"Dương Lệ. chị mời con ăn cơm" Dương Minh vừa lỡ lời, nhanh chóng sửa lại, tránh cho cha không vui.
"Vừa rồi cha nghe con nói đến Tôn Khiết?" Dương Đại Hải hỏi: "Có phải là cô bé ở nhà bác hai lần trước không?"
"Đúng vậy, chính là nàng, cha, trí nhớ của cha thật tốt" Dương Minh gật đầu.
"Trí nhớ gì, đừng giả bộ, hình như quan hệ của con và nàng ta rất tốt?" Dương Đại Hải tiếp tục hỏi.
"Ặc. có thể coi như vậy" Dương Minh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha, có chút khó hiểu, không dám nói bậy, chỉ đành ba phải cho qua chuyện.
"Dương Minh nha!" Dương Đại Hải nói: "Con không thể bỏ rơi Trần Mộng Nghiên được! Nói gì thì nói, Trần Mộng Nghiên có thể coi trọng coi, đó là may mắn của con, con nghĩ đi, ba năm trung học của con là cái dạng gì? Còn Trần Mộng Nghiên người ta là gì?"
"Người ta là lớp phó học tập, còn con lại là thằng học sinh hư hỏng đứng đầu, Trần Mộng Nghiên giúp con học tập, nên con mới có thể lên đại học được. Bây giờ con không thể ở sau lưng nàng mà làm ra những chuyện xấu xa được! Nếu con dám làm chuyện gì có lỗi với nó, Dương Đại Hải này sẽ đánh gãy chân con!"
"Ặc. cha à, cha nói cái gì vậy." Dương Minh chột dạ, dù sao. hắn quả thật đã xảy ra vài chuyện với Tôn Khiết.
"Cha nói cái gì thì tự con rõ, không cần cha nói nhiều, tự nhìn nhận lại mình đi!" Dương Đại Hải hừ một tiếng, rồi quay đầu đi.
"Cha, cha yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện có lỗi với Trần Mộng Nghiên đâu" Dương Minh chỉ phải nói thế, chẳng qua, hắn không nói hết câu, không có lỗi với Mộng Nghiên thì không có nghĩa là không được abc với con khác.
Giữa trưa, Dương mẫu chuẩn bị xong, cả nhà ba người cùng nhau ăn cơm, Dương Minh luôn rất thích thú tay nghề của mẹ, mà mẹ cũng nói rồi, về sau sẽ tìm thời gian đặc huấn cho Trần Mộng Nghiên, mà Trần Mộng Nghiên cũng có hứng thú với cái này.
Khoảng bốn giờ, Dương Minh nhận được điện thoại của Tôn Côn: "Lão đệ, đang ở đâu?"
"Tôn ca, em ở nhà, còn anh?"
"Anh vừa mới giao xe, đang ngồi xe của mình đến nhà chú, anh đã dặn bạn anh đến khách sạn nói trước, nếu không lúc này sẽ không dón được xe!" Tôn Côn nói.
"Haha, anh nghĩ thật chu đáo" Dương Minh thầm nghĩ, bây giờ mà muốn đón xe, quả thật khó càng thêm khó!
"Chú gọi cho tiểu thân mật của chú đi, để nàng ta chuẩn bi một chút" Tôn Côn dặn: "Anh đón chú, rồi đến đón nàng ta"
"A? Tiểu thân mật?" Dương Minh sửng sốt: "Tôn ca, nàng ta không phải là tiểu mật của em"
"Haha, không phải cũng không sai biệt lắm, tiểu tử à, còn giả bộ với đại ca à! Hôm nay anh chỉnh chết chú!" Tôn Côn cười nói.
"Haha, uống rượu thì phỏng chừng anh không phải là đối thủ của em" Dương Minh cũng cười.
Tiểu thân mật? Dương Minh có chút mê muội, Chu Giai Giai là tiểu mật của mình? Má ơi, nếu đem nhà ta về nhà, vậy thì chỉ có nước đề phòng lo lắng đến chết mất! Không biết sẽ lại phá hư cái gì của mình!
Vì không muốn làm hư bầu không khí, nên Dương Minh vẫn phải gọi cho Chu Giai Giai, nhưng theo suy nghĩ của Dương Minh, hắn không muốn mang nàng đi.
"Alo? Chu Giai Giai? Tôi là Dương Minh" Dương Minh đi thẳng vào vấn đề: "Bạn chuẩn bị xong chưa? Vừa rồi Tôn đại ca đã gọi điện cho tôi, anh ấy sẽ đến đón tôi, rồi đến đón bạn luôn"
"Mình đang ở nhà, đã chuẩn bị xong rồi" Chu Giai Giai nhận được điện thoại của Dương Minh, hưng phấn vô cùng, cái nàng mong chờ đã đến! Chu Giai Giai vốn không phải là một đứa con gái thích ăn diện, bình thường đến trường thì mặc đồ cũng rất bình thường. chẳng qua hôm nay vì Dương Minh, Chu Giai Giai vẫn chọn lựa đồ đạc cẩn thận, chờ đợi cho buổi tối hôm nay.
Nàng mà biết được Dương Minh có ý định không muốn mang nàng đi, thì không biết sẽ có suy nghĩ thế nào. Chẳng qua, một trong những nữ nhân vật chính của chúng ta, Chu Giai Giai, tuy rằng không được Dương Minh đối xử tốt, nhưng nàng ta thật sự rất si tình, cho nên đôi khi không khỏi được thần may mắn chiếu cố, cũng là lúc bắt đầu câu chuyện của nàng và Dương Minh.
"Ờ, nhà bạn ở đâu, nói cho tôi biết địa chỉ" Dương Minh thì không hưng phấn, chỉ hỏi thăm bình thường.
"Nhà của mình ở Thụy Tây Tân Thành, Tôn đại ca lái xe, hẳn là biết chổ này" Chu Giai Giai nói.
"Được rồi, khi nào tôi và anh ấy đến sẽ gọi cho bạn, bạn đi xuống là được rồi"
Khoảng mười phút sau, Dương Minh nhận được điện thoại của Tôn Côn, Tôn Côn đã đến cửa tiểu khu của Dương Minh, Dương Minh liền mang giầy, mở cửa đi xuống lầu.
"Tôn ca!" Dương Minh chạy lại hướng xe của Tôn Côn.
Tôn Côn ngồi ở vị trí kế người lái, bắt tay với Dương Minh, nói: "Từ từ, không cần gấp!"
"Haha, không thể làm chậm trễ việc làm ăn của bạn anh được!" Lên xe, Dương Minh cười nói.
"Thì có sao đâu!" Người lái xe quay đầu lại, là một người khoảng ba mươi tuổi: "Tôi là Vương Kỳ, rất hân hạnh được biết cậu, tôi nghe Tôn ca đề cập đến cậu hoài! Nếu tôi không bận thì cũng đã cùng đi uống với cậu!"
"Xin chào, Vương ca, em là Dương Minh!" Dương Minh vươn tay nắm lấy tay Vương Kỳ"
"Đi thôi, đến đâu?" Vương Kỳ hỏi.
"Thụy Tây Tân Thành, anh biết không, Vương ca?" Dương Minh hỏi.
"Cái gì mà không biết, tôi cả ngày lái xe, bản đồ Tùng Giang cũng đã chạy mấy vòng" Vương Kỳ nói: "Chổ đó cũng không xa, chỉ khoảng mười phút là tới!"
"Vậy để em gọi cho nàng, kêu nàng đi xuống" Dương Minh nói, liền móc điện thoại ra gọi cho Chu Giai Giai.
"Dương Minh, mọi người tới rồi?" Chu Giai Giai vui vẻ tiếp điện thoại: "Vậy mình xuống đây"
"Còn mười phút nữa chúng tôi mới tới, bạn chuẩn bị đi" Dương Minh nói.
"Tốt, vậy mình đi mặc quần áo" Chu Giai Giai nói.
Vương Kỳ nhanh chóng lái xe đến Thụy Tây Tân Thành, Chu Giai Giai đã chờ sẳn ở đây.
"Lên xe!" Dương Minh mở cửa xe, nói với Chu Giai Giai.
Chu Giai Giai thấy Dương Minh, gật đầu, bước nhanh lại, lên xe.
"Giới thiệu một chút đi!" Vương Kỳ cười nói.
"Vương ca, đây là Chu Giai Giai, là bạn học đại học của em, cũng là bạn học thời sơ trung" Dương Minh giới thiệu.
"Xin chào! Anh tên là Vương Kỳ, là bạn lái của Tôn ca!" Vương Kỳ gật đầu tự giới thiệu.
"Xin chào, Vương ca" Chu Giai Giai gật đầu nói.
"Bạn học sơ trung, bạn học đại học. ha ha, thanh mai trúc mã!" Vương Kỳ cười nói: "Hai người thoạt nhìn cũng xứng đôi đấy, tự tài ăn nói diện mạo!"
"Ặc. Vương ca, anh hiểu lầm." Dương Minh nhìn Chu Giai Giai đỏ mặt, còn tưởng rằng nàng thẹn thùng, nhanh chóng giải thích: "Em và nàng ta chỉ là bạn học thôi"
"Được được, bạn học thì bạn học" Vương Kỳ lắc đầu: "Chúng ta đi, Tôn ca, đến Bưu Ký gần nhà anh?"
"Đúng vậy, đi quán đó, hương vị tốt, giá cả vừa phải" Tôn Côn gật đầu: "Chẳng qua, tiểu Vương, chú không có lộc ăn rồi"
"Khụ. Về sau sẽ có cơ hội mà, không kém hôm nay đâu!" Vương Kỳ lắc đầu, chẳng qua mọi người đều có thể thấy được sự tiếc nuối trong mắt.
Bởi vì Vương Kỳ còn phải làm việc, cho nên chở đám người Dương Minh đến Bưu Ký, liền lái xe rời đi.
Cái quán Bưu Ký do Tôn Côn đề cử quả thật rất đông khách, còn chưa đến giờ cơm mà đã hơn nữa số bàn có khách rồi.
Đám người Dương Minh kiếm một cái bàn ngồi xuống, bắt đầu gọi món.
"Ăn gì đi, hôm nay anh mời khách! Hai ta không say không về!" Tôn Côn cần lấy thực đơn trong tay phục vụ, đưa cho Dương Minh.
"Tôn đại ca, hôm qua không phải đã nói rồi sau, em mời khách mà! Sao có thể bắt anh trả!" Chu Giai Giai nói.
"Hôm qua chỉ là nói đùa thôi, có thể để em trả được sao? Dương Minh cũng không đồng ý đâu" Tôn Côn cười nói: "Có phải không lão đệ?"
"Đúng, đúng." Dương Minh gật đầu: "Chu Giai Giai, nếu Tôn ca đã muốn mời khách, vậy để anh ấy mời, cùng lắm thì lần sau chúng ta mời lại"
Lần sau? Chúng ta? Trong lòng Chu Giai Giai vui vẻ, còn có lần sau? Hơn nữa chính miệng Dương Minh còn nói là chúng ta! Vậy đại biểu là, nàng cũng là một nhóm với Dương Minh! Chu Giai Giai sao có thể không hưng phấn cho được!
"Bạn sao vậy?" Dương Minh nhìn Chu Giai Giai cười ngây ngô khó hiểu: "Phát ngốc cái gì thế?"
"A? Không. không có gì." Chu Giai Giai hồi phục tinh thần, vội vàng lắc đầu, vui vẻ nói: "Vậy cũng được, Tôn ca, lần sau anh không được giành với em!"
"Nhất định nhất định!" Tôn Côn cười nói: "Lần này là đến chổ của anh, đương nhiên anh muốn mời khách! Lần sau đến chổ của các em!"
"Quyết định vậy đi!" Chu Giai Giai đồng ý, như vậy, nàng sẽ có cơ hội ở chung với Dương Minh, hơn nữa, đối mặt với Tôn Côn, nàng còn là người của Dương Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...