"A? Mang quà cho mình?" Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong, có chút kỳ quái, quan hệ giữa hai người không phải đặc biệt tốt, tại sao hắn lại tặng lễ vật cho mình?
Trước đó, Lâm Chỉ Vận không muốn có liên quan với Dương Minh, cho nên từ sâu trong nội tâm đã cự tuyệt hắn, như bây giờ thì khác, bản thân đang gặp khó khăn, cuối cùng phải nhờ hắn giúp đỡ!
Nếu không bị mẹ ép bức, Lâm Chỉ Vận cũng không muốn tìm Dương Minh, nhưng bây giờ, nàng là bất đắc dĩ.
Vì đã có quan hệ trước kia nên Lâm Chỉ Vận cũng không ghét bỏ Dương Minh, nội tâm đóng chặt đang hé mở một cái lổ rất nhỏ, tuy rằng không nghĩ có thể ở cùng một chổ với Dương Minh, nhưng ít nhất cũng bắt đầu xác định lại quan hệ của mình và Dương Minh. Không thể không nói, đây là một mở đầu tốt.
"Đúng vậy, lần trước đưa bạn về nhà, nhìn thấy túi xách của bạn đã cũ, nên đi Hồng Công liền mua cho bạn một cái! Chẳng những là bạn, những người bạn tôi quen biết đều có lễ vật" Dương Minh cảm thấy đi thẳng vào vấn đề đưa lễ vật cho nàng có chút hơi khó hiểu, nên giải thích một câu: "Lần này ở Hồng Công kinh doanh một chút, kiếm được vài đồng lời, cho nên mua tặng mọi người thôi!"
"A, vậy cảm ơn bạn" Nghe Dương Minh nói, Lâm Chỉ Vận mới dám nhận đồ của Dương Minh đưa.
"Đúng rồi, bạn tìm mình có chuyện gì?" Dương Minh lúc này mới nhớ ra lâm chỉ vậ (Trầm Lâm) tìm mình có việc.
"Cái này. chúng ta tìm một chổ nói chuyện đi." Lâm Chỉ Vận cảm thấy đứng ngay cửa nhà có chút không ổn, lỡ như mẹ đi ra thấy được thì phải làm sao! Không phải lộ ra ngay à!
"Tốt, vậy gần đây có quán nước hay quán cà phê nào không?" Dương Minh gật đầu nói.
"Quán cá phê hình như không có." Lâm Chỉ Vận lắc đầu, nơi này là khu ổ chuột nghèo khó ở tùng giang, làm gì có người nào đi uống cà phê chứ.
"Ặc. vậy coi như xong, sáng và trưa nay mình đều chưa dùng cơm. Nếu không chúng ta đi tìm một quán ăn nhỏ đi!" Dương Minh đề nghị: "Đúng rồi, bạn ăn cơm trưa chưa?"
"Vẫn chưa. vậy chúng ta tìm một quán nhỏ đi!" Lâm Chỉ Vận lắc đầu nói.
"Gần đây có gì ăn ngon không?" Dương Minh hỏi.
"Ăn ngon thì không có, nhưng đầy bụng thì rất nhiều" Lâm Chỉ Vận cười nói.
"Được nha, có thể ăn no là tốt rồi" Dương Minh nói.
Lâm Chỉ Vận dẫn Dương Minh đi vào một tiệm cơm nhỏ có tên là" đại chúng tiểu cật", tiệm cơm nhìn vô cùng cũ nát, vài cái bàn ở đây đã có hơn bảy tám năm lịch sử. Chẳng qua, bên trong lại rất đông khách.
"Lâm Lâm, đến dùng cơm à!" Bà chủ hiển nhiên nhận ra Lâm Chỉ Vận, bà kêu nhủ danh của nàng, chỉ có trầm nguyệt bình là thích kêu bằng Vận nhi thôi, người khác ai cũng gọi là Lâm Lâm.
"Dì Hồng, phòng của dì có người không?" Lâm Chỉ Vận chần chờ nói.
"" Không có ai, sao vậy?" Bà chủ Hồng hỏi.
"Con có chuyện muốn nói với hắn, muốn dùng phòng để nói chuyện có được không?" Lâm Chỉ Vận thấy có nhiều khách, cảm thấy không nói được, vì thế muốn tìm một phòng.
"Người khác không được, con đến dì Hồng làm sao có thể nói không được chứ" Dì Hồng cười nói: "Mau đi đi"
"Cảm ơn dì Hồng. hai con có thể không ăn nhiều lắm." Lâm Chỉ Vận xin lỗi nói.
"Trời, có cái gì đâu, không sao cả"
Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đi vào bên trong, sau đó dì Hồng đi lấy thực đơn qua.
"Bạn ăn cái gì?" Dương Minh đưa thực đơn cho Lâm Chỉ Vận.
"Mình. sao cũng được." Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh gọi đồ ăn giùm mình, có chút ngượng ngùng.
"Được rồi, vậy mình tùy tiện gọi. Cho con một đại tam tiên, một phần đậu hũ kho, một phần cá chiên, một phần khoai chua và hai chén cơm" Dương Minh nhìn thực đơn nói một hơi.
"A? Dương Minh, bạn có thể ăn nhiều vậy sao?" Lâm Chỉ Vận nghe xong có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, tiểu tử, đừng vì vào phòng mà khach1 khí, con ăn một phần mỳ xào cũng được rồi!" Dì Hồng vội vàng nói.
"Không sao đâu, dì Hồng, hai ngày nay con chưa ăn cơm, bây giờ đang đói!" Dương Minh cười nói, hắn nói sự thật vì hôm qua sau khi về nhà xong, có chút mệt mỏi, mơ màng ngủ đi, cho nên bây giờ cũng thấy đói bụng.
"Vậy được rồi, để dì đi dặn phòng bếp làm cho các con" Dì Hồng gật đầu đi ra ngoài.
"Dương Minh, bạn làm cái gì vậy, dì Hồng là hàng xóm của nhà mình lâu rồi, quan hệ rất tốt, không cần phải khách khí như vậy!" Lâm Chỉ Vận oán trách nhìn Dương Minh. Vốn Lâm Chỉ Vận muốn mời khách, dù sao nàng cũng nhờ Dương Minh làm việc mà, nhưng Dương Minh kêu một lúc nhiều món như vậy, nói thế nào cũng hơn năm mươi đồng, tương đương với hai giờ dạy kèm! Lâm Chỉ Vận có chút đau lòng rồi.
"Haha, mình đói bụng thật mà, không gạt bạn đâu, lát nữa bạn sẽ biết" Dương Minh cười nói.
"Được rồi!" Lâm Chỉ Vận lắc đầu: "Dù sao mình cũng không ăn bao nhiêu.
"Đúng rồi, bạn tìm mình có việc gì?" Dương Minh cảm thấy Trầm Lâm hôm nay có chút kỳ quái.
"Ắc. Dương Minh. bạn có thể làm bạn trai của mình không?" Lâm Chỉ Vận nói xong, nhất thời mặt đỏ lên.
"Hả?" Tay Dương Minh đang cầm lấy ly trà bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, hắn mở to mắt ra, há hốc mồm nhìn Lâm Chỉ Vận. Không thể nào? Đây là nữ truy nam trong truyền thuyết sao? Thổ lộ tình yêu?
"Không phải. mình không phải ý kia." Lâm Chỉ Vận thấy thần sắc của Dương Minh, biết hắn đã hiểu lầm ý của mình, vì thế vội khoát tay nói: "Ý của mình là. bạn có thể làm bạn trai khách mời đến nhà của mình một chút không?"
"Khách mời?" Dương Minh càng hồ đồ hơn, khó hiểu hỏi: "Có ý gì? Vì sao phải là khách mời?"
"Thật ra. chuyện là như vậy.mình nói với mẹ là. mình có bạn trai, mẹ liền buộc mình dẫn bạn trai về nhà. bình thường mình không có giao tiếp với nam sinh nào, chỉ quen biết bạn." Lâm Chỉ Vận ngượng ngùng ấp a ấp úng nói.
"Cái này không đơn giản sao? Bạn chỉ cần nói với mẹ là bạn không có bạn trai, vì sao lại nói là có?" Dương Minh có chút buồn bực, đây không phải là tự gây phiền sao?
"." Lâm Chỉ Vận cắn môi, không biết nên nói thế nào với Dương Minh. Nếu nói mình không phải xử nữ, những lời này quá xấu hổ, làm sao mà nói ra được, nhưng nếu không nói, Dương Minh khẳng định sẽ nghi ngời, hơn nữa, chuyện này cũng phải nói cho hắn biết, nói cách khác lỡ mẹ nghi ngờ, hỏi hắn mà hắn không biết gì, thì khẳng định sẽ lộ chuyện.
Cho nên, Lâm Chỉ Vận do dự một chút rồi quyết định ăn ngay nói thẳng: "Dương Minh. vừa rồi mình nói không rõ ràng, trên thực tế, mẹ phát hiện ra mình còn là. hoàn bích. cho nên truy hỏi mình. mình chỉ đành nói đã cho bạn trai."
"Hả?" Dương Minh ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Lâm Chỉ Vận." Hoàn Bích" là gì hắn đương nhiên hiểu rõ, Lâm Chỉ Vận thanh thuần như vậy, tại sao lại. hơn nữa, chuyện này cũng không đến lượt hắn, đây không phải kêu hắn đi gánh trách nhiệm sao?
"Bạn có thế giúp mình không." Lâm Chỉ Vận nhỏ giọng hỏi.
"Cái này.chuyện này kỳ thật rất đơn giản, bạn cứ tìm cái thằng kia đi giúp bạn là được rồi! Hắn mới là bạn trai thật sự của bạn, vì sao lại còn tìm người thế thân?" Nói thật, huyện này Dương Minh không muốn làm, rõ ràng đây không phải là tự tìm phiền phức sao? Đến nhà con gái để cha mẹ gặp mặt, rồi nói là đã lên giường với con gái nhà người ta. nhưng trên thực tế là chưa đụng đến cọng lông nào mà! Cố sức không lấy lòng!
"Tìm không thấy" Lâm Chỉ Vận nhàn nhạt nói. Trong lòng lại nói, em tìm không đúng người sao!
"Tìm không thấy? Tại sao không tìm được? Bạn và hắn. chia tay?" Dương Minh kỳ quái hỏi, trong lòng nghĩr rằng, bộ dáng thanh lệ của Lâm Chỉ Vận như vậy, chỉ có thằng ngu mới chia tay với nàng thôi.
"Không phải. kỳ thật ngay cả hình dạng của hắn mình cũng không biết." Lâm Chỉ Vận lắc đầu, nàng cầm ly trà lên, uống một hớp, thở dài.
"Không biết hình dáng? Trời ơi, thằng kia cũng không phải đã làm cái kia sao? Làm bạn như vậy. sau đó lặng lẽ biến mất sao? Sớm muộn gì cũng bị trời đánh thôi!" Dương Minh độc ác mắng, dù sao cũng vì người này mà Lâm Chỉ Vận mới nhờ hắn đi gánh vác trách nhiệm, Dương Minh không thể không nguyền rủa một câu.
Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong, "phụt" một cái, nước trà xém phun ra ngoài" Khụ khụ khụ!" Lâm Chỉ Vận bị sặc nước, ho khan. thì ra tự mình chửi mình bị trời đánh, Lâm Chỉ Vận lần đầu tiên nhìn thấy! Bối rối mỉm cười.
"Bạn làm sao vậy?" Dương Minh nhìn bộ dáng của Lâm Chỉ Vận, đầy vẻ nghi hoặc.
"Không. không có việc gì." Lâm Chỉ Vận cố nén cười nói: "Dương Minh, bạn có thể giúp mình hay không?"
"A!" Nhìn cặp mắt mở to, đầy đáng thương kia, cự tuyệt nàng, Dương Minh thật đúng là không đành lòng. Nhưng bây giờ, ấn tượng của Dương Minh về nàng đã xuống dốc không phanh, nàng cùng người khác abc xong, rồi lại tìm mình chịu trách nhiệm, người con gái này. thật hết nói nổi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...