên, đưa lại cho cha, sau đó đứng bên cạnh nhìn Vương Tích Phạm gọi điện.
Vương Tích Phạm nhìn thấy vẻ lo lắng của con trai, không khỏi cười nói: "Yên tâm đi, chuyện này nắm chắc rồi"
Điện thoại chuyến đến, trong điện thoại truyền ra giọng của Hoa tổng: "Vương tổng, sau vừa chia tay đã gọi cho tôi vậy? Có chuyện gấp gì sao?"
"Haha, là như vậy, sau khi tôi về nhà, đưa ảnh chụp con gái bà cho Chí Đào nhìn, Chí Đào lập tức đồng ý" Vương Tích Phạm nói: "Tôi cũng vội vàng gọi cho bà báo tin vui"
"Thật không? Vậy thì tốt quá" Hoa tổng cười nói: "Tôi còn chưa gặp con gái của tôi, để lát nữa tôi nói với nó"
"Hoa tổng, chẳng qua có một câu không biết có nên nói hay không." Vương Tích Phạm do dự.
"Sao thế? Vương tổng, cái này không giống ông, tại sao lại phải do dự? Hai ta đã nhanh chóng thành thân gia rồi, còn có gì mà không thể nói" Hoa tổng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...