Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Dương Minh hơi nản lòng, bản thân ngày hôm qua khó khăn lắm mới phát hiện ra một ít chổ quan trọng của dị năng, thì hôm nay lại thất bại! Chẳng lẽ điểm xuất phát của mình sai rồi sao?

Vừa rồi, Dương Minh cũng nhìn Trần Lục trong trạng thái vô cùng khẩn trương, cái này không thể giả được, cho nên, theo suy đoán ban đầu của mình, cái giả thuyết thời điểm đối phương sợ hãi trong lòng là sai lầm.

Nói đến sợ hãi, Dương Minh chợt nhớ đến Tống Hằng, tất nhiên, Tống Hằng còn phải sợ hãi mình hơn cả Trần Lục, nhưng mình vẫn không nhìn thấy được suy nghĩ trong đầu của hắn.

Dương Minh lắc đầu, xem ra mình quá nóng lòng, căn bản là không phải như vậy! Hôm nay vốn không cần thí nghiệm, có một ví dụ rõ ràng như Tống Hằng, thí nghiệm vừa rồi căn bản là thừa thải!

Nếu nói đến Tống Hằng, thì còn có một trường hợp đặc biệt hơn, là Quách Kiện Siêu! Còn có đám người Trương Vũ Lượng, Dương Minh đều không" nhìn thấy" được suy nghĩ của bọn họ. Đúng là bó tay, có lẽ, hôm qua mình suy nghĩ quá đơn giản!

Lúc đến đến nhà, Dương Đại Hải đã trở lại, nhìn thấy Dương Minh về, lập tức hỏi: "Đại Minh, con xem mẹ con mặc bộ đồ này thế nào?"

Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn, thì ra mẹ vừa mới mua một bộ da thỏ, Dương Minh nhất thời dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ có một bộ da thú rồi mà, còn mua da thỏ làm gì nữa!"

"Da thú thì đúng rồi, nhưng mẹ vẫn phải ăn mặc bên ngoài chứ!" Dương mẫu cười khổ nói: "Thân phận của mẹ bây giờ là công nhân, con kêu mẹ mặc đồ da thú ra ngoài à? Người ta còn hiểu lầm mẹ chứ, tưởng đâu bộ da thú này trộm ở đâu tới!"

"." Dương Minh không biết nói sao nữa: "Làm gì có ai nghĩ nhiều như vậy chứ? Hơn nữa mẹ hoàn toàn có thể nói là con mua cho mẹ mà!"

"Giấu thế nào cũng có người biết thôi" Dương mẫu cẩn thận nói: "Đầu năm nay, lòng người cách bụng. Lỡ như bị người xấu theo dõi rồi giở trò thì sao? Cho nên kín đáo một chút vẫn nên! Con xem, cái bộ da thỏ này, mặc vào cũng không bị lạnh, rất ấm áp! Hơn nữa lông xù, nhìn thật đẹp! Chỉ có bốn trăm đồng thôi!"

"Được rồi, mẹ thích làm gì thì làm!" Dương Minh biết suy nghĩ của cha mẹ rất khó thay đổi, cho nên chỉ cần bọn họ vui vẻ là được rồi!

Giống như chiếc xe đạp hôm nay, kỳ thật là Dương Minh dành tặng cho cha, Dương Đại Sơn thích mỗi ngày đạp xe đi làm, cái thói quen này đã có hơn mười năm rôi. Muốn ông sửa cũng không thể được! Bây giờ Dương Đại Sơn đang cởi một chiếc Martin bị người ta vứt đi, nhìn cái sườn xe cứ lắc lắc, tưởng chừng sắp rớt vậy.


Dương Minh nhiều lần đề cập đến vấn đề mua xe đạp cho cha, nhưng Dương Đại Sơn sống chết cũng không đồng ý, lần này xe này không cần bỏ tiền ra, Dương Minh cũng không sợ cha sẽ không cần.

"Cha, bạn của con cho con một chiếc xe đạp, đang để dưới hiên, bây giờ con lên đại học rồi, ở trong phòng ngủ của trường, cũng không cần dùng, cha lấy xài đi nha" Dương Minh nói.

"Của bạn cho? Không phải con bỏ tiền ra mua chứ?" Dương Đại Hải nghi ngờ hỏi.

"Không đâu, con muốn mua cho cha, cũng không cần mua loại lòe loẹt như vậy cái này rõ ràng là xe thể thao của người trẻ tuổi!" Dương Minh nói: "Nếu cha cảm thấy không tốt, vậy thì con đem nó đi bán sắt vụn vậy!"

"Đừng bán!" Dương Đại Hải vội cản: "Không được bán! Con bán sắt vụn thì có được bao nhiêu tiền đâu!"

"Thì đập lấy sắt rồi bán!" Dương Minh nghiêm trang nói, nhưng trong lòng vui như hoa.

"Vậy cũng không được! Để cha chạy cho!" Dương Đại Hải nói.

Trong lòng Dương Minh thầm cười trộm hai tiếng, sau đó cùng cha đi vào phòng. Mẹ còn đang sửa sang lại chiến lợi phẩm hôm nay, tuy rằng không phải đồ quý giá gì, nhưng có thể nhìn thấy, mẹ vô cùng vui vẻ.

Dương Minh thở dài, hắn quyết định không cưỡng cầu cha mẹ thích ứng với cuộc sống của kẻ có tiền nữa, chỉ cần bọn họ vui vẻ, bọn họ hạnh phúc, thì mấy cái này không quan trọng nữa.

"Cha, tiền trong nhà có đủ xài không, không đủ thì nói cho con biết, chổ con còn rất nhiều." Dương Minh hỏi một câu.

"Đủ rồi, con cũng không cần quản nhiều, bây giờ con không xài tiền gia đình, tiền lương của cha và mẹ đều có chút dư dả, huống chi còn có gửi ngân hàng nữa!" Dương Đại Hải cười nói.


Dương Minh gật đầu, không nói thêm gì.

Ăn cơm chiều xong, Dương Minh liền cảm thấy tâm tình không yên, thời gian trôi quá chậm, bây giờ còn bốn tiếng nữa mới đến mười hai giờ, Dương Minh không biết nên trải qua như thế nào.

Dương Minh lấy điện thoại ra, gọi cho Lam Lăng một cú, tuy rằng biết rõ lúc này Lam Lăng hẳn là sẽ tắt máy, nhung Dương Minh vẫn chưa từ bỏ ý định.

Trong điện thoại, truyền ra tiếng tút tút tút chờ đợi quen thuộc!

Gọi được?! Tự nhiên gọi được? Lam Lăng mở máy??! Dương Minh kìn nén nội tâm kích động, lẳng lặng đợi.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tạm thời không nghe máy được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau." Trong điện thoại truyền ra giọng nói quen thuộc của tổng đài viên.

Một loạt những suy nghĩ vớ vẫn hiện lên trong đầu Dương Minh, điện thoại gọi được, tại sao Lam Lăng lại không nghe điện thoại của mình?! Dương Minh vội vàng nhấn nút gọi lại.

"Tút. Tút." Hoàn hảo, bên kia vẫn chưa tắt máy, còn bên này thì Dương Minh đang cầu nguyện cho có người nhanh chóng bắt máy.

"Alo?" Điện thoại truyền đến một giọng nói rất quỷ dị khàn khàn: "Chuyện gì?"

"Hả?" Dương Minh sửng sốt hỏi: "Đây có phải là điện thoại của Lam Lăng không?"


"." Đối phương im lặng một hồi lâu, mới nói: "Lam Lăng. cậu là ai?"

"Bà là ai?" Dương Minh hỏi ngược lại: "Tại sao bà lại nghe điện thoại của nàng?"

"Cậu chính là Dương Minh?" Đối phương không trả lời Dương Minh, mà đột nhiên hỏi một câu làm Dương Minh hoảng sợ.

"Tôi là Dương Minh, bà rốt cục là ai?" Dương Minh cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng không ổn, hay là, đối phương chính là kẻ đã bắt cóc Lam Lăng?

"Haha, mười hai giờ, đừng quên, đến đi, rồi cậu sẽ biết." Đối phương cười lạnh một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Quả nhiên, quả nhiên có người bắt cóc Lam Lăng! Dương Minh lúc này đã tin chuyện Lam Lăng bị người ta bắt cóc là thật, nhưng cuối cùng vẫn không biết rõ, đối phương vì sao muốn tìm mình?

Nghe giọng nói của đối phương, có vẻ rất xa lạ với mình, nói cách khác, người này không quen thuộc với mình. Nếu đã như vậy, càng không có lý do dùng Lam Lăng để áp chế mình!

Trừ phi là cái loại biến thái, hoặc là đối phương muốn dùng mình để áp chế Lam Lăng! Nghĩ đến đây, Dương Minh nhất thời cảm thấy khả năng này vẫn lớn một chút!

Dương Minh gọi lại số điện thoại đó, muốn thám thính tình hình một chút!

Cũng may, đối phương cũng không tắt máy, điện thoại vẫn gọi được.

"Cậu phiền quá vậy? Có chịu để yên không? Có chuyện gì?" Đối phương vừa tiếp điện thoại, đã bắt đầu nạt nộ.

"Tôi muốn nghe giọng của Lam Lăng!" Dương Minh nói rất dứt khoát.

"Buối tối lại đây là được nghe" Đối phương hừ lạnh một ti6e1ng: "Còn có chuyện gì khác không?"


"Tôi không nghe được giọng của Lam Lăng, làm sao tôi tin được Lam Lăng đang ở trong tay bà?" Dương Minh hỏi ngược lại.

"Cậu không tin, vậy thì đừng đến!" Đối phương đáp rất tỉnh bơ.

"Lam Lăng căn bản là không có trong tay bà, bà gạt tôi đúng không? Bà muốn bắt tôi, để uy hiếp Lam Lăng đúng không?" Dương Minh bắt đầu chất vấn hàng loạt vấn đề.

"." Đối phương bắt đầu im lặng.

"Sao, có phải bị tôi đoán trúng rồi không? Không còn lời nào để nói?" Dương Minh cười lạnh nói.

"Tôi không thể không bội phục trí tưởng tượng của cậu, thật sự rất phong phú!" Giọng nói của đối phương tựa hồ như có chút bất đắc dĩ: "Thứ nhất, tôi muốn bắt cậu thì dễ như trỏ bàn tay, tôi cần gì phải lừa cậu? Thứ hai, tôi vì sao phải uy hiếp Lam Lăng? Nó đang ở trong tay tôi, thứ ba, cậu tin hay không tin mặc kệ cậu không tin thì cậu có thể không đến, không ai buộc cậu đến!"

Lần này đến phiên Dương Minh bí lời, đối phương quả thật nói rất có đạo lý, với thân thủ của đối phương, muốn bắt Dương Minh căn bản không cần lao lực như vậy.

Nhìn cuộc gọi kết thúc, Dương Minh lắc đầu, xem ra, chuyến này, mình phải đi rồi!

Chẳng qua, nếu như vậy, chuyện này càng làm cho người ta trở nên khó hiểu, đối phương không có hứng thú với mình! Muốn bắt mình thì cũng dễ dàng, vậy vì sao lại phải gọi mình đến?

Rốt cục, cũng đã đến mười giờ ba mươi, Dương Minh chuẩn bị đi đến đập chứa nước của núi Tây Tinh, Dương Minh phát hiện ra từ lúc bản thân lên đại học rồi, cha mẹ cũng dung túng khá nhiều, buổi tối rời khỏi cửa cũng không can thiệp vào.

Lúc này đón taxi vẫn tương đối tốt, không tốn nhiều thời gian, Dương Minh đã đón một chiếc xe chạy đến đập chứa nước của núi Tây Tinh.

Đương nhiên, Dương Minh cũng không kêu xe dừng lại ngay đập chứa nước, mà xuống xe cách đó khoảng 1km.

Tài xế có chút buồn bực, ở đây không có làng, không có cửa hàng, cũng chẳng có gì, Dương Minh đến đây làm quái gì? Chẳng qua, vì Dương Minh đưa tiền xe cũng không ít, nên tài xế cũng lười hỏi. Sau khi Dương Minh xuống xe, tài xế liền phóng xe chạy một mạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui