Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Xe bus rất nhanh đã ra khỏi nội thành, lên đường cao tốc.

"Chào mọi người, tôi giới thiệu một chút. Tôi tên Vu Ức, là chủ tịch hội sinh viên đại học Đông Hải" Người của ban tổ chức vừa nãy đứng trước xe, cầm loa nói với mọi người

Trong xe lập tức yên ắng lại, những người có thể tham gia Đông Lệnh Doanh đều là sinh viên học được, bây giờ đều nghe Vu Ức, xem hắn muốn nói gì.

"Rất vui vì chúng ta là sinh viên các trường đại học khác nhau có thể ngồi chung trên một chiếc xe, cùng chung mục đích, đây là duyên phận của chúng ta. Mặc dù chúng ta chưa biết nhau, nhưng ít nhất bây giờ chúng ta là người cùng đường. Chuyến đi này tôi hy vọng mọi người có thể đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau" Vu Ức nói không nhiều, nhưng rất chân thành, kích động tâm trạng mọi người. Nói thế này còn hơn những lời khách sáo.

Cho nên Vu Ức nói đơn giản như vậy đã khiến mọi người đáp lại, cùng vỗ tay.

"Tuy nhiên, lời tiếp theo của tôi có thể khiến mọi người mất hứng một chút. Nhưng tôi vẫn phải nói. Đây là trách nhiệm của tôi. Đó chính là mọi người nhất định phải chú ý an toàn. Ra ngoài, nhất định phải phục tùng kỷ luật, không được tự ý hành động. Những điểm cần chú ý có trong sổ, tôi không nói nhiều" Vu Ức nói tiếp: "Tiếp theo mọi người chúng ta cùng nhau hát một bài, tôi bắt đầu."

"Em từng nói với anh." Không thể không thừa nhận Vu Ức hát cũng hay, đây là một người nhiều tài lẻ, chẳng những có năng lực tổ chức, các mặt khác cũng không kém.

Xe ra đến cao tốc đi khá nhanh. Bởi vì Tùng Giang không phải là thành phố của tỉnh, cho nên đường khá xóc, bởi vì mấy chục năm chưa tu sửa.

Chẳng qua cũng may mọi người đều là thanh niên, xóc nảy một chút cũng không sao.

"Bác tài xế, đằng trước hình như có gì đó?" Một cô nữ sinh ngồi ở ghế đầu đột nhiên nói.


"Ồ? Không biết, có thể là ai đó muốn đi nhờ xe. Không cần xen vào" Tài xế nói.

"Sao có thể thế được. Nếu thuận đường thì cho họ đi nhờ. Tôi thấy là một người phụ nữ, ôm con đứng trong mùa đông giá rét, không được" Nữ sinh thương xót nói.

Tài xế không thấy gì. Dù sao các người thuê xe, cô bảo tôi làm thì tôi làm. Chẳng qua bây giờ Vu Ức là người chủ trì, vì vậy hắn quay đầu lại nhìn Vu Ức.

"Cái này." Vu Ức cũng hơi do dự. Theo lý thuyết bắt xe dọc đường, hắn không muốn xen vào. Dù sao bây giờ đang đi ra ngoài, cẩn thận vẫn hơn.

"Anh nhìn chị ấy xem, thật đáng thươn. Anh không có chút đồng cảm sao?" nữ sinh thấy Vu Ức do dự, tức giận nói.

"Bác tài, phiền bác dừng xe lại" Vu Ức không có cách nào khác, mặc dù hắn không muốn quản, nhưng dù sao cũng trong hội sinh viên, giúp đỡ người khó khăn nhất định phải làm.

Vu Ức do dự một chút, thấy đó là một người phụ nữ, còn ôm một thằng bé, đúng là rất đáng thương. Nếu là người khác có lẽ sẽ không để ý tới. Dù sao đang là cuối năm, tội phạm hoành hành.

Chẳng qua người phụ nữ này không có khả năng nguy hiểm gì. Cho nên Vu Ức cũng không quá để ý. Xe đầy người mà lại sợ một người phụ nữ ôm con sao?

"Két" xe dừng lại ven đường, trước mặt người phụ nữ.

"Sao thế?" Lái xe thò đầu ra khỏi buồng lái, hỏi.

"Anh. phiền anh, con em bị cảm, phải đưa lên thành phố tiêm. Nhưng xe nhà em thủng lốp, em lo lắm" người phụ nữ hoảng hốt nói.

"Ồ?" Lái xe gật đầu, sau đó nói với Vu Ức: "Làm sao bây giờ? Cô ta nói con bị bệnh, phải đưa đi tiêm gấp"

"Vậy thì mở cửa cho chị ta lên đi" Vu Ức vừa mở miệng nói, đã bị một tiếng quát ngăn lại.

"Đừng mở" Dương Minh đột nhiên đứng dậy, quát lên với lái xe.

Mọi người trong xe đều sửng sốt. Ngay cả tài xế đang định mở cửa cũng ngừng lại, kinh ngạc nhìn Dương Minh.

"Ra ngoài tốt nhất đừng xen vào chuyện người khác. Đây là nơi hoang vu, trước không có thôn xóm nào, ai biết người này từ đâu mà ra?" Dương Minh trầm ngâm một chút rồi nói. Thực ra Dương Minh nói là có căn cứ, bởi vì người phụ nữ này rất khả nghi.

Ở gần đây không có thôn xóm gì, sao có người đứng dây bắt xe? Cho nên Dương Minh rất lưu ý đến người phụ nữ này. Khi hắn thấy đứa bé trong lòng ả, Dương Minh hiểu ngay.


Đó đâu phải đứa bé, chỉ là cái gối mà thôi. Bề ngoài thì giống đứa bé, nhưng thực tế lại không phải. Chú ý đến điểm này, Dương Minh liền quan sát xung quanh. Quả nhiên sau một đống tuyết trên đường có bốn năm tên cầm gậy trốn ở đó. Trong đó còn có một thằng cầm súng.

"Sao ông không có chút lòng thương xót gì thế" Nữ sinh tốt bụng đứng dựng lên, căm tức nhìn Dương Minh: "Ông nhìn xem, người ta đáng thương như vậy"

"Đây không phải là đáng thương hay không" Dương Minh nhíu mày, hắn cũng không thể nói mình nhìn thấy cái gì. Nư vậy người ta sẽ hỏi sao mình lại thấy, làm không tốt sẽ bị nghi ngờ. Cho nên Dương Minh đành phải nói: "Cô thấy nữ yêu tinh trong phim Tây Du Ký có đáng thương hay không?"

"Hả. Ông cho rằng mình là Tôn Ngộ Không? Có Hỏa nhãn kim tinh liếc một cái là nhìn ra tốt xấu?" Nữ sinh viên khinh thường nói.

Dương Minh tức giận, thầm nghĩ, tôi coi như có Hỏa nhãn kim tinh. Chẳng qua việc này không thể nói ra miệng. Mình có ý tốt, không ngờ còn bị người châm chọc

"Được rồi, mọi người đừng ầm ĩ, mọi người ai cũng có lý" Vu Ức vội vàng nói: "Bạn vừa rồi nói không sai, ra ngoài phải cẩn thận một chút. Nhưng chẳng qua đều là sinh viên đại học, không thể thấy chết mà không cứu. Tôi thấy đối phương là một phụ nữ, còn mang theo em bé, chúng ta để chị ta lên đi?"

"Em bé? Không biết là em bé thật hay giả?" Dương Minh lạnh lùng nói.

"Ông vẫn còn nói như vậy sao?" Nữ sinh viên trừng mắt nhìn Dương Minh, hai mắt sắp tóe lửa. Mà thằng ngồi bên cạnh ả thấy bạn gái mình bị ăn hiếp, hiển nhiên không thể ngồi yên, đứng dậy chỉ vào mặt Dương Minh nói: "Nhân phẩm bản thân xấu, nhưng đừng có áp đặt lên đầu người khác như vậy. Bác tài xế, mở cửa đi, xảy ra chuyện gì do tôi chịu trách nhiệm"

"Ngu B" Dương Minh tức giận mắng một câu, về chỗ ngồi của mình. Thầm nghĩ bọn mày muốn chết thì đừng trách tao. Sau đó Dương Minh bắt đầu đánh giá thực lực của mấy người này.

Bốn thằng cầm gậy thì không sao, nhưng thằng đầu trọc không dễ chơi, nó có súng.

"Két." Cửa xe mở ra, người phụ nữ giả mù vội vàng cảm ơn, nhưng bước trượt chân, cả người ngã xuống bậc thềm.


"Chị không sao chứ?" Vu Ức vội vàng xuống xe muốn dìu người phụ nữ.

Ngay lúc này, phía sau đống tuyết có năm thằng lao ra, xông lên xe. Tài xế còn chưa kịp đóng cửa, một khẩu súng lạnh như băng đã chĩa vào đầu hắn.

"Đứng im, nếu không ông cho mày một phát vỡ đầu" Thằng trọc đầu nói.

"Không động. tôi không động" Lái xe hoảng sợ, vội vàng đưa tay lên ôm đầu, gục xuống.

Mà con ả và thằng bạn trai vừa nãy đều choáng váng, ngơ ngác nhìn mọi chuyện. bọn họ không rõ rại sao người phụ nữ đáng thương trong nháy mắt đã biến thành mấy tên hung ác.

"Đi tiếp." Một thằng đẩy Vu Ức lên xe, mấy người còn lại cùng người phụ nữ cũng lên xe.

"Đóng cửa xe lại" Thằng trọc đầu gí súng vào huyệt thái dương của lái xe: "Nhanh, đi nhanh chút, đừng có làm loạn"

Lái xe cũng muốn nhanh, nhưng nòng súng chĩa vào đầu mình, tay hắn không nghe theo điều khiển. Lái xe một lúc mới đóng được cửa lại.

"Lái xe, đi dọc vệ đường, dám chơi ông, ông giết mày" Thằng trọc đầu bỏ súng khỏi đầu lái xe, sau đó nói với một thằng đàn em: "Lão Tam, mày chú ý thằng lái xe. Nếu nó dám giở trò, cho nó một gậy"

"Được" Lão Tam cười lạnh đập đập gậy vào lòng bàn tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui