"Ngày mai nếu có lúc mình thấy nhau, mong rằng em vẫn sẽ còn nhớ nhau, anh thầm mong ở trong giấc mộng xưa, gặp lại cô bé thơ."
"Còn nhớ không em."
Hát đến đây, trong lòng Dương Minh không kìm được hồi tưởng lại tình cảnh của mình và Tô Nhã trước kia, lại nghĩ đến Trần Mộng Nghiên, nhớ đến Lam Lăng, còn có Tiếu Tình, Lâm Chỉ Vận, thậm chí Triệu Oánh.
Bài hát này, sao giống mình thế.
Bài hát chấm dứt, Dương Minh cũng không ở lại, trực tiếp đi ra ngoài cửa, không nhìn người nào, cũng không nói thêm cái gì.
"Dương Minh." Chu Giai Giai kêu lên một tiếng, nhưng Dương Minh vẫn không dừng lại.
"Ai!" Chu Giai Giai bất đắc dĩ thở dài.
Tôn Hạo Minh nhìn thấy Dương Minh rời đi, vội vàng đuổi theo.
Dương Minh cùng Tôn Hạo Minh đi rồi, bầu không khí nơi đây rõ ràng kém hơn rất nhiều, tuy rằng lúc có hai người thì cứ coi như là vô hình, nhưng Dương Minh vừa đi, làm cho bầu không khí trở nên rất nặng nề.
Tùy Quang Khải đã thử thay đổi vài lần, nhưng vẫn không có hiệu quả, vì thế để mọi người tự nhiên trò chuyện với nhau.
Dương Minh đi ra ngoài đại sảnh, thở một hơi thật dài. Đúng vậy, hắn chịu không nổi, lời ca cứ như đang thấm vào trong tim phổi của hắn, Dương Minh không thể kìm chế được thương cảm, thậm chí còn có cảm giác muốn khóc, khóc thật lớn!
Ngồi trên ghế sa long, thật lâu mà vẫn chưa thể bình tĩnh được, Dương Minh nhắm hai mắt lại, hồi tưởng lại tất cả những chuyện xưa, những lúc cùng với Tô Nhã khi xưa.
Một lát sau, Dương Minh mở mắt ra, nhìn thấy Tôn Hạo minh đang ngồi bên cạnh mình.
"Lại nhớ nàng?" Tôn Hạo Minh thấy Dương Minh mở mắt, thở dài hỏi.
"Haha, đúng vậy, chẳng qua chỉ là ngẫm lại mà thôi" Dương Minh bất đắc dĩ cười khổ: "Tao nhớ lúc trước khi đến trường, mày cũng thường xuyên hỏi tao như vậy"
"Ừ, khi đó tao cảm thấy rất khó hiểu, tự nhiên mày vì một đứa con gái mà trở nên như thế, trong mắt tao, là không thể nào." Tôn Hạo Minh hít sâu một hơi: "Chẳng qua, sau đó tao mới hiểu được tâm tình của mày"
"Nói chuyện của mày đi" Dương Minh lắc đầu, nhìn Tôn Hạo Minh nói.
"Chuyện của tao?" Tôn Hạo Minh sửng sốt, vẻ mặt trở nên bàng hoàng, nói: "Ba tao chết rồi"
"Cái gì?" Dương Minh ngạc nhiên, nhất thời kinh ngạc.
"Ngạc nhiên lắm phải không?" Tôn Hạo Minh gật đầu nói: "Ba của tao vì tham ô nên bị phán tử hình. Haha, thì ra, ông già tao lại là một tội phạm tham ô."
Dương Minh nghe xong vô cùng khiếp sợ, lúc trước hắn mơ hồ biết được, cha của Tôn Hạo Minh là quản lý công ty nhà nước nào đó, nhưng chức vụ cụ thể thì không biết.
"Cái này chưa tính là cái gì đâu.mày biết gì sao tao luôn hờ hững với những người đã từng thích tao không?" Tôn Hạo Minh chua xót hỏi một câu.
Dương Minh lắc đầu, hắn cũng nghi hoặc, thời điểm sơ trung, Tôn Hạo Minh được rất nhiều em xinh tươi thích, chẳng qua Tôn Hạo Minh lại làm như không có hứng thú.
"Bởi vì tao có một người bạn gái thanh mai trúc mã, ba của nàng ta là bạn của ba tao, cũng là đồng nghiệp, hai nhà đã kết giao nhiều năm, từ nhỏ tao đã chơi chung với cô bé ấy." Nói đến đây, Tôn Hạo Minh dừng lại, thở dài, lại tiếp tục nói: "Sau khi ba tao bị phán tử hình, cả nhà nàng ta đoạn tuyệt lui tới với tao."
"Sau đó mày đành cam chịu?" Dương Minh không ngờ Tôn Hạo Minh đã trải qua một biến cố nhân sinh lớn như vậy.
"Có thể coi là vậy. tao không có cái gì, tao chịu không nổi ánh mắt nhìn tao, nhà của tao đã không còn gì, bất động sản, ô tô, toàn bộ đều mất!" Tôn Hạo Minh buồn bả nói: "Dương Minh, rốt cục tao đã biết cảm giác lúc đó của mày."
"Đúng rồi, mẹ mày đâu?" Dương Minh hỏi.
"Mày không biết sao? Từ nhỏ tao đã mồ côi mẹ" Tôn Hạo Minh kỳ quái nhìn Dương Minh một cái, vì chuyện này rất nhiều người biết.
Dương Minh lắc đầu, lúc ấy hắn không quan tâm đến mấy thứ này, cho nên cũng không chú ý. Chẳng qua đúng như lời Tôn Hạo Minh nói, chỉ có một người cha, mà cũng đã chết, thì hắn thật sự không có chổ nương tựa!
"Bây giờ mày làm gì?" Dương Minh có chút tiếc hận hỏi, thành tích của Tôn Hạo Minh tốt hơn bản thân nhiều, nếu như không có chuyện này xảy ra, hoàn toàn có thể thi đậu đại học.
"Không có gì, ra đời sống thôi, đi nhảy trong mấy câu lạc bộ đêm thôi" Tôn Hạo Minh nhún vai nói: "Xem như là người một nửa vậy, nửa trắng nửa đen"
Dương Minh gật đầu, hiểu ý của Tôn Hạo Minh nói. Đi nhảy trong các câu lạc bộ đêm, ít nhiều gì cũng có chút quan hệ với hắc đạo, nhưng không phổ biến thôi.
"Vậy về sau mày tính làm gì?" Dương Minh hỏi một câu: "Không có khả năng làm ăn kiểu này suốt đời được? Thứ mày ăn chính là tuổi trẻ của mày đó"
"Ừ, gần đây tao mới quen biết một lão đại, thử xem về sau có thể tự mình mở một cái hay không." Tôn Hạo Minh nói.
"Quen biết lão đại? Mày muốn làm xã hội đen?" Dương Minh có chút kinh ngạc hỏi.
"Bằng không thì sao bây giờ? Hiện tại tao đã không có năng lực gì, mày cũng nói, khiêu vũ cũng không thể nhảy cả đời, cơm ăn chính là tuổi trẻ, vài năm sau thì sao? Loại nửa trắng nửa đen như tao, biện pháp tốt nhất chính là đi hắc đạo" Tôn Hạo Minh nói: "Muốn vào cũng dễ dàng"
"Mày nghĩ kỹ chưa?" Dương Minh nhìn Tôn Hạo Minh, hỏi một câu.
"Ừ, tao đã sớm quyết định rồi" Tôn Hạo Minh gật đầu nói: "Vốn tao tưởng rằng mày vẫn còn lăn lộn, muốn cùng mày làm một chút chuyện, không ngờ mày đã hoàn lương!"
"Nói cái gì mà khó nghe vậy, cái gì mà hoàn lương, giống như gái gọi vậy" Dương Minh cười mắng một câu.
"Được rồi, hôm nào tìm mày uống rượu" Tôn Hạo Minh vỗ vỗ vai Dương Minh, sau đó nói: "Tao đi trước, mày ở đây chơi đi"
"Cùng đi thôi, ở đây chẳng có người nào đáng để lưu luyến cả" Dương Minh nhàn nhạt nói.
"Dương Minh, Tôn Hạo Minh, hai bạn muốn đi sao?"
Hai người vừa ra đến cửa, chợt nghe thấy phía sau có người gọi.
Dương Minh quay lại nhìn, thì ra là Chu Giai Giai, cùng nàng đi ra còn có Tùy Quang Khải và đám bạn học của hắn, hiển nhiên là yến hội đã xong rồi.
"Dương Minh, Tôn Hạo Minh, sao đi vội vả thế, còn chưa chơi được gì mà, nào, cùng đi nhảy thôi" Tùy Quang Khải tuy rằng không muốn giao tiếp với Dương Minh và Tôn Hạo Minh, chẳng qua làm người tổ chức, vẫn phải lấy đại cục làm trọng, thể hiện sự quan tâm của hắn với mỗi người.
"Đi thôi, qua xem thử" Dương Minh thấy đi không được, bất đắc dĩ nói với Tôn Hạo Minh.
"Đi nhảy à, là điểm mạnh của tao đó, cho mày biết thế nào là vũ vương" Tôn Hạo Minh cũng cười nói.
Làm một cái resort giải trí, luôn có đầy đủ các phương tiện cần thiết, hơn nữa chỉ cần một phiếu là được, không cần mỗi cái đều phải mua phiếu.
Đoàn người được Tùy Quang Khải dẫn vào, đi đến sàn nhảy bên trong resort Tiên Nhân Độ.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên bên tai của Dương Minh, đã nhiều năm qua chưa đến, Dương Minh có một cảm giác vừa xa lạ nhưng lại rất quen thuộc.
Đúng vậy, từ thời trung học, cơ hồ như Dương Minh chưa đến sàn nhảy bao giờ, bây giờ. Bây giờ trong sàn nhảy mở vài bài hát, mà Dương Minh cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe. Còn Tôn Hạo Minh hiển nhiên rất quen thuộc với hoàn cảnh này, nhanh chóng hòa nhập, bắt đầu nhảy múa.
"Dương Minh, lại đây!" Tôn Hạo Minh vừa nhảy vừa nói.
Tâm tình của Dương Minh hôm nay không được tốt, cho nên rất khó được vui vẻ, cố gắng vài lần, đều không có cảm giác, vì thể đành từ bỏ, ngồi xuống bàn nghỉ gần đó.
Chu Giai Giai là loại nữ sinh ngoan ngoãn. trời đất, nàng ta là nữ sinh ngoan sao? Ra vẻ quá, nhưng Dương Minh lại cảm thấy nàng không phải vậy. Nhưng thực tế thì sao, Chu Giai Giai hiển nhiên cũng không thích loại hình nhảy múa kiểu này, đi đến đây, cũng bởi vì chiều lòng của mọi người.
Mọi người tùy tiện tìm chổ nhảy, Chu Giai Giai cũng bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Dương Minh, khi nàng nhìn thấy hắn, liền nhanh chóng bước lại chổ đó.
Nhưng mà, chưa đi được đến hai bước, Chu Giai Giai liền cảm thấy mông của mình bị người khác dùng tay bốp lấy.
"Bốp!" một tiếng, một âm thanh đáng khinh vang lên: "Co dãn lắm nha!"
Chu Giai Giai quay đầu lại, nhìn thấy hai người thanh nên đang nhìn mình, không khỏi chán ghét. Chẳng qua Chu Giai Giai cũng biết bọn họ không phải người tốt, nên cũng không muốn gây chuyện, vì thế cũng chỉ đành nhịn xuống.
Nơi này mở cửa tự nhiên, tất cả mọi người có thể đến đây chơi, cho nên người nơi đây cũng rất hỗn tạp.
Hai người kia nhìn thấy Chu Giai Giai không dám phản kháng, còn tưởng rằng nàng ta dễ ăn hiếp, vì thế không kiêng nể sờ soạng một phen, trong miệng thì huýt sáo, nói: "Em gái, mông của em thật tròn!"
"Không biết vú của em có tròn như vậy không?" Người bên cạnh cũng lên tiếng.
"Các anh còn nói nữa tôi sẽ gọi người!" Chu Giai Giai cảnh cáo một câu.
"Gọi người? Tốt, gọi thêm nhiều em đến đây, mọi người cùng nhau vui vẻ!" Thằng kia cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...