Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Tôn Chí Vĩ bị Tôn Khiết chửi mắng xong, ủ rũ về phòng ngủ, hắn vẫn không nhận ra là đã bị Vương Chí Đào lợi dụng. Từ nhỏ đến giờ, Tôn Chí Vĩ vẫn chưa có một người bạn chân chính, ban nhậu cùng người hầu thì rất nhiều, nhưng xuất thân giống Vương Chí Đào, hơn nữa còn có năng lực như mình, quả thật rất ít!

Hơn nữa, Vương Chí Đào cũng không buộc hắn đi giáo huấn Dương Minh, hoàn toàn là do hắn nguyện ý! Cho nên, Tôn Chí Vĩ đem chuyện ngày hôm nảy đổ lên đầu Dương Minh, hắn cho rằng nếu không vì Dương Minh, chị gái sẽ không chửi mình!

Tôn Chí Vĩ rất buồn bực, tiền tiêu vặt bây giờ đều nằm trong tay của Tôn Khiết, nế chuyện này làm Tôn Khiết tức giận, vậy thì bản thân sắp nghênh đón khủng hoảng kinh tế rồi.

Vì thế, Tôn Chí Vĩ gọi điện cho Vương Chí Đào: "Vương lão đệ, anh là Tôn Chí Vĩ!"

"Ồ? Là Tôn ca à? Thế nào rồi, ăn tết có vui không?" Vương Chí Đào nịnh nọt.

"Vui?" Tôn Chí Vĩ hừ một tiếng: "Vui cái con khỉ, anh đang buồn bực muốn chết!"

"Sao thế?" Vương Chí Đào vội hỏi: "Còn có chuyện gì làm cho Tôn ca có thể quan tâm?"

"Hả? Còn không phải do Dương Minh sao? Con mẹ nó, không biết tại sao hắn lại quen biết chị của anh" Tôn Chí Vĩ cười khổ: "Hôm nay anh mang hai người từ Đông Hải đến, chuẩn bị đi dạy dỗ Dương Minh, kết quả thì gặp Dương Minh đang ngồi chung với chị của anh! Dương Minh thì không bị gì, ngược lại còn thóa mạ anh một chút!"

"Ồ?" Vương Chí Đào nhíu mày hỏi: "Chị của anh hỏi cái gì? Hỏi về quan hệ của hai ta?"

"Hỏi. nhưng anh đã cực lực bảo vệ chú, nói chú là bạn thân thiết của anh." Tôn Chí Vĩ nói.

Vương Chí Đào nghe xong, trong lòng giật mình, vừa rồi tính hỏi thử thôi, không ngờ chị của Tôn Chí Vĩ lại biết mình! Vì thế vội vàng hỏi: "Bà ta sao biết tôi?"

"Đương nhiên là anh nói, anh nói là anh xuất đầu vì chú." Tôn Chí Vĩ vô cùng nghĩa khí nói.


Trời! Vương Chí Đào vỗ đùi, trong lòng thầm mắng một câu này không ổn, cái này nếu rơi vào tai của Tôn gia, vậy thì mình chính là đầu sỏ đã dụ dỗ thiếu gia nhà họ rồi!

"Tôn ca, anh nói em đối xử với anh thế nào?" Vương Chí Đào đột nhiên hỏi.

"Còn phải nói sao?" Tôn Chí Vĩ nói: "Quan hệ của hai ta như anh em thân thiết!"

"Đúng vậy, vậy anh nói em có thể hại anh không?" Vương Chí Đào nhanh chóng nói: "Em nghĩ chị của anh đã hiểu lầm, bà ta khẳng định đã cho rằng anh bị em mê hoặc nên mới xuất đầu thay em!"

"Hả? Làm sao chú biết, đúng vậy, chị của anh cho là như thế!" Tôn Chí Vĩ kinh ngạc: "Chẳng qua không có gì, anh đã nói với chị anh rất rõ ràng, là chủ ý của bản thân!"

"Như vậy đi, Tôn ca, trong lòng anh bây giờ đang buồn bực phải không?" Vương Chí Đào cảm thấy mình cần gặp mặt Tôn Chí Vĩ nói chuyện, bằng không có thể làm hỏng kế hoạch của mình, vậy thì không tốt!

"Đúng vậy, ai, tiền tiêu vặt của anh bình thường do chị ấy nắm giữ, cái này coi như tiêu đời rồi, về sau hai ta uống rượu cũng không có tiền trả!" Tôn Chí Vĩ cười khổ.

"Tôn ca, anh nói cái gì vậy/" Vương Chí Đào làm bộ hết sức tức giận kêu lên.

"Anh nói vậy mà nói được hay sao?"

"Hả? Vương Chí Đào, chú có ý gì?" Tôn Chí Vĩ đột nhiên nghe thấy Vương Chí Đào mắng hắn, có chút không vui hỏi.

"Tôn ca, có phải anh xem em là người ngoài hay không?" Vương Chí Đào tức giận nói: "Anh không có tiền thì sao? Em có! Chúng ta đi ăn em trả không được sao! Hai ta ai với ai nữa, Tôn ca, vừa rồi anh nói vậy là không đúng!"

Vương Chí Đào nói vậy, tuy rằng rất bình thường, nhưng Tôn Chí Vĩ giống như giật mình, cảm thấy Vương Chí Đào vì chuyện này mà tức giận, cảm động đến nổi xém rơi nước mắt: "Được! Là anh sai, chú nói rất đúng, hai ta ai với ai nữa! Là bạn bè tốt!"


Không thể không nói, khả năng phân tích suy nghĩ của người khác rất tiến bộ, tiểu tử này càng lớn tuổi, càng thêm âm hiểm.

"Bây giờ có rãnh không? Để em mời anh uống rượu!" Vương Chí Đào nói: "Vừa rồi em được cho một vạn đồng, anh cầm xài trước đi! Ba của em vừa mới cho em hôm qua!"

"A?" Tôn Chí Vĩ sửng sốt: "Chú cho anh thì chú làm sao?"

"Haha? Tiền của em cũng như của anh, có khác nhau chổ nào đâu?" Vương Chí Đào rộng lượng nói.

"Được! Nói hay lắm! Vương lão đệ, chú là huynh đệ cả đời của Tôn Chí Vĩ này!" Tôn Chí Vĩ kích động điên cuồng.

Vương Chí Đào có chút buồn cười, một vạn đồng mà làm cho mày kích động vậy sao? Nếu không rõ bối cảnh của mày, tao còn suy nghĩ mày rốt cục có phải là Tôn thiếu gia không nữa.

"Haha, chúng ta đi ra ngoài uống rượu, không say không về!" Vương Chí Đào nói: "Thằng chó chết Dương Minh, anh cứ từ từ nghĩ biện pháp, không sao đi, khẳng định là sẽ làm chết hắn!"

"Được!" Tôn Chí Vĩ nói: "Đi nơi nào?"

"Đi Thiên Thượng Nhân Gian đi, đó là giả nghiệp của em, bây giờ lão ca khủng hoảng kinh tế, có thể tiết kiệm cứ tiết kiệm!" Vương Chí Đào nói.

"Vương lão đệ, chú thật là tốt! Biết suy nghĩ cho anh!" Tâm tình Tôn Chí Vĩ đã mênh mông đến tột độ.

Tra tư liệu một lát, không phát hiện tin tức gì, Dương Minh liền tắt web đi, không còn cách nào, ai kêu mình là trường hợp đặc biệt, chỉ sợ trên đời này, người có dị năng đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa, không nhất định là cùng niên đại.


Huống hồ, những người này đều giống như Dương Minh, bảo vệ mình rất tốt, không để cho năng lực của mình bị người khác phát hiện, cho nên, không có nhiều tư liệu xuất hiện trên mạng.

Những cái thứ trên mạng đó, nói trắng ra là do những người cả ngày rãnh rỗi ngồi nghĩ lung tung thì có, nói không chút căn cứ! Nếu mấy thứ này chính xác, vậy thì thế giới sẽ có không biết bao nhiêu dị năng giả rồi!

Nghĩ thông suốt điểm này, Dương Minh cũng không còn ý định tra tiếp, không còn ý nghĩa, làm một việc vô dụng.

Dương Minh mở yahoo ra, mấy ngày không lên rồi, bận gần chết, làm gì còn thời gian lên mạng.

Một đống âm thanh" tích tích tích" vang lên, Dương Minh nhận được không ít tin nhắn.

Dương Minh mở ra, đầu tiên đập vào mắt chính là tin nhắn của Trần Mộng Nghiên.

Thế giới không có chân tình: Có đó không? Và kèm theo một cái mặt cười.

Thế giới không có chân tình: Không có? Người đâu? Đi đâu rồi?

Thế giới không có chân tình: Dương Minh, sao mấy ngày rồi vẫn không online? Bận cái gì vậy?

Thế giới không có chân tình: Online tìm em.

Dương Minh cười cười, nhắn tin trả lời cho Trần Mộng Nghiên: Bà xã à, mấy ngày nay chuyện trong nhà anh tương đối nhiều, vừa mới giải quyết xong, em tìm anh? Có chuyện gì?

Một lát sau, tin tức của Trần Mộng Nghiên đã tới: Bà xã cái gì? Đừng gọi bây, người ta còn chưa đáp ứng làm bà xã của anh nha!

Thế giới nào có chân tình: Không đáp ứng thì vì sao em lại mang cái ngọc bội mà mẹ anh tặng?


Thế giới không có chân tình: Em thích!

Thế giới nào có chân tình: Tìm anh có việc gì?

Thế giới không có chân tình: Không có chuyện gì, hôm nay ba em về nhà, muốn gọi anh đến chơi, nhưng anh không online, em cảm thấy anh chắc là bận việc, nên không gọi cho anh!

Thế giới nào có chân tình: Ra vậy, anh quả thật không có thời gian, hôm nay chị của anh mời anh ăn cơm!

Thế giới không có chân tình: Vậy hôm khác đi, không cần gấp, dù sao anh cũng đã gặp mặt cha mẹ em!

Thế giới nào có chân tình: Đúng vậy, anh và cha em quen thuộc y như em và mẹ anh vậy!

Thế giới không có chân tình: Hừ, về sau tình hình sẽ phát sinh biến hóa!

Thế giới nào có chân tình: Đúng rồi, mẹ của anh nói muốn em đến nhà, để bà đặc huấn trù nghệ cho em!

Thế giới không có chân tình: Tốt, em có thời gian sẽ qua. Đồng thời qua nhìn anh, tránh cho anh đi hái hoa ngắt cỏ bậy.

Dương Minh nhìn tin tức của Trần Mộng Nghiên, nhất thời đổ mồ hôi, ai, bình dấm chua nhỏ này, về sau thật sự là một vấn đề ác liệt nha! Nếu không giải quyết được, vậy thì Lam Lăng, Lâm Chỉ Vận, Tiếu Tình, thậm chí là Tô Nhã, đều không có khả năng chung sống hòa bình với nàng. tán gẫu với Trần Mộng Nghiên một lát, rồi Dương Minh đột nhiên nhớ ra còn có mấy tin nhắn khác còn chưa xem, vội vàng mở lên coi.

Trong đó có một của Trương Tân, gửi đến mình một đường link, Dương Minh trực tiếp tắt đi, tiểu tử này gửi đến chắc chắn không phải đồ tốt, nếu không phải web sex thì cũng là web đen.

Còn một cái là của" Ta là đại minh tinh" gửi tới, nói Dương Minh mở TV lên coi buổi phỏng vấn của nàng, Dương Minh nhìn thời gian, trời đất, là trưa hôm trước. Dương Minh chỉ làm bộ như không phát hiện, tắt đi.

Cuối cùng là củ" nữ giáo sư dã man", hỏi Dương Minh có thời gian nói chuyện với nàng không.

Dương Minh có chút buồn bực, bình thường" nữ giáo sư dã man" đều tìm hắn chơi đấu địa chủ, rất ít khi tìm hắn nói chuyện phiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui