"Cái gì?" Dương Minh bất chợt cảm thấy chỉ số IQ của mình tựa hồ không đủ dùng, còn không thì bà già trước mặt này cũng thuộc loại tâm thần hạng nặng rồi, nếu không, người bình thường cũng không thể nào nói ra những lời nói kinh điển thế này được.
"Cái gì là cái gì?" Đối phương hỏi ngược lại.
"Tôi hỏi bà nói cái gì?" Dương Minh cảm thấy cái đầu mình bắt đầu nặng dần rồi.
"Không có gì, tôi có một đứa cháu gái thôi" Đối phương nói.
"Bà có cháu gái thì đã sao, nói nhảm vừa thôi. Bà đã nói bà thả Lam Lăng ra mà, tôi muốn gặp nàng!" Dương Minh thật sự có chút bất đắc dĩ, nói chuyện với người có đầu óc không bình thường riết rồi não cũng mất bình thường luôn.
"Lam Lăng là cháu gái của tôi, tôi có thể làm gì nó?" Đối phương phán một câu rất bình thường: "Nó đang ở Miêu Cương dốc lòng tu luyện, tạm thời không gặp được đâu"
"A?" Dương Minh lần này hoàn toàn ngây ngốc luôn rồi, nghe xong lời nói của bà già, nhất thời kinh ngạc đến hóa đá, sau đó mới lên tiếng nói: "Bà nói cái gì? Lam Lăng là cháu ngoại của bà??"
"Đúng vậy, ngạc nhiên lắm sao?" Đối phương lấy cái mặt nạ xuống, quơ tay một cái, cái mặt nạ nhất thời biến mất, ngay cả ánh mắt của Dương Minh cũng không thấy rõ cái mặt nạ ấy đã biến đi đâu, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Dương Minh bỗng nhiên lùi về sau hai bước, lạnh lùng nhìn bà già, nói: "Bà có chứng cứ gì chứng minh Lam Lăng là cháu gái của bà? Nói cách khác, có cái gì chứng minh bà là bà ngoại của Lam Lăng? Làm sao để tôi tin được chứ?"
"Vì sao tôi lại phải gạt cậu?" Bà già sửng sốt: "Sao, cậu không tin tưởng tôi?"
"Tại sao tôi phải tin bà? Tôi làm sao biết được đây có phải là trò đùa của bà hay không?" Dương Minh lạnh lùng nói.
"Tự mình xem đi!" Bà già không biết từ chổ nào móc ra một phong thư, ném cho Dương Minh.
Dương Minh đưa tay nhận lấy, nhanh chóng mở ra, trong đó là chữ viết của Lam Lăng! Dương Minh kích động ầm mầ, chữ viết của Lam Lăng, Dương Minh vẫn có thể nhận ra.
"Dương Minh.
Bà ngoại đến Tùng Giang làm vài việc, vốn em cũng muốn đi, nhưng bây giờ là giai đoạn tu luyện quan trọng, bà ngoại không cho em ra ngoài, không còn cách nào, em chỉ có thể viết cho anh vài câu, nói cho anh biết sự tưởng niệm của em.
Em rất nhớ anh, cơ hồi mỗi buổi tối khi ngủ, đều nằm mơ thấy anh, mơ thấy hai ta ở cùng một chổ cả ngày, em sẽ nhanh chóng học thành cổ thuật, sau đó đến bên cạnh anh, không bao giờ rời xa nữa.
Bà ngoại của em là một người tốt, chỉ là hơi kì quái thôi, anh đừng giận bà nha!
Lăng Lăng của anh!"
Xem xong bức thư viết tay của Lam Lăng, Dương Minh mới nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi: "Bà thật sự là bà ngoại của Lam Lăng?"
"Giả có thể đổi" Bà già gật đầu: "Lần này tin chưa?"
"Vẫn có chút chưa tin." Dương Minh cười khổ, trong thư viết, tính tình thì tốt, chỉ hơi kì quái, tại sao mình không nhìn ra? Vừa đến đã lấy Lam Lăng ra uy hiếp mình, sau đó còn ép mình đi chết? Cái gì mà tốt chứ? Tính tình tốt? Điên!
"Có phải tức giận chuyện hồi nãy không?" Bà già cười hỏi.
"Tức giận thì không, chỉ cảm thấy khó hiểu" Dương Minh nói thật: "Cho nên, tôi vẫn chưa tin bà là bà ngoại của Lam Lăng"
"Cậu thông minh như vậy, sao lại không biết nghĩ chứ?" Bà già lắc đầu, nói: "Được rồi, khỏi thắc mắc nữa, tôi giải thích cho cậu nghe!"
"Hy vọng bà không gạt tôi nữa" Dương Minh gật đầu, kỳ thật từ lúc đọc xong bức thư của Lam Lăng, Dương Minh đã tin tưởng một chút bà ngoại của Lam Lăng rồi, chẳng qua, chuyện quá mức quái dị, làm cho hắn nhất thời không tiếp thụ được.
"Đứa nhỏ Lam Lăng này, tuổi còn nhỏ, tôi sợ nó bị lừa, cho nên muốn mượn cơ hội này, thử nhân phẩm của cậu một chút!" Bà già cười nói: "Tôi muốn thử xem cậu rốt cục có thương Lam Lăng không, yêu đến mức độ nào. Cho nên, đã nghĩ ra một cách để thử nghiệm cậu!"
"Nếu hôm nay cậu không tới, tôi sẽ thất vọng. Bởi vì cậu không cần Lăng Lăng, tôi cũng sẽ không để nó phải đau khổ nữa."
"Có ý gì? Nếu tôi không tới, vậy bà sẽ chia rẽ chúng tôi?" Dương Minh hỏi.
"Nghe tôi nói đã. chẳng qua câu hỏi của cậu rất hay" Bà già nói tiếp: "Vì sao tôi phải chia rẽ hai người! Tôi trực tiếp làm cho cậu chết ngoài ý muốn không được sao? Tôi hạ Cổ, bệnh viện căn bản không thể nhìn ra được nguyên nhân cái chết."
Dương Minh nổi hết cả da gà. cũng may, tình cảm của mình với Lam Lăng là thật, nếu không thì chết thế nào cũng không biết.
"Cho nên, cậu đến, tôi rất vui, chứng minh trong lòng cậu có Lăng Lăng!" Bà già nói: "Tiếp tục, cậu đã đến, tôi lại muốn nhìn xem, tuy rằng cậu yêu nó, nhưng rốt cục vì nó mà trả giá thế nào?"
"Vì thế, tôi liền chuẩn bị cho cậu quyết định chọn giữa cậu và Lăng Lăng, hai người chỉ có một người sống, chẳng qua nếu cậu chọn Lăng Lăng chết, tôi cũng sẽ không tổn thương cậu, và tôi sẽ để cậu an toàn rời đi. Nhưng về sau cậu sẽ không bao giờ gặp lại Lăng Lăng, và thư của Lăng Lăng viết cho cậu, tôi sẽ xử lý luôn."
"Nhưng cậu trả lời của cậu làm tôi rất hài lòng, nhất là cậu không cần do dự mà chọn để Lăng Lăng sống, làm cho tôi vô cùng vui mừng! Cậu đã đi đến bước này, tôi cũng không can thiệp vào chuyện của cậu và Lăng Lăng nữa."
"Chẳng qua, cái này vẫn chưa đủ để làm tôi yên tâm giao Lăng Lăng cho cậu. Bởi vì, tôi hy vọng rằng bạn trai của Lăng Lăng phải là một người có tình có nghĩa, không phải là một mãng phu! Cũng may, tôi kêu cậu chết, cậu vẫn không đồng ý, chờ đến khi gặp được Lăng Lăng, chờ nó thoát hiểm rồi, mới yên tâm"
"Đừng cho rằng tôi không biết cậu nghĩ cái gì, cậu muốn chờ khi Lăng Lăng thoát hiểm rồi quay lại liều chết với tôi đúng không?"
Dương Minh đổ mồ hôi, thì ra trước đó chỉ là thí nghiệm, hơn nữa lại rất cẩn thận! Bản thân không hề nghĩ qua, có thể tạo ra một ấn tượng" kinh khủng" như vậy với bà ngoại của Lam Lăng!
"Trước đó con quả thật có nghĩ như vậy, chẳng qua bây giờ con đã nghĩ khác rồi." Dương Minh ngượng ngùng gãi đầu.
"Bây cậu nghĩ cái gì?" Bà già tò mò hỏi.
"Sau đó con lại cảm thấy bà là người bị tâm thần. bà đừng nổi giận! Biểu tình của bà lúc ấy quả thật có chút." Dương Minh nói.
"." Bà già trầm mặc: "Tiểu tử, dám nói ta bệnh thần kinh à?"
"Chỉ đùa một chút." Lần này Dương Minh cũng không dám kiêu ngạo nữa, hắn không muốn tiếp tục dây dưa đề tài này, vì thế đổi đề tài: "Đúng rồi, làm sao bà biết chổ của con và Lam Lăng ở trước kia?"
"Mấy ngày trước, ngày nào tôi cũng đến xem" Bà già giải thích: "Tôi muốn nhìn thử xem cậu có phải là người có tình nghĩa hay không, nếu cậu không đến, vậy có nghĩa là cậu đã quên Lăng Lăng, và tôi cũng không cần tìm đến cậu"
Dương Minh thầm nghĩ may mắn! Bản thân thiếu chút nữa đã vụt mất Lam Lăng!
"Được rồi, con tin, ngài là bà ngoại của Lam Lăng, chào bà ngoại!" Thái độ của Dương Minh xoay 180 độ, từ" bà" thành" ngài".
"Ừ, cái này còn được được" Bà ngoại cười nói: "Đến đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu"
Nói xong, bà ngoại của Lam Lăng liền đưa tay vuốt ve phiến đá bên cạnh Dương Minh, nhất thời tấm bia đột nhiên chuyển động, mở ra một con đường ngầm!
"Đường ngầm?" Hai mắt Dương Minh sáng lên.
"Đúng vậy, đây là do ông ngoại của Lam Lăng. chẳng qua Lam Lăng theo họ mẹ, cho nên nếu trong tộc, Lam Lăng phải gọi hắn là gia gia, con đường này là do hắn xây nên" Bà ngoại giải thích.
"Vậy Lam Lăng vì sao không gọi bà là nãi nãi?" Dương Minh kì quái hỏi.
"Hồi nhỏ có gọi, nhưng về sau sửa lại, rồi cũng quen luôn, nhưng khi Lam Lăng sinh ra, vẫn chưa được gặp gia gia của nó" Bà ngoại giải thích.
Dương Minh gật đầu, cũng không hỏi thêm về vấn đề này nữa, theo phía sau bà ngoại của Lam Lăng, đi vào trong đường ngầm.
Khi Dương Minh bước vào, không biết bà ngoại lại làm cái gì, mà tấm bia đá trên đầu của Dương Minh lại nhanh chóng khép lại, sau đó, mấy ngọn đèn trong đường ngầm, từ từ sáng lên.
"Sao lại có đèn? Nơi này có điện hả?" Dương Minh kì quái: "Mấy đường ngầm trong TV đều có đèn sao?"
"Nếu nghiêm khắc mà nói, thì cái này vẫn chưa tính là đường ngầm gì, chỉ là một cứ điểm của Lam gia ở Tùng Giang, xây từ năm 86, làm sao mà không có điện!" Bà ngoại của Lam Lăng vừa đi vừa nói: "Nghe nói cậu tốt nghiệp trung học Hồng Kỳ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...