Vẻ mặt Dương Minh khó hiểu nhìn tên nhóc tên là Điền Đông Quang này, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi, tao cho mày xem chứng minh, tao không phải là Tôn Chí Vĩ!"
Nói xong, Dương Minh móc bóp lấy chứng minh ra, đưa đến trước mặt Điền Đông Quang.
"Mày đừng gạt tao, vô dụng!" Điền Đông Quang khinh thường nói: "Nếu mày không phải là Tôn Chí Vĩ, vậy sau khi nãy mày thừa nhận?"
"Tao không muốn nói nhảm với mày!" Dương Minh lắc đầu.
"Giả bộ hả, cứ giả bộ đi!" Điền Đông Quang đùa cợt nhìn Dương Minh nói: "Nghe thấy tao khiêu chiến, mày sợ hả? Khiếp đảm hả? Chột dạ sao? Mày liền uể oải không phấn chấn sao? Lấy chứng minh giả ra gạt tao à? Mày nghĩ tao sẽ tin mày? Thật không ngờ, Tôn thiếu gia lại hèn nhát như vậy!"
"Muốn nói gì cũng được." Dương Minh không muốn lãng phí thời gian, nói: "Mày tránh ra, tao phải đi!"
"Đi? Đi dễ vậy sao?" Điền Đông Quang đặt mông ngồi lên mui xe Audi.
"Mày có thôi đi không? Còn lải nhải với tao nữa, tao đập chết mẹ mày!" Dương Minh bực tức nói.
Không ngờ rằng Điền Đông Quang chẳng những không sợ, ngược lại còn hết sức cao hứng: "Tốt tốt, mày đánh tao, chỉ cần mày có thể đánh tao, tao sẽ không cản mày nữa!"
Dương Minh nghe Điền Đông Quang nói xong, bất đắc dĩ cười khổ, nhớ ra rằng mình đánh hắn không phải là giúp cho hắn sao?
"Tao đánh mày thì có lợi ích gì?" Dương Minh suy nghĩ cẩn thận, lạnh lùng hỏi.
"Nếu mày có thể thắng tao, về sau tao sẽ nghe lời của Tôn gia mày!" Điền Đông Quang nói.
"Tôn gia? Haha, vậy cũng chẳng có gì tốt cho tao" Dương Minh nhàn nhạt nói, bằng trực giác nói cho hắn biết, thằng nhóc Điền Đông Quang này, gia thế khẳng định không bình thường. Nếu thật có thể để hắn nghe lời mình, vậy thì rất tốt.
"Vậy tao. về sau sẽ nghe theo lời của Tôn thiếu gia!" Điền Đông Quang nói.
"Tôn thiếu gia? Tao không phải là Tôn thiếu gia!" Dương Minh lắc đầu, đưa cái chứng minh lên trước mặt Điền Đông Quang, nói: "Nhìn cho rõ đi, tao có phải là Tôn Chí Vĩ hay không, tao là Dương Minh!"
"Được, vậy Dương Minh. Về sau tao sẽ nghe lời mày, vậy được chưa?" Điền Đông Quang không biết Dương Minh vì cái gì mà không thừa nhận mình là Tôn Chí Vĩ, nhưng hắn không quản nhiều như vậy.
"Được rồi, mày muốn khiêu chiến như thế nào?" Dương Minh quyết định giải quyết phiền toái trước mắt.
"Chúng ta tìm một chổ đánh cho thống khoái. Nếu mày có thể hơn tao được nửa chiêu, cũng tính là thắng" Điền Đông Quang nói.
"Tìm một chổ? Không cần đâu! Tao thấy ở đây là thích hợp!" Dương Minh cũng không có thời gian với tên này.
"Ở đây? Không được, hai ta đánh nhau ở đây, không thể giải quyết trong thời gian ngắn được, lỡ như cảnh sát đến thì thế nào?" Điền Đông Quang nói.
"Không cần tốn nhiều thời gian như vậy! Tao thấy chỉ cần một hai phút là đủ rồi!" Dương Minh nhàn nhạt nói.
"A! Mày cũng tự biết mình đấy! Biết tự lượng sức! Tao là đai đen Tae Kwon Do đó!" Điền Đông Quang đắc ý cười to.
Dương Minh chỉ vào chiếc xe, nói: "Đưa xe tấp vào lề đi, tuy rằng không phải là cây cối gì, nhưng cũng ảnh hưởng đến giao thông"
"Mày không nhân cơ hội này chạy trốn chứ?" Điền Đông Quang nhìn Dương Minh.
"Yên tâm, chuyện tao đã đáp ứng khẳng định làm được"
"Không được, hay là như vậy, mày lái xe của tao, tao lái xe của mày!" Điền Đông Quang suy nghĩ rồi nói.
"Xe mày còn đắt tiền hơn xe của tao, mày không sợ tao chạy đi luôn hả?" Dương Minh cười nhạo.
"A. mày hẳn là không làm như vậy đâu" Điền Đông Quang nghe Dương Minh nói vậy cũng có chút chần chờ.
"Được rồi, tự lái xe của mình đi!" Dương Minh khoát tay, không biết vì sao, vừa rồi nghe Điền Đông Quang nói, xe của Tôn Khiết không để cho thằng đàn ông nào chạy cả, Dương Minh cũng không muốn để cho Điền Đông Quang ngồi lên xe.
"Được rồi." Điền Đông Quang đành phải tin tưởng Dương Minh.
Dương Minh không hề bỏ chạy, tấp xe vào lề, sau đó xuống xe, bên kia, Điền Đông Quang cũng đã bước xuống xe.
"Có thể bắt đầu chưa?" Dương Minh nhìn Điền Đông Quang hỏi.
"Khoan đã, để tao khởi động một chút!" Điền Đông Quang nói.
"Mày so chiêu với người ta trên đường mà còn có thời gian khởi động nữa hả?" Dương Minh châm chọc.
"Ặc. đối phó với mày, không cần khởi động cũng được!" Điền Đông Quang xấu hổ nói.
"Được rồi, mày cứ làm nóng đi, mắc công thua lại không phục." Dương Minh cười lạnh.
"Ai nói tao không phục? Chỉ sợ mày không có năng lực đó!" Điền Đông Quang cả giận nói.
"Được rồi, bắt đầu đi!" Dương Minh nói xong, bắt đầu thủ thế.
"Tấn công?" Điền Đông Quang thấy Dương Minh nói bắt đầu, mà vẫn đứng tại chổ, không khỏi sững sờ.
Theo lý thuyết, hai người lúc tỷ thí, ai nói bắt đầu trước, thì người đó sẽ có thời gian chuẩn bị và thời gian phản ứng nhiều hơn, và chiếm ưu thế hơn, thường thì khi người ta nói bắt đầu thì luôn xông vào đánh trước, luôn chiếm được tiện nghi lớn. Nhưng Dương Minh thì lại không như vậy!
"Mày không tấn công?" Điền Đông Hoa kỳ quái hỏi.
"Mày có đánh không? Không đánh tao đi" Dương Minh trừng mắt nhìn Điền Đông Quang: "Tao đánh hay không là chuyện của tao!"
"Hừ! Vậy tao không khách khí!" Trong lòng Điền Đông Quang thầm mắng, Dương Minh là thằng ngu. Rồi bắt đầu làm ra động tác.
Một cước bay đá lại chổ Dương Minh.
"Khoa tay múa chuân!" Dương Minh thất vọng lắc đầu, tùy tay chụp lấy chân của Điền Đông Quang, hơi dùng lực vào huyệt đạo trên chân một chút, làm cho chân của Điền Đông Quang liền mất đi tri giác, trực tiếp quỳ trên mặt đất." Mày. mày làm thế nào?" Tuy rằng té quỳ xuống bằng đầu gối rất là đau, nhưng Điền Đông Quang vẫn cắn răng hỏi.
"Không làm gì cả, chỉ là chân của mày quá châm, tao chỉ chạm vào thôi!" Dương Minh nói.
"Tao thua." Điền Đông Quang thở dài, tuy rằng căn bản là hắn không thấy được Dương Minh ra tay thế nào, nhưng thua là thua, Điền Đông Quang là một người rất giữ lời, sẽ không quỵt nợ.
"Vậy tao có thể đi?" Dương Minh hỏi.
"Mày đi đi, đây là số điện thoại của tao, có chuyện gì thì cứ việc lên tiếng!" Điền Đông Quang rất sảng khoái, móc danh thiếp trong túi ra đưa cho Dương Minh.
Dương Minh cầm lấy danh thiếp, nhìn chữ trên đó – Nhị thiếu gia Điền gia. Sau đó là chuỗi số điện thoại, Dương Minh nhìn cái danh thiếp, lâm vào trầm tư!
Khẩu khí thật lớn, dám trực tiếp ghi là Điền gia trên danh thiếp luôn. xem ra Điền gia này nhất định không đơn giản! Bây giờ nghĩ lại, ở Đông Hải, Điền gia lợi hại, hình như chỉ có một thôi phải không?
Rồi nghĩ đến trước đó Điền Đông Quang có nói, cái gì mà Tôn gia gì gì đó, vậy thân phận của hắn cũng đã rõ ràng rồi! Xem ra, đây chính là Điền gia bị Tôn gia khống chế mà!
Mà Điền Đông Quang này, khẳng định là không phục Tôn gia, cho rằng Điền gia dựa vào cái gì mà phải làm việc cho Tôn gia, không biết nghe Tôn thiếu gia của Tôn gia ở đâu, rồi vô tình gặp mình đang lái chiếc xe này, liền nghĩ mình là Tôn Chí Vĩ!
"Được, tao nhớ rồi!" Dương Minh cất danh thiếp vào trong túi, nói: "Đúng rồi, tao nói lại với mày một lần nữa, tao không phải là Tôn Chí Vĩ, mày tìm lộn người rồi!"
"Mày thật sự không phải là Tôn Chí Vĩ?" Điền Đông Quang nghi hoặc, nếu trước đó nói là Tôn Chí Vĩ sợ phiền phức, không dám thừa nhận thân phận, thì có thể. Nhưng bây giờ đã đánh thắng rồi, tại sao còn phải dấu giếm? Chắc chắn có vấn đề, hay là, người trước mặt này không phải là Tôn Chí Vĩ?
"Không phải!" Dương Minh khẳng định.
"A?" Điền Đông Quang ngạc nhiên nhìn Dương Minh, không biết nói cái gì cho đúng: "Vậy tại sao mày lại lái xe của chị Tôn Chí Vĩ?"
"Chẳng lẽ lái xe này nhất định là Tôn Chí Vĩ?" Không chút logic gì cả, Dương Minh cươi khổ.
"Ặc." Điền Đông Quang cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ thấy lời của Dương Minh cũng có đạo lý, quả thật là có chuyện này, lái xe không nhất định phải là Tôn Chí Vĩ, chỉ là mình quá chủ quan thôi!
"Sao? Bây giờ hối hận? Không muốn nghe lời của tao nữa à?" Dương Minh chế nhạo.
"Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh!" Điền Đông Quang nói: "tao nói được là làm được! Đi ra ngoài đời, kiêng kị nhất là người hai mặt lật lọng!"
"Tùy mày đi, chỉ cần mày bây giờ đừng làm phiền tao là được, tao còn có việc!" Dương Minh gật đầu, lên xe, nổ máy, phóng cái vù biến mất trước mặt Điền Đông Quang.
"Quá độc ác! Quá lợi hại!" Điền Đông Quang nắm chặt tay, trong mắt hiện ra một tia mãnh liệt, vô cùng kiên định nói: "Tao nhất định phải bái mày làm thầy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...