Ngận Thuần Ngận Ái Muội

"Sao thế?" Dương Minh làm ra vẻ mặt vô tội nhìn Tôn Khiết.

"Cậu còn dám nói? Ai cho cậu rút tay ra?" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh, tức giận nói: "Đưa tay lại đây!"

"A?" Dương Minh sửng sốt, đưa lại? Nhìn đùi của Tôn Khiết, Dương Minh đành cười khổ đưa tay lại.

"Không được rút ra!" Tôn Khiết lập tức nói.

"Được. tôi sẽ để lại như cũ." Dương Minh thầm nghĩ, cái này là cô nói

nha, đến lúc đó cũng đừng nói tôi chiếm tiện nghi của cô đó!

"Bốp!" Tôn Khiết dùng sức vỗ vào bàn tay của Dương Minh, sau đó không

khỏi nhíu mày: "Sao lại cứng quá vậy? Tay sắt hả? Đau chết đi được!"

"." Dương Minh không nói gì, thì ra Tôn Khiết lại muốn cái này! Lực

đánh thì nhẹ, nhưng vẻ đau đớn trên mặt thì khá là lớn! Trời ơi, tay của

mình đánh gãy đại thu đó, đương nhiên là không có cảm giác đau rồi,

nhưng bàn tay non da thịt mịn màn như Tôn Khiết thì khác.

"Cậu không đau?" Tôn Khiết nhìn vẻ mặt không đổi của Dương Minh, không khỏi hỏi.

"Đau. đai chết mất." Dương Minh buồn cười, giả bộ đau đớn.

"Chán ghét!" Tôn Khiết đương nhiên biết Dương Minh giả vờ, không nhịn

được mắng một câu: "Được rồi, không được làm loạn nữa, lấy tay ra

nhanh!"

"Là cô kêu tôi để lên và không được lấy ra." Dương Minh làm ra vẻ không rõ.

"Tôi kêu cậu lấy ra sao cậu không nghe lời?" Tôn Khiết hỏi ngược lại.

"Haha!" Dương Minh kỳ thật cũng đã sờ đủ rồi, nếu mà còn sờ nữa, thì cơ

thể sẽ có phản ứng sinh lý, đến lúc đó mà không có chổ giải quyết, ngược

lại càng thêm khó chịu! Cái này gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy!

Dương Minh lấy tay ra, cười gượng hai tiếng.

"Không phải cậu tìm tôi có việc sao? Bây giờ nói đi!" Tôn Khiết liếc nhìn


Dương Minh một cái, sau đó thu hồi cái vẻ măt vui đùa quyến rũ, đổi

hành bộ mặt hết sức nghiêm túc.

Dương Minh thấy Tôn Khiết thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, trong nhất

thời không thích ứng được, cái này còn nhanh hơn so với biến sắc đại sư

nữa a! Do dự một lát rồi mới lên tiếng: "Tôi muốn nhờ cô giúp tôi tìm

một người ở Đông Hải."

"Người cần tìm là ai?" Tôn Khiết hỏi.

"Là chủ nhiệm của tôi thời sơ trung, bây giờ hình như đang kinh doanh ở Đông Hải" Dương Minh nói.

"Tìm chủ nhiệm sơ trung của cậu?" Tôn Khiết kỳ quái: "Cậu tìm ông ta làm gì? Lúc trước ông ta đối tốt với cậu lắm à?"

"Nói nhảm, là ngược lại, tôi tìm hắn để tính sổ" Dương Minh lạnh lùng nói.

"Tính sổ? Có phải cậu không vậy Dương Minh? Bụng dạ hẹp hòi!" Tôn Khiết

cảm thấy buồn cười: "Chuyện bao nhiêu năm rồi? Đã lớn cả rồi, đến bây

giờ cậu mới nhớ tìm hắn tính sổ? Có phải cậu đang đùa với tôi không?"

"Tôi cũng vừa mới biết không lâu, tôi tuyệt đối không thể tha cho việc

hắn đã làm!" Dương Minh cười lạnh nói: "Tôi không cho hắn chịu một chút

đau đớn thì trong lòng tôi sẽ không thoải mái"

"Chuyện gì mà canh cánh trong lòng vậy?" Tôn Khiết hỏi.

"." Dương Minh thở dài, do dự nửa ngày, rồi mới lên tiếng: "Mối tình đầu của tôi."

Dương Minh đem chuyện của mình và Tô Nhã ra kể lại cho Tôn Khiết nghe.

hắn cũng không có ý định giấu diếm cái gì, bây giờ đang nhờ Tôn Khiết

tìm người giúp mình, nếu mình không nói thật ra, Tôn Khiết khẳng định sẽ

có khúc mắc với mình.

"Thì ra là vậy." Tôn Khiết nghe xong, có chút cảm khái, một mối tình

vừa ngây ngô vừa tinh khiết nhưng cũng đầy ám muội. so với mối tình


thất bại trước kia của mình không khỏi tốt hơn vô số lần. Tôn Khiết

không khỏi hâm mộ.

"Tôi phải tìm hắn, để hỏi những bức thư mà Tô Nhã viết cho tôi đã ở

đâu." Dương Minh lắc đầu: "Tuy rằng tôi biết tỉ lệ hắn giữ chúng là

rất ít, nhưng tôi vẫn không từ bỏ ý định, phải tự mình xác thật chuyện

này."

"Không ngờ cậu cũng si tình vậy" Tôn Khiết thay đổi đề tài khác: "Những năm gần đây cũng không quen bạn gái khác?"

"Trời." Dương Minh có chút xấu hổ: "Tôi có bạn gái hay không hình như không có quan hệ đến chuyện này"

"Hoa tâm đại củ cải!" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, nói:

"Tôi muốn hỏi một vấn đề, nhớ biếu hiện của cậu ở trong toilet lần đó,

tuyệt đối không thể chưa từng có bạn gái!"

"Tôi và cô là lần đầu tiên." Dương Minh cười nói.

"Tôi và cậu cũng vậy." Tôn Khiết cũng nói thật, không lừa Dương Minh,

nhưng Tôn Khiết cũng nghe ra ý nghĩa trong câu nói của Dương Minh! Hắn

nói" Tôi và cô" là lần đầu tiên, không phải là vô nghĩa sao, chẳng lẽ còn

muốn có lần thứ hai, thứ ba??

"Cô cũng vậy." Dương Minh không tin Tôn Khiết là lần đầu tiên, cho nên

hắn cũng cho rằng ý của Tôn Khiết là giống như mình, đặc biệt ám chỉ

mình và nàng.

"Người này tôi sẽ hỏi thăm giúp cậu, chẳng qua, cậu cần cung cấp cho tôi

ảnh của hắn, cho dù không có ảnh, cũng phải có hình dáng đặc thù và

những thứ khác! Tôi sẽ nhờ người khác tìm giúp cậu!" Tôn Khiết nói.

"Ảnh chụp tôi có!" Dương Minh lấy ra một tấm ảnh đã chuẩn bị trước, đưa cho Tôn Khiết.


"Có ảnh là dễ làm rồi, chẳng qua người này phải thật sự ở Đông Hải, tôi

sẽ dặn người khác tìm giúp cậu, nhưng nếu không tìm được, thì cũng đừng

trách tôi" Tôn Khiết gật đầu, cất tấm ảnh vào túi.

"Không sao đâu, không tìm được thì thôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác!"

"Được, có tin tức tôi sẽ liên lạc với cậu"

"Cảm ơn." Dương Minh chân thành nói.

"Được rồi, tìm được người rồi cảm ơn sau." Tôn Khiết cười cười.

Trong xe Tôn Khiết có hướng dẫn điện tử, cho nên nhanh chóng chạy đến

quán Lâm ký trên đường đến học viện. Mặc dù mới khai trương không lâu,

nhưng cũng đã được bản đồ điện tử ghi nhận, có thể thấy được tốc độ phát

triển của thời đại nhanh thế nào rồi.

Từ xa Dương Minh đã nhìn thấy chiếc Audi r8 mà đậu trước cửa rồi, Tôn

Khiết cũng dừng xe lại, sau đó lấy di động ra gọi cho Dương Lệ một cú.

"Em đang ở đâu? Bọn chị đến rồi!" Tôn Khiết nói.

"Em ở lầu hai, phòng 208, mọi người lên đây đi!" Dương Lệ nói.

Trong một cái quán ăn đông khách như vậy, mà Dương Lệ lại không có hẹn

trước, có được phòng cũng rất kỳ quái nha! Nhìn đại sảnh chật ních người

như vậy, làm cho Dương Minh không khỏi kì quái.

Thật ra, lúc Dương Lệ đến đặt phòng, phục vụ nói là đã hết phòng, nhưng

Dương Lệ đã kêu bọn họ tìm quản lý đến đây, khi quản lý chạy lại, Dương

Lệ nói thẳng ra chú của nàng là Bạo Tam Lập, quản lý vừa nghe xong, vội

vàng tìm người chuẩn bị phòng.

Phương pháp này lầ nào Dương Lệ cũng dùng, và đều thành công rực rỡ!

Đi lên phòng, Dương Lệ đang cầm thực đơn, thấy hai người Dương Minh đi

vào, liền đưa thực đơn cho Tôn Khiết nói: "Hôm nay mời chị ăn cơm, chị

gọi món đi."

"Chị cũng lần đầu tiên đến đây, có món gì ngon thì chọn giùm đi!" Tôn Khiết nói với phục vụ.


"Dạ" Phục vụ gật đầu, chọn vài món đặc sắc của tiệm, sau đó hỏi: "Có dùng rượu không?"

"Không uống rượu, chúng tôi lái xe đến!" Tôn Khiết khoát tay: "Cho nước trái cây đi!"

"Hiện tại có nước chanh, nước dù, nước đào mật, còn có nước ngọt cái loại, xin hỏi dùng loại nào?" Phục vụ hỏi.

"Nước chanh đi." Tôn Khiết nói: "Còn em, Dương Lệ?"

"Em dùng nước mật đào" Dương Lệ nói.

"Còn vị tiên sinh này?" Phục vụ hỏi Dương Minh.

"Trà đá." Dương Minh nói

.

"Haha." Dương Lệ nghe xong không nhịn được cười: "Không phải là em tiếc tiền chứ?"

"Trời đất, mắt của chị để đâu vậy. Không thấy trong thực đơn ghi trà hoa

cúc một đồng một ly hả?" Dương Minh cũng biết Dương Lệ nói giỡn, nên

cũng không nổi giận, vì trong giọng nói của Dương Lệ không chút chế

nhạo, chỉ có cảm giác trêu ghẹo. Từ trong mắt của nàng cũng có thể nhìn

ra được, cảm nhận được sự chuyển biến của nàng, Dương Minh cũng cảm thấy

khó hiểu, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà đã có thể thay đổi tính

cách nhanh như vậy sao.

Ngay cả phục vụ cũng không nhịn được cười, ghi lại mấy món ăn rồi nhanh chóng rời đi."

"Dương Minh, sao cậu lại uống nước trà? Ăn xuyến cá mà lại uống nước trà, có vẻ không phù hợp!" Tôn Khiết cũng kỳ quái.

"Tối qua uống nhiều quá, ngủ không ngon, uống chút trà giúp tỉnh táo thôi." Dương Minh cười khổ.

"Tùng Giang có tiệm này bán xuyến cá là tuyệt nhất, hôm nay bổn thiếu

gia mang bọn mày đến đây ăn thử một chút!" Tôn Chí Vĩ nói với hai tên thủ

hạ.

"Cảm ơn Tôn thiếu gia!" Hai người kia vội vàng nói.

"Xe của tao không ngồi được nhiều người, chúng ta đi bộ thôi" Chiếc

Porsche của Tôn Chí Vĩ chỉ có hai chổ ngồi thôi: "Đi cái quán mới mở

gần học viên đó, tên là Lâm ký xuyến cá! Cho bọn mày ăn uống phủ phê"

"Vâng, đi theo Tôn thiếu gia, đương nhiên là được ăn được uống rồi!" Hai người nịnh nọt.

Vì thế, Tôn Chí Vĩ dẫn theo hai thuộc hạ, đi đến Lâm ký.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui