Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Tối hôm đó, sự việc phát sinh tại cửa Bất Dạ Thiên vẫn chưa bình ổn, cuối cùng còn phát triển thêm nữa.

Tối đó, chính Bạo Tam Lập đã ra tay đánh Quách Đông Xuyên, hung hăng đánh đập một trận. Đương nhiên, ý muốn làm cho Quách Đông Xuyên ít nhất phải nằm trên giường bệnh một tháng.

Quách Đông Xuyên sao có thể nuốt giận được, nói thế nào cũng là thái tử của hắc đạo Cát Đốn, thế mà ở Tùng Giang lại bị người ta làm nhục nhã!

Lão đại Quách Kim Bưu của Cát Đốn sau khi biết con xảy ra chuyện, tức giận đập bàn, rồi trực tiếp gọi điện cho Tôn Hồng Quân.

"Tôn lão đại, chuyện này, ông mặc kệ sao?" Quách Kim Bưu đem chuyện Quách Đông Xuyên bị đánh tại Tùng Giang kể ra.

"Cái này. Quách lão đại, chuyện này, tôi không có biện pháp để quản" Tôn Hồng Quân âm thầm cười, chẳng qua giọng nói lại có vẻ rất nghiêm túc: "Chuyện này, không phát sinh tại Đông Hải, nếu lả ở Đông Hải, tôi nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ông, nhưng Tùng Giang không thuộc về phạm vi thế lực của tôi"

"Hừ, con mẹ nó, Tùng Giang không phải chỉ có một Bạo Tam lập sao? Chỉ là một thằng oắt con mà dám kiêu ngạo với tôi? Tính cái gì, lão tử lúc đặt chân ra giang hồ, không biết nó còn đang nhảy lò cò ở đâu nữa?" Quách Kim Bưu mắng một câu: "Tùng Giang hết người rồi hả, sao lại để hắn lên làm loạn"

"Lão Quách, dù sao cũng là địa bàn của người ta, theo tôi thấy chuyện ày có lẽ là do Đông Xuyên không lễ phép, bằng không người ta cũng không ra tay nặng như vậy" Tôn Hồng Quân khuyên.

"Nói nhảm, Tôn lão đại, ông thật sự là không biết gì cũng nói, người bị đánh đâu phải con ông" Quách Kim Bưu hừ lạnh nói: "Nếu ông mặc kệ, thì đừng trách tôi không khách khí, thù này tôi phải báo, hy vọng Tôn lão đại đừng nhúng tay vào!"

"Vậy. ông quyết định. Động đến Tùng Giang?" Tôn Hồng Quân trầm ngâm rồi hỏi.


"Không động đến hắn, tâm tình của tôi khó có thể bình tĩnh!" Quách Kim Bưu nói.

"Được rồi, tôi sẽ không can thiệp vào, điều tôi có thể làm chỉ có nhu vậy" Tôn Hồng Quân nhàn nhạt nói.

"Vậy được rồi, khá lắm, Bạo Tam Lập, cái chó gì!" Quách Kim Bưu mắng một câu.

Trong lòng Tôn Hồng Quân cười trộm, thầm nghĩ, tôi đang muốn kết quả này đây! Ông kêu tôi không nhúng tay vào? Tôi còn đang ước gì đây nè, chỉ sợ đến lúc đó ông lại cầu tôi giúp đỡ!

Bạo Tam Lập? Tôn Hồng Quân lắc đầu, Quách Kim Bưu tuyệt đối đã xem thường người này, nếu Bạo Tam Lập có thể đuổi Tứ Xà bang ra khỏi Tùng Giang, đã nói lên hắn có chổ hơn người! Hơn nữa, bên cạnh còn có Hầu Chấn Hám, Tôn Hồng Quân còn chưa thăm dò được người này. Cho nên, nói túm lại, thế lực của Tùng Giang rất phức tạp, không hề đơn giản như Quách Kim Bưu nghĩ!

Nếu Quách Kim Bưu thật sự tìm Bạo Tam lập, hươu chết về tay ai vẫn chưa biết!

Thật ra, tối hôm đó, Bạo Tam Lập từ miệng Hầu Chấn Hám đã biết được thân phận của Quách Đông Xuyên, chẳng qua đánh cũng đã đánh, bây giờ muốn nhận sai là điều không thể, huống chi chuyện này cũng không thể trách hắn, là Quách Đông Xuyên tự gây chuyện trước, hắn chỉ là đáp lễ mà thôi.

Chẳng qua, Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đều hiểu được, Quách Kim Bưu sẽ không có khả năng bỏ qua, dù sao cũng liên quan đến vấn đề mặt mũi, hơn nữa người bị đánh lại là con của hắn. thái tử hắc đạo Cát Đốn!

Cho nên, lúc Quách Kim Bưu đưa người đến nói muốn đàm phán với Bạo Tam Lập, Bạo Tam Lập cũng không thấy gì bất ngờ.

"Làm sao bây giờ? Ông chủ có biết chuyện này không?" Bạo Tam Lập cũng không sợ Quách Kim Bưu, lão đại Cát Đốn thì thế nào? Cường long cũng không áp được đầu xà, huống chi người này vốn không phải cường long gì, Cát Đốn cũng chỉ lớn bằng một nửa Tùng Giang.


"Ông chủ vốn không để loại mãng phu như Quách Kim Bưu vào mắt, để cho chúng ta tự xử lý" Hầu Chấn Hám nói.

"Vậy chúng ta có gặp hắn không?" Bạo Tam Lập bây giờ đã quen nghe chỉ thị của Hầu Chấn Hám.

"Hắn gửi một thằng lính đến, muốn gặp chúng ta? Vớ vẫn vừa thôi!" Hầu Chấn Hám cười lạnh: "Chúng ta cũng gửi một thằng lính đi nói chuyện với hắn!"

"Ừ, Hầu ca làm chủ là được" Bạo Tam Lập cũng biết bản thân không thích hợp để chơi cái trò đấu trí này, vì thế không tham dự.

"Tiểu tử Tất Hải cũng có cái đầu không tồi, dùng cũng được, để cho hắn đi đi" Hầu Chấn Hám trầm ngâm rồi nói.

Buổi chiều, Tất Hải được Hầu Chấn Hám bày mưu, dẫn theo Tôn Hạo Minh đi đến địa điểm đàm phán.

Vốn tên thủ hạ do Quách Kim Bưu phái đến đàm phán, khi đi vẫn tràn đầy chí khí, bởi vì trước khi đi Quách Kim Bưu đã dặn phải phóng đại vô hạn, chà đạp Bạo Tam Lập dưới chân, dưới con mắt của Tinh tử, Bạo Tam Lập bất quá chỉ là một tên côn đồ bình thường mà thôi.

Chẳng qua, khi Tinh tử vào Tùng Giang, thấy được sự phồn hoa ở đây, liền cảm thấy không thích hợp, mà khi hắn thấy được sự hùng vĩ của công ty bảo an Danh Dương, càng thấy chột dạ.

Hơn nữa, khi đến đây, mặc dù người ta tiếp đãi cũng là trà ngon bánh ngọt, nhưng, nhưng từ sáng đến trưa không thấy một ai đến cả, hỏi ai cũng đều nói không biết, không có trách nhiệm.


Ở địa bàn của người ta, Tinh tử cũng không dám lỗ mãng, chỉ đành phải ngồi chờ, chờ đến tận hai giờ chiều, mới thấy được hai người, một có sắc mặt lạnh lùng và một vô cùng kiêu ngạo đi đến.

Hai người này là Tất Hải và Tôn Hạo Minh.

"Mày là người mà Quách Kim Bưu phái đến đàm phán?" Tất Hải nhìn Tinh tử, lạnh lùng hỏi.

"Là em, là em. xin hỏi vị nào là Báo ca?" Tinh tử nghĩ rằng một trong hai người này là Bạo Tam Lập.

"Hahahaha!" Tôn Hạo Minh đột nhiên cười nói: "Báo ca? Mày cho rằng mày là ai? Còn muốn Báo ca tự đến gặp mày?"

"Mày." Sắc mặt Tinh Tử lập tức trở nên khó coi, chẳng qua vẫn nhẫn nại nói: "Tôi đại biểu cho Bưu ca đến đàm phán, hy vọng các người có thể có chút thành ý"

"Thành ý? Bọn tao sao không có thành ý?" Tất Hải cười lạnh: "Quách Kim Bưu phái một mình mày đến, bọn tao đưa ra hai người đến nói chuyện với mày, chính là đã cho mày mặt mũi!"

"Nhưng Báo ca không đến sao?" Tinh Tử không cam lòng hỏi, Quách Kim Bưu đã dặn hắn nhất định phải nói chuyện với Bạo Tam Lập, hơn nữa còn phải hù dọa Bạo Tam Lập, nếu không đồng ý với điều kiện của mình, liền khai chiến.

"Báo ca đến làm gì? Quách Kim Bưu đến sao? Nếu hắn tự đến thì Báo ca sẽ suy nghĩ về việc gặp mặt" Tôn Hạo Minh hết kiên nhẫn nói: "Đến gặp mày là đã cho mày mặt mũi rồi, đừng có mà ở đó kỳ cò, muốn gì cứ sủa!"

"Cái này." Tinh Tử không ngờ người bên này lại nói chuyện như vậy, có chút bất ngờ, lúc đi Quách Kim Bưu đã phân tích cho hắn, khi hắn đến đây thì bên này nhất định sẽ nơm nớp lo sợ, cúi đầu trước hắn. Thật không ngờ người ta căn bản không coi hắn ra gì.

"Cái gì mà cái? Mày có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì cút, đừng có ở đây tốn thời gian!" Tôn Hao Minh trừng mắt nói.


"Đây là thái độ đàm phán của bọn mày hả, bọn mày không sợ vì chuyện này mà tạo thành mâu thuẫn giữa hai bang sao?" Tinh Tử kiên trì nói.

"Thái độ cái gì? Mày có lầm không? Thằng nhóc con, bây giờ mày đến đàm phán với bọn tao, chứ không phải là bọn tao tìm mày đàm phán! Đầu mày chắc là có vấn đề gì rồi!" Tất Hải cũng lên tiếng: "Mâu thuẫn? Haha, không sao cả, nếu mày muốn khai chiến, thì chúng ta không cần nói chuyện, mày có thể cút"

Tinh Tử tức giận đến run cả người, bất quá hắn cũng rõ ràng mục đích mình đến đây là để đàm phán chứ không phải là để cãi nhau, vì thế cố nén giận nói: "Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đàm phán"

"Nói đi!" Tất Hải đỉnh đạc nói, sau đó dặn dò Tôn Hạo Minh: "Mày đi lấy ít hạt dưa lại đây, tiểu tử này vừa nhìn là đã biết màu mè rồi, không biết sẽ tốn bao lâu đây"

Tinh Tử tức đến hộc máu, chẳng qua vẫn phải nhịn, nhịn, nhịn, hắn bây giờ sắp biến thành ninja rùa rồi.

"Người của bọn mày đánh công tử của Bưu ca bọn tao bị trọng thương." Tinh Tử vừa mới mở miệng, đã bị Tất Hải chặn họng.

"Công tử cái gì? Mày nói rõ một chút đi, là ai?" Tất Hải giả bộ hồ đồ.

"Chính là Quách Đông Xuyên, là người mà tối hôm qua bọn mày đã đánh" Tinh Tử không có biện pháp, đành phải giải thích.

"Ồ, mày nói cái thằng ngu si đần độn đó hả, tao biết rồi" Tất Hải gật đầu: "Đúng rồi, thằng ngu đần đó ra vẻ nguy hiểm với Báo ca và Hầu ca, cho nên bị đánh, có vấn đề gì sao? Mày cần phải xin lỗi bọn tao, nhưng thôi, bọn tao rất rộng lượng, hơn nữa thằng ngu đần đó cũng nhận được giáo huấn tương ứng.

"." Tinh Tử nghe Tất Hải nói xong, cái đầu sắp nổ tung rồi, người ta nghĩ mình đến xin lỗi sao?

"Còn chuyện gì nữa không? Không có gì thì thôi, bọn tao người lớn không chấp con nít, chỉ là về sau đừng để thằng ngu đó đến Tùng Giang nữa" Tất Hải phất tay nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui