"Không!" Dương Minh lắc đầu: "Căn bản là tao không muốn giết mày, bằng không thì mày đã chết, không còn nhiều lời với tao được vậy!"
Xà ca rùng mình, ngẫm thấy lời của đối phương nói cũng đúng, nếu như vừa rồi thanh chủy thủ không cắm vào tay, thì mình bây giờ đã teo rồi! Chẳng qua, nếu đối phương đã nói là không giết hắn, vậy thì Xà ca cũng yên lòng, chỉ cần không phải lấy mạng mình, thì cái gì cũng có thể từ từ thương lượng!
Nhưng không biết điều kiện của đối phương là gì? Nếu không phải đến giết mình, chẳng lẽ cầu tài?
"Hảo hán, mày muốn tao làm gì cứ nói đi!" Nghĩ rằng mình không chết, Xà ca cũng sảng khoái hơn.
"Xem ra mày vẫn tương đối thức thời, vốn đang định nắn gân mày một chút!" Dương Minh lạnh lùng nói.
"Không cần. không cần. Háo hán, mày cứ nói đi, muốn tao làm thế nào?" Xà ca hoảng sợ vội vàng nói.
"Một câu, rời Tùng Giang, không tranh đoạt nơi này" Dương Minh nói từng chữ.
"Rời Tùng Giang?" Xà ca sửng sốt, lập tức nói: "Là Bạo Tam Lập hay Vu Hướng Đức phái mày tới?"
"Hừ!" Dương Minh khinh miệt cười: "Hai tên đó chưa đủ năng lực sai khiến tao!"
"Vậy mày thuộc." Trong lòng Xà ca chợt lạnh, nếu như người này dễ làm vậy, thì sẽ có những tổ chức khác tham gia.
"Ông chủ của tao không thích nhìn mày làm loạn ở Tùng Giang!" Dương Minh lạnh lùng nói: "Biết vì sao hắc đạo Tùng Giang nhiều năm nay không ra cái gì không?" Dương Minh bắt đầu trò quăng lưu đạn của mình: "Ông chủ không muốn thấy cục diện này!"
Xà ca biết Dương Minh không dối gạt mình, bởi vì hắc đạo Tùng Giang quả thật chẳng có gì ra hồn, ngay cả súng ống cũng không có, chổ ăn chơi cũng rất ít, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ có người đứng sau lưng cố ý áp chế?
"Những cái cần nói tao đã nói" Dương Minh không đợi Xà ca trả lời, bản thân tiếp tục nói: "Tóm lại ông chủ không thích thấy mày, mày nhanh cút đi! Vì ông chủ không cho tao giết mày, nếu không tao cũng lười nói nhiều!"
Vẻ mặt Dương Minh bắt đầu mất kiên nhẫn, làm cho Xà ca hoảng loạn! Cái này căn bản không giống giả vờ! Đối phương rất thong thả, rất khinh thường mình, hoàn toàn có một tư thái của cường giả nhìn kẻ yếu!
Về phần người chủ trong lời nói của đối phương, chẳng lẽ là lão đại của tố chức sát thủ này? Nghĩ đến đây, Xà ca sợ đến mức giật mình, trong đầu lập tức xuất hiện vài suy nghĩ dọa người!
Hay Tùng Giang là tổng bộ của tổ chức này? Vì thế mới cố ý áp chế không cho thế lực khác phát triển? Không sai, rất có thể!
Nghĩ đến đây, Xà ca nhất thời tức giận, lý tưởng trước kia trong nháy mắt đã hóa thành hư ảo! Kêu hắn sống chết với bang phái khác, hắn không sợ! Nhưng đối mặt với tổ chức sát thủ, Xà ca còn chưa ngu ngốc đến mức đó!
Loại tổ chức này, người thường có thể chơi được sao? Phỏng chừng không đợi cho mình phát triển kịp, đã bị đối phương giết chết rồi.
"Không nói nhiều với mày, tao đi, ngày mai tao mà thấy mày còn ở Tùng Giang, thì nói cho thằng em mày đến nhặt xác!" Dương Minh lắc đầu, tùy ý nói: "Còn nữa, đừng chơi với loại súng này, rất dễ cướp cò, nếu không, hôm nào tao cho mày một khẩu AK47"
"." Xà ca câm lặng trong im lặng, loại hắc bang nhỏ nhoi như mình chơi với loại súng này, đã tốt lắm rồi, đám hắc đạo Tùng Giang còn chưa có súng nữa là, mày nghĩ bọn tao giống như đám sát thủ chuyên nghiệp bọn mày hay sao?
Xà ca thấy Dương Minh biến mấy sau cửa sổ, nhất thời nằm xụi lơ trên giường! Hắn thở dài, rốt cục đã biết vì sao hắc đạo Tùng Giang không ai nhúng tay vào, mình còn tưởng rằng kiếm được một món lớn chứ, không ngờ miếng thịt này khó nhai quá! Nơi này quá nguy hiểm!
Tuy rằng Xà ca vẫn còn đau lòng vì lợi ích sẽ lập tức đến tay, chẳng qua nếu so với cái mạng nhỏ này, thì lợi ích tính cái cứt chó gì! Chết mẹ rồi, thì có nhiều tiền cũng vô dụng!
Không suy nghĩ nữa, ngày mai nhanh chóng rút lui! Hả? Không đúng, ngày mai Rốt cục khi nào mới được xem là ngày mai, bây giờ đã 11h rồi, qua 12h thì có tính là ngày mai không?
Đối phương nói không rõ ràng gì hết, chẳng phải đây là cố tình chơi mình sao? Nếu mình không rời nơi này trước 12h thì sẽ chết tại đây?
Nói thật, nếu Dương Minh không biểu diễn cái trò phóng phi đao kia, thì Xà ca sẽ không dễ dàng tin tưởng! Chẳng qua, Xà ca đã là người từng trải, vẻ mặt và bộ dáng của Dương Minh cho thấy, đây là một kẻ rất nguy hiểm!
Cho nên Xà ca không muốn mạo hiểm! Thấy Dương Minh có thể không tiếng động mà đến nơi của mình, rồi rời đi, thì đã biết người này tuyệt đối không đơn giản!
Phải biết rằng, phóng ở mỗi tối của Xà ca đều là hên xui, trừ tâm phúc ra, thì đám tiểu đệ bên ngoài không ai biết! Hơn nữa di động hay phương tiện liên lạc cũng không có trên người của đám tâm phúc, căn bản là không thể liên lạc với bên ngoài, cho nên Xà ca có ly do tin tưởng người kia, thật sự đã trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp của sát thủ!
Nếu không làm gì, thì căn bản là không cần sợ! Xà ca căn cứ vào những lời nói của Dương Minh, đã cảm thấy chuyện này rất khả nghi, Tùng Giang nhiều năm qua, tại sao hắc đạo lại không thể thành danh? Mà trong thành phố này không thiếu người, cho nên chỉ có một giải thích duy nhất, là có người đứng sau lưng cố ý áp chế!
Kỳ thật là hắn không rõ ràng, vì vụ án của Hồ Tam năm đó thật sự có ảnh hưởng quá lớn, cho nên mấy năm nay không ai dám làm loạn!
Bây giờ Xà ca đã rất sợ hãi, tất cả mọi chuyện đã không còn quan trọng, Xà ca nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó tìm những thủ hạ thân tín chuẩn bị rút ra khỏi chổ nguy hiểm này!
Đúng vậy, không ai dám lấy mạng ra đùa cả!
Vì thế, nửa đêm nay, trong xưởng sửa chữa có một chiếc xe chạy ra, hướng thẳng về Đông Hải.
Sau khi Dương Minh cưỡi xe máy rời đi, trong lòng thầm mắng Xà ca cùi bắp! Chuyện hôm nay thật sự không có chút khiêu chiến, tưởng rằng sau khi mình rời đi thì Xà ca sẽ hạ lệnh cho đàn em chặn mình lại, thật không ngờ ra ngoài rồi mà một chút động tĩnh cũng không có! Cho đến khi mình cưỡi xe máy đi, thì xưởng sửa chữa vẫn im lặng!
Dương Minh cười khổ lắ đầu, trước đó mình chuẩn bị dây trói rồi. Kế hoạch của Dương Minh là, sau khi cưỡng bức Xà ca, rồi nhanh chóng trở lại mái nhà, sau đó nhảy qua bên kia, rồi lên toilet lầu ba nhảy xuống sợi dây thùng đã chuẩn bị trước, phía dưới là chiếc xe của mình, cứ như vậy sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Thật không ngờ, kế hoạch hoàn mỹ của mình lại không được dùng! Chẳng qua nhìn bộ dáng của Xà ca như vậy, Dương Minh biết thủ đoạn của mình đã có hiệu quả, xem ra Xà ca khẳng định sẽ không dám tiếp tục lưu lại Tùng Giang!
Dương Minh nghĩ Xà ca sẽ rời đi, nhưng không ngờ lại chạy nhanh như vậy!
Dương Minh lái xe đi chưa xa, liền thấy bên trong xưởng sửa chữa sáng đèn lên, ngay sau đó có một đội xe chạy ra, hướng về Đông Hải.
Dương Minh vốn đang muốn bố trí lại hành động tiếp theo, chẳng qua bây giờ xem ra không cần thiết, Dương Minh lấy điện thoại ra gọi cho Hầu Chấn Hám, nói đơn giản: "Tứ Xà bang đã bị thu phục, có thể dựa theo kế hoạch làm việc!"
"Dạ, ông chủ!" Chờ Hầu Chấn Hám nói xong, Dương Minh liền cúp điện thoại.
"Thế nào?" Thấy Hầu Chấn Hám trả lời điện thoại xong, Bạo Tam Lập vội vàng hỏi.
"Ông chủ đã thu phục Tú Xà bang, chúng ta có thể ra tay!" Hầu Chấn Hám nói." Đã thu phục? Nhanh vậy sao?" Bạo Tam Lập sửng sốt, không tin nói: "Chỉ một ngày?"
"Ông hoài nghi năng lực của ông chủ?" Sắc mặt Hầu Chấn Hám đột nhiên trầm xuống.
"Không. không dám. tôi không có ý đó." Bạo Tam Lập nhìn sắc mặt của Hầu Chấn Hám, lập tức giật mình! Đúng vậy, trước đó Hầu Chấn Hám đã nói, ông chủ cần thuộc hạ là người tuyệt đối tin phục! Hơn nữa, nếu ông chủ có năng lực thu phục Tứ Xà bang chỉ trong một ngày, vậy thì đối phó với một thủ hạ không nghe lời. Bạo Tam Lập không lạnh mà run.
"Hừ!" Hầu Chấn Hám hừ một tiếng: "Không phải thì tốt rồi, có thể an bài hành động, nhớ kỹ, bây giờ ông là người của ông chủ, không được nghi ngờ ông chủ!"
"Tôi hiểu rồi!" Bạo Tam Lập lau mồ hôi gật đầu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì Địch Lôi chạy vào, vui mừng nói: "Báo ca, Hầu ca, theo tin tức truyền đến, người của Tứ Xà bang đang rút khỏi cứ điểm, trở về Đông Hải!"
Bạo Tam Lập tuy rằng trước đó đã nghe qua Hầu Chấn Hám nói, chẳng qua bây giờ nghe tin này xong, không khỏi vui mừng, nhưng chẳng qua trong lòng thì vô cùng kinh hãi! Người chủ của mình, quả thật là một người có năng lực!
Cũng từ giờ phút này, Bạo Tam Lập không dám có sự nghi ngờ với ông chủ nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...