Ngận Thuần Ngận Ái Muội

"Tôi lấy thẻ làm cái gì? Ông không cần phải vu cáo người khác như vậy được không? Cái máy ảnh này mới mua, căn bản là chưa sử dụng qua, tôi còn chưa mua thẻ nhớ nữa là!" Vương Học Phạm đắc ý nói: "Lão Ngô, bây giờ ông chịu buông tay chưa?"

"Cái này." Ngô Đồng Sơn ngượng ngùng buông cổ áo Vương Học Phạm ra, có chút không cam lòng, nhưng lại không dám làm gì. Chỉ nhìn chằm chằm Vương Học Phạm.

Tiếu Tình cũng nhíu mày, xem ra, Ngô Đồng Sơn không phải là không đáng tin! Trước kia Tiếu Tình cũng đã hoài nghi, cho nên tiến hành sửa đổi nghiêm khắc đối với phòng thí nghiệm, bây giờ Ngô Đồng Sơn bắt được quả tang Vương Học Phạm đang sử dụng máy ảnh, nhưng trong máy lại không có thẻ nhớ, điều này làm cho Tiếu Tình khó xử.

Nói thật, nàng nghe hai người nói xong, có khuynh hướng nghiên về bên Ngô Đồng Sơn! Ai lại đem máy ảnh thử nghiệm trong phòng thí nghiệm? Cái này thuần túy là nói nhảm!

Dương Minh đứng bên cạnh quan sát rõ ràng mọi chuyện, lúc này thấy Tiếu Tình nhíu mày, biết nàng khó xử! Dưới tình huống bây giờ, Tiếu Tình là chủ nhiệm, nhưng không có chứng cứ thì không thể để cho Ngô Đồng Sơn tiến hành xét người Vương Học Phạm!

Hơn nữa, nhìn bộ dáng không chút sợ hãi của tên Vương Học Phạm, không ngừng kêu gào Ngô Đồng Sơn xét người, nhưng vậy rõ ràng là thẻ nhớ không ở trên người hắn!

Chẳng qua, Dương Minh có thể xác định được, d ù sao mình cũng có dị năng nhìn thấu, không cần phải phiền phức, cứ trực tiếp nhìn lên người hắn, phát hiện ra trên người Vương Học Phạm rõ ràng không có thẻ nhớ! Hèn chi tên này trấn tĩnh như thế, xem ra đã sớm có chuẩn bị! Dương Minh dĩ nhiên không tin hắn ngồi thử chức năng của máy ảnh kỹ thuật số rồi! Phỏng chừng Tiếu Tình cũng sẽ không tin, nhưng không có chứng cớ, ai làm gì được nhau?

Vốn Dương Minh không có ý định quản chuyện này, nhưng do việc này có liên quan đến Tiếu Tình, Dương Minh không thể không quản! Nhìn người phụ nữ mình khó xử, đây không phải là phong cách của Dương Minh!

Dương Minh bắt đầu nghiên cứu cẩn thận tên Vương Học Phạm này! Được rồi, nếu nhìn bề ngoài không phát hiện được, thì nhìn sâu vào một chút thử xme? Nghe nói phương pháp nhét thẻ nhớ vào hậu môn không phải là không có khả năng!


Nghĩ đến đây, Dương Minh bắt đầu tiếp tục nhìn thấu Vương Học Phạm!

Trời! Dương Minh nhất thời vui vẻ, quả nhiên tên Vương Học Phạm này nhét trong lỗ đít! Người này không ngại bẩn thỉu rồi! Nếu chứng cớ đã tìm được, Dương Minh cũng không cần lo lắng nữa!

"Cái này, để em nói hai câu được chứ?" Dương Minh đứng lên nói.

"Em là ai?" Ngô Đồng Sơn và Vương Học Phạm đồng thời hỏi.

"Em là em trai của chị Tiếu Tình, đã ngồi nghe câu chuyện này nãy giờ!" Dương Minh nói: "Để em đứng trên góc độ người quan sát đánh giá chuyện này cho mọi người một chút!

"Cái này." Ngô Đồng Sơn nhìn về phía Tiếu Tình, loại chuyện này sao có thể để cho người ngoài bình luận được? Nhưng Dương Minh lại là em của Tiếu Tình, nếu không nể mặt của chủ nhiệm, vậy thì cũng khó xử. Mà Vương Học Phạm thì không sao cả, bởi vì thẻ nhớ đã được hắn giấu rất kỹ, có thể làm gì được nhau? Chẳng lẽ cởi quần vạch mông ra tìm sao?

"Được rồi, Dương Minh, vậy em nói đi. Bây giờ phải làm gì?" Tiếu Tình nhìn bộ dáng tự tin của Dương Minh, quyết định cho hắn một cơ hội biểu hiện. Tiếu Tình yêu Dương Minh, cũng bởi vì hắn có thể có thể cho nàng cảm giác an toàn cùng với sự quan tâm trân trọng. Nhưng ai lại không hy vọng người đàn ông của mình là một người có năng lực chứ! Cho nên Tiếu Tình cũng muốn nhìn xem năng lực xử lý của Dương Minh như thế nào! Coi như là một cuộc kiểm tra vậy! Tuy rằng cho dù Dương Minh xử lý không tôt, thì tình yêu của nàng dành cho hắn cũng sẽ không thay đổi, nhưng ai lại không muốn tốt chứ?

"" Haha, chuyện này rất đơn giản, giáo sư Vương, thầy nói cái máy ảnh này mới mua sao?" Dương Minh hỏi.

"Đúng vậy" Vương Học Phạm nghe Dương Minh nói vậy, còn tưởng rằng Dương Minh đã nghiêng về phía mình, vội vàng nói thêm: "Cái máy ảnh tôi mới mua, còn chưa có thẻ nhớ gì, mà dám nói tôi dùng máy chụp cơ mật, quả thật nói bậy!"


"A, vậy có thể cho em xem một chút được không?" Dương Minh hỏi.

"Đương nhiên có thể" Vương Học Phạm gật đầu, nói với Ngô Đồng Sơn: "Lão Ngô, cái máy ảnh đâu, mau đưa lại cho tôi, để tôi cho vị tiểu huynh đệ này nhìn xem!"

Nếu đã là em của Tiếu Tình tiếu chủ nhiệm, vậy thì không thể gọi là cháu hay gì đó được. như vậy không phải là chiếm tiện nghi của Tiếu Tình sao? Cho nên Vương Học Phạm chỉ có thể kêu là tiểu huynh đệ, mặc dù thoạt nhìn Dương Minh còn rất trẻ.

"Hừ" Ngô Đồng Sơn cũng hiểu được Dương Minh tựa hồ như muốn giúp Vương Học Phạm, có chút tức giận đưa cái máy ảnh cho Dương Minh.

Dương Minh mở máy ra, phát hiện bên trong quả thật không có thẻ nhớ.

"Chị Tiếu Tình, chị nói cái này có thẻ nhớ rời không?" Dương Minh hỏi.

"Thẻ nhớ rời? Em nói loại lớn?" Tiếu Tình hỏi.

"Cũng được, đưa cho em mượn một cái đi!" Dương Minh nói.

"Ồ?!" Tiếu Tình có chút nghi hoặc, chẳng qua vẫn làm theo. Dân IT, trong tay ai mà không có một cái thẻ nhớ rời chứ! Tiếu Tình mở ngăn kéo, lấy một cái 128mb, đưa cho Dương Minh: "Cái này của di động chị, nếu nhỏ quá không dùng được thì để chị đổi cái khác"


"Được rồi!" Dương Minh gật đầu tiếp nhận thẻ nhớ.

Ngô Đồng Sơn và Vương Học Phạm đều kỳ quái, Dương Minh muốn làm gì? Lấy thẻ nhớ rời làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn thử nghiệm.

Nhìn Dương Minh gắn thẻ nhớ vào trong máy, Ngô Đồng Sơn rốt cục đã không nhịn được.

"Cậu rốt cục muốn làm gì! Bây giờ không phải là lúc để chơi máy ảnh, quan trọng là cậu có cho rằng hắn là gián điệp hay không? Cậu phải nói thật đấy!"

"Có phải hay không từ từ sẽ biết" Dương Minh nhàn nhạt nói. Thầm nghĩ, nếu không phải vì chị Tiếu Tình, tôi cũng mặc kệ ông, ông muốn đánh cho hắn bầm dập thế nào thì cũng không liên quan đến tôi!

Dương Minh mở máy ảnh lên, sau đó chỉnh sang kiểu chụp hình, tùy tiện chụp một tấm, sau dó lại nhìn lên màn hình, rồi thoáng cười nói: "Giáo sư Vương, ông nói cái máy này mới mua sao?"

"Đúng vậy, làm sao?" Vương Học Phạm không biết vì sao Dương Minh lại hỏi như thế. Cái máy ảnh này hắn mua để chụp lại tư liệu cơ mật mà, cho nên cho tới bây giờ vẫn chưa dùng vào việc gì khác, bề ngoài máy vẫn còn mới tinh, không khác gì mới mua cả!

"Haha, máy ảnh mới mua, máy mới mua, tại sao có thể chụp hơn bốn ngàn tấm rồi? Cái này là ông chụp thử đó hả?" Dương Minh đem cái máy đặt lên bàn làm việc của Tiếu Tình, chỉ vào chữ số trên màn hình, trong đó có một dòng chữ số: "Chị Tiếu Tình, chị xem xem, trên đây có ghi là 4519img, nói cách khác, đây chính là tấm ảnh thứ 4519! Giáo sư vương, không phải ông mới mua cái máy sao? Còn chưa có thẻ nhớ sao? Tại sao đã chụp hơn bốn ngàn tấm?"

"Cái này." Vương Học Phạm lập tức cứng lưỡi!

"Haha, Vương Học Phạm ơi là Vương Học Phạm! Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Cái này xem ngươi có thể nói gì!" Ngô Đồng Sơn nghe Dương Minh giải thích xong, lập tức phá lên cười!


Tiếu Tình đối với biểu hiện vừa rồi của Dương Minh rất hài lòng! Không ngờ Dương Minh có thể nghĩ ra một biện pháp giải quyết chuyện này! Xem ra, người em trai này cũng rất thông minh, không phải loại đụng chuyện gì cũng dùng bạo lực!

"Hừ, tôi làm sao biết trong đó đã chụp hơn bốn ngàn tấm chứ, có thể tôi bị gian thương lừa gạt, bán cho tôi một cái máy ảnh của! Đúng rồi, nhất định là vậy, tôi phải đi tìm hắn!" Nói xong, Vương Học Phạm liền muốn đoạt lại cái máy ảnh trên bàn.

"Khoan đã!" Dương Minh đột nhiên vươn tay, chụp lấy cánh tay của Vương Học Phạm: "Đừng vội lấy về, giáo sư Vương sẽ không tiếc tiền một cái máy ảnh chứ?"

"Cậu trả lại cho tôi! Tôi còn muốn về nhà" Vương Học Phạm hết kiên nhẫn nói.

"Về nhà? Chỉ sợ ông không về được?" Từ kh Dương Minh biết cái thẻ nhớ được nhét trong hậu môn xong cũng quyết định vạch trần hắn!

"Cậu có ý gì? Nói cho cậu biết, đừng tưởng là em trai của Tiếu chủ nhiệm thì có thể kiêu ngạo như vậy!" Vương Học Phạm nói.

"Tôi kiêu ngạo sao? Tôi chỉ ăn ngay nói thật, chị Tiếu Tình, gọi điện báo cảnh sát!" Dương Minh lạnh lùng nói.

"Báo cảnh sát?" Tiếu Tình nhìn Dương Minh một cái, thấy hắn khẽ gật đầu với mình, vì thế cầm điện thoại lên.

Tuy rằng Tiếu Tình không biết Dương Minh vì sao lại khẳng định như vậy, nàng nàng quyết định tin tưởng vào Dương Minh. Tiếu Tình cảm thấy, bây giờ nàng giống như một người vợ nghe lời chồng vậy, cái cảm giác này thật là tốt!

"Chủ nhiệm Tiếu, cô đừng có giỡn, báo cảnh sát làm gì? Còn ngại không đủ người sao? Đến lúc đó làm ầm lên, trường chúng ta sẽ bị mất mặt!" Vương Học Phạm có chút sốt ruột nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui