Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Dương Minh cũng không để ý, dù sao những người này cũng không quan hệ gì với mình, Dương Minh đến nơi này, cũng chỉ muốn nhìn xem có gặp được Tôn Hạo Minh hay không, hoặc là Tô Nhã.

Hắn cũng biết cái khả năng này cơ hồ như không có, nhưng con người đôi khi thường là vậy, dù biết rõ là không có khả năng, nhưng vẫn muốn đi nhìn một chút.

Nhìn những người trước mắt quen thuộc như xa lạ này, Dương Minh bất đắc dĩ tìm một chổ yên tĩnh ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

Mà Chu Giai Giai tuy rằng có chút không yên lòng Dương Minh, chẳng qua nàng cũng từng là lớp phó học tập, vóc người lại xinh đẹp, cho nên xuất hiện đã thu hút người khác, không thể thoát thân. Cho nên đành phải để Dương Minh rời đi, chẳng nhìn thấy Dương Minh kiếm một chổ ngồi xuống, cũng không có biểu tình hờn giận gì, Chu Giai Giai mới yên lòng.

Dù sao Dương Minh cũng là do mình mời tới, nếu hắn không vui lòng thì trong lòng Chu Giai Giai cũng chẳng tốt đẹp gì.

Không lâu sau, cả lớp đều xôn xao, Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là tên lớp trưởng Tùy Quang Khải đến, nghe nói người này thời trung học đã được ban khoa học tự nhiên của một trường đại học xx tuyển chọn, là một thiên tài.

Chẳng qua đối với con người này cũng không có ý gì, nhưng đám nữ sinh lại hết sức hưng phấn, Tùy Quang Khải chẳng những học tập giỏi, bộ dáng cũng không tệ, toàn thân phát ra khí chất nho nhã.

Tùy Quang Khải trời sinh đã là một nhân vật thích đứng trên đầu người khác, cho nên khi hắn đến, tất cả mọi người cùng nhau đón tiếp hắn.

"Xin lỗi, gia phụ có vài chuyện làm chậm trễ, tôi thân là lớp trưởng mà lại đến trễ, thật sự là có lỗi" Tùy Quang Khải tao nhã giải thích, sau đó nói: "Mọi người tập hợp, nhìn xem có đến đông đủ không?"

"Dương Minh!" Chu Giai Giai kêu: "Qua đây tập hợp này!"


Dương Minh kỳ thật đã sớm biết chuyện này, hắn nhìn thấy hình dáng miệng của Tùy Quang Khải đang nói cái gì rồi, chẳng qua Dương Minh vốn là người tản mạn, căn bản là không thích bị người khác quản chế.

Nghe Chu Giai Giai gọi, Dương Minh mới lười biếng đứng dậy, đi lại đám người.

Tùy Quang Khải có chút bất ngờ nhìn Dương Minh một cái, hắn còn tưởng loại học sinh như Dương Minh sẽ không tham gia lần họp lớp này, thật không ngờ hắn cũng tới. Chẳng qua trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nói: "Dương Minh, đã lâu không gặp"

"Không lâu không lâu, mới có ba năm" Dương Minh đáp.

Tùy Quang Khải vốn không xem loại tiểu nhân vật như Dương Minh vào trong mắt, chào hỏi cũng chỉ là hình thức, nghe câu trả lời vui đùa của Dương Minh, cũng không để ý gì, gật đầu mà đi đón tiếp người khác.

Vừa rồi còn tụ năm tụ ba, vừa nghe Tùy Quang Khải kêu lập tức tụ lại, không thể không nói năng lực tổ chức của hắn vô cùng cường đại.

Ngay khi Tùy Quang Khải biểu diễn năng lực, trong đám người lại xôn xao!

"Tôn Hạo Minh! Tôn Hạo Minh đến!" Mấy nữ sinh kêu lớn, nếu như nói Tùy Quang Khải là thư sinh văn nhã, thì Tôn Hạo Minh mới khí phách. Hai người trong lớp đều là nhân vật tiêu biểu, thành tích học tập tương đương nhau, tuy rằng ngoài mặt hai người hòa hợp, nhưng rất nhiều người đều biết, hai người đang âm thầm cạnh tranh.

Nguyên nhân rất đơn giản, một núi không thể có hai hổ, ai lại không muốn trở thành tiêu điểm của mọi người chứ!


Tùy Quang Khải luôn tỏ vẻ không sợ hãi gì, nhưng khi nghe đến ba chữ Tôn Hạo Minh kia, thì cũng không khỏi nhíu mày, chẳng qua, khi nhìn thấy cách ăn mặc của Tôn Hạo Minh, lại không khỏi nghi hoặc!

Không riêng gì hắn, những người khác trong lớp, ngay cả Dương Minh cũng có cảm giác kỳ quái!

Tôn Hạo Minh mặc một bộ đồ da màu đen bó sát người, trông rất là. lãnh khốc, trên mặt còn mang thêm một cái kính mát! Nếu không có thông báo, cho dù Tôn Hạo Minh bước vào cởi kính xuống, thì phỏng chừng cũng không ai nhận ra.

Chẳng qua, cách ăn mặc của Tôn Hạo Minh thế này, hình như không phải của một học sinh, mà ngược lại có vẻ giống một đại ca xã hội đen!

"Xin chào Tôn Hạo Minh!" Tuy rằng Tùy Quang Khải đối với Tôn Hạo Minh không có hảo cảm gì, nhưng giữa hai người cũng không có gì xảy ra. Tùy Quang Khải cũng không cần phân cao thấp, chỉ đơn giản chào hỏi hắn một câu.

Tôn Hạo Minh nhìn Tùy Quang Khải, lại làm bộ như không thấy gì, đi đến bên cạnh Dương Minh, cười cười, vỗ vai hắn nói: "Đến sao?"

"Ừ, tao đến để thăm mày!" Dương Minh gật đầu: "Nếu mày đến trễ một chút, tao đã đi rồi"

"Ha ha, không ngờ nhân duyên của Tôn Hạo Minh tao lại tốt như vậy, có thể làm cho Dương điên nhớ đến tao!" Tôn Hạo Minh cười nói.

"Dương điên? Hạo Minh, tên này không cần nhắc đến, cái này là do tuổi trẻ không hiểu chuyện." Dương Minh cười nhẹ.


Sắc mặt Tùy Quang Khải có chút khó coi, vừa rồi Dương Minh đối với mình đã không mặn không nhạt, bây giờ Tôn Hạo Minh lại làm như không thấy! Tùy Quang Khải muốn phát hỏa, chẳng qua lại nhịn xuống, hình tượng mà hắn xây dựng không cho phép hắn làm như vậy, cho nên làm ra vẻ không thoải mái nhìn Dương Minh và Tôn Hạo Minh cười nói: "Hai anh em các cậu lát nữa vào bàn rượu từ từ ôn chuyện! Bây giờ cũng đã đến giờ rồi, chúng ta nên vào thôi!"

Tôn Hạo Minh thấy Tùy Quang Khải không tức giận, cười chế nhạo: "Tính tình của bạn vẫn tốt lắm"

"Haha, bạn cũng vậy, còn biết nói đùa nữa" Tùy Quang Khải ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng có chút buồn bực, lúc trước Tôn Hạo Minh đến trường có chút kín đáo, sao bây giờ lại thế này?

"Tùy bạn, hiểu sao cũng được" Tôn Hạo Minh nhàn nhạt nói, không thèm nhìn Tùy Quang Khải.

Tùy Quang Khải đã rất mất mặt rồi, bất quá sức nhẫn nại của hắn thật kinh người, cũng không biểu hiện hờn giận gì, mà tổ chức cho mọi người ngồi vào chổ.

Trên đường đi đến phòng ăn, Tôn Hạo Minh hỏi Dương Minh: "Thế nào, bây giờ làm cái gì?"

"Làm cái gì? Đương nhiên là đến trường" Dương Minh có chút kỳ quái nhìn Tôn Hạo Minh: "Chẳng lẽ mày không đến trường?"

Vừa rồi Dương Minh đã kỳ quái, cách ăn mặc của Tôn Hạo Minh, rõ ràng không giống một sinh viên, cho dù là sinh viên, cũng không phải loại tốt lành gì! Bây giờ và trước đó Tôn Hạo Minh không giống nhau! Khi đó Tôn Hạo Minh cũng ăn mặc rất nổi, nhưng cũng là hình tượng của một đứa bé trai, không thể nào suy sút như bây giờ được!

"Haha, đã sớm không học rồi" Tôn Hạo Minh lắc đầu: "Dương ca, bây giờ còn ra đường không?"

"Ra cái gì mà ra, sau khi nghe được những lời mày nói, tao thấy rất có đạo lý, nên lên trun ghọc, liền an phận rất nhiều" Dương Minh cười khổ nói: "Dù sao ra ngoài đường cũng không phải là kế lâu dài"


"Không phải đâu, Dương Minh, thân thủ của mày và danh tiếng năm đó, nếu không tiếp tục lăn lộn, thật sự quá lãng phí!" Tôn Hạo Minh có chút tiếc nuối.

"Tôn Hạo Minh?" Dương Minh có chút quái dị nhìn hắn, sau đó cau mày hỏi: "Mày là Tôn Hạo Minh năm đó sao? Tao cảm thấy mày không giống như vậy? Tuy rằng bộ dáng còn rất giống."

"Mẹ kiếp! Dương Minh, mày đừng có giỡn, tao đương nhiên là Tôn Hạo Minh!" Tôn Hạo Minh có chút dở khóc: "Bây giờ nhớ lại những lời tao đã nói với mày, tao đã cảm thấy tao cũng rất ngây thơ, lúc ấy tao chỉ nghĩ rằng học tập tốt là quan trọng nhất, có thể có được tất cả, nhưng tao phát hiện ra, tao đã sai. sai rất trầm trọng"

"Tôn Hạo Minh, ý của mày là, mày bỏ học là vì muốn làm xã hội đen?" Dương Minh nghe xong, vô cùng kinh ngạc nhìn Tôn Hạo Minh! Cái này quá bất ngờ, làm cho Dương Minh không thể chấp nhận ngay được!

Hắn cũng không ngờ được, Tôn Hạo Minh trước kia học tập tốt như vậy, thế mà lại bỏ học! Còn kẻ được gọi là học sinh vứt đi như hắn, Dương điên, lại có thể đậu vô đại học hàng hiệu!

"Dương Minh, chuyện này lát nữa tao sẽ nói với mày, bây giờ nhiều người, tao không muốn nói" Tôn Hạo Minh thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ bả vai của Dương Minh, nói: "Chăng qua, Tôn Hạo Minh trước kia đã không còn tồn tại."

Dương Minh tuy rằng mơ hồ đoán được Tôn Hạo Minh có lẽ đã gặp chuyện gì đó, chẳng qua hắn vẫn vô cùng hối tiếc. Năm đó, hai người được xem trọng nhất trong lớp chính là Tôn Hạo Minh và Tùy Quang Khải!

Bây giờ Tùy Quang Khải hiển nhiên đã trở thành một con người sáng giá, mà Tôn Hạo Minh lại trở thành một người khác.

"Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên tao họp lớp, và cũng muốn đến nhìn mày!" Tôn Hạo Minh nhàn nhạt nói: "Thời sơ trung, hai đứa rất là hợp."

Tôn Hạo Minh còn chưa nói xong, đã bị Chu Giai Giai ngắt lời: "Dương Minh, hai người nhanh lên một chút, thang máy đang chờ kia!"

"Đi thôi, cơm nước xong lại nói!" Dương Minh vỗ vỗ bả vai của Tôn Hạo Minh, kéo hắn về hướng thang máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui