Không biết là tính cách đã thay đổi hay là nàng đã trưởng thành nên có cái nhìn khác đi. Chu Giai Giai lúc trước như vậy, không ngờ bây giờ lại trở nên hiểu đời.
Tờ truyền đơn bị người ném xuống đất, Chu Giai Giai chỉ lặng lẽ đi đến phía sau người ném, nhặt lên. Dương Minh nhìn thấy mà lắc đầu. Đây là Chu Giai Giai hoàn toàn khác so với trí nhớ của hắn.
Chẳng qua Dương Minh lại có một suy nghĩ rất tà ác, Chu Giai Giai có phải là người có hai tính cách không? Không ngờ còn chơi trò đó?
"Này anh nói gì thế? Sao lại vô lễ như vậy?"
Dương Minh quay đầu lại nhìn thì ra là Tống Ngọc nói. Lúc này nàng đang chỉ vào mặt một thanh niên đeo kính râm, nghiêm giọng nói: "Sao anh có thể dùng tờ truyên đơn để nhổ vào, sau đó còn ném xuống đất?"
"Con mẹ nó, mày đưa cho ông, vậy đó là của ông. Ông muốn làm thế nào là việc của ông" Thằng này trừng mắt lên mắng Tống Ngọc.
"Giữ gìn vệ sinh môi trường là nghĩa vụ của từng người dân chúng ta" Tống Ngọc nhíu mày, không ngờ rằng người này lại vô lễ như vậy.
"Bưu, sao còn không đi? Ở đây làm cái mẹ gì?" Một thằng con trai đầu trọc đi tới bên cạnh thằng đeo kính râm, không nhịn được nói.
"Hắc, cô bé này giảng đạo lý với tao, nói cái gì là bốn điểm, bảy điều thành phố không cho phép. Con mẹ nó, tức cười quá" Thằng đeo kính râm không kiêng nể cười lớn: "Làm tao nghĩ đến những âm thanh quen thuộc lúc còn bé. Ha ha ha"
"Tranh cãi với nó làm gì. Đi mau, Đức ca nói hôm nay phải nghiên cứu kế hoạch tác chiến" Đầu trọc nhắc nhở.
"Cô bé, nhớ, lần sau không nên nói cái gì bốn điểm, bảy điều với xã hội đen" Thằng đeo kính râm đưa tay vỗ vỗ mặt Tống Ngọc, sau đó đoạt lấy tờ truyền đơn trong tay nàng, xé toạc, ném xuống đất.
"Anh." Tống Ngọc tức giận, không ngờ rằng người này lại quá đáng đến thế.
Ngay cả Chu Giai Giai ở bên cũng không chịu được, cả giận nói: "Anh làm như vậy có phải hơi quá đáng không?"
"Quá đáng?" Đeo kính râm nói với thằng đầu trọc bên cạnh: "Lượng, mày nghe thấy không? Nó nói tao quá đáng"
"Ha ha ha. Ngu quá" Lượng nhìn Chu Giai Giai một cái, đột nhiên hiện ra bộ mặt như con lợn: "Em bé đẹp thật. Sao, muốn lên giường cùng anh không?"
"Mày nói với mẹ mày ý" Vu Suất vừa nghe lập tức hét lên. Bởi vì người bị làm nhục là người mà hắn thích. Cho nên Vu Suất vừa nói đã xông tới. Chẳng qua hắn cũng đã nhìn kỹ, đối phương chỉ có hai người mà phía mình có bốn người. Hơn nữa giáo viên trường cũng đang tuần tra ở xung quanh, sẽ không thể có chuyện gì xảy ra.
"Hả?" Trọc đầu nhìn Vu Suất một cái: "Thằng chó nào *** vậy? Mày là cái rắm à"
"Không phải nói mày sao" Lúc này Lý Tiểu Trí cũng đã đi lên. Lý Tiểu Trí là đàn em của Vu Suất, tự nhiên phải giúp hắn. Cho nên Vu Suất cũng không sợ đối phương. Hai đánh hai, thắng bại chưa biết: "Mày xin lỗi cô ấy, chuyện này tao bỏ qua. Nếu không."
"Nếu không thì sao?" Thằng Bưu đeo kính râm mất hứng. hắn nói với cô em kia mấy câu chỉ là tán tỉnh, trêu đùa mà thôi. Hắn không có hứng thú nói chuyện với mấy thằng sinh viên rác rưởi này: "Nếu không mày đánh tao sao? Thằng ngu"
"Mày nói gì?" Vu Suất đi tới đẩy thằng đeo kính. Trước mặt người con gái mình thích hầu hết các thằng con trai đều ra vẻ ta đây. Nhưng chiêu này dùng rất được, thường có hiệu quả cao.
Cho nên rất nhiều người đều dùng đến.
Giống như Dương Minh đọc truyện trên mạng, bên trong có một thằng Lưu Lỗi giả vờ là cao thủ, giả vờ đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Chẳng qua Lưu Lỗi đúng là có thực lực nên mới có thể giả vờ thành công. Còn Vu Suất có thực lực hay không, Dương Minh không rõ lắm. Cho nên hắn chỉ đứng ngoài mà xem.
"Thằng chó, mày muốn chết à?" Đeo kính râm thấy Vu Suất không ngờ dám ra tay trước, lập tức vung tay tát cho Vu Suất một cái.
Vu Suất cũng không ngu, đẩy kính râm xong lập tức né tránh, sau đó hét lớn: "Anh em, hai thằng chó chết này gây sự, chúng ta cùng xử lý chúng"
Lời này của hắn là để cho Dương Minh và Lưu Hoàng nghe, bởi vì Lý Tiểu Trí luôn đứng về phía hắn.
Lưu Hoàng là một thằng sinh viên suốt ngày vùi đầu vào sách vở, suốt ngày chỉ biết nói cảm ơn, nên mới không được Tôn Chí Vĩ coi vào đâu. Hắn sao có thể tham gia những cuộc ẩu đả thế này.
Lưu Hoàng thấy bên này có chuyện đã sớm chuồn ra xa, chỉ còn thiếu điều chạy trốn.
Mà Lý Tiểu Trí cũng không phải thằng biết đánh nhau. Đám sinh viên vào đại học bằng bản lĩnh của mình hầu hết đều là sinh viên ngoan ngoãn, đương nhiên không tính sinh viên trường thể dục. Như Lý Tiểu Trí và Vu Suất, lúc học phổ thông gần như chưa bao giờ đánh nhau, thi thoảng cũng chỉ là tranh cãi với bạn học mà thôi. Nếu thực sự dùng nắm đấm thì đều không biết làm như thế nào.
Lý Tiểu Trí vốn muốn thử nhưng lại thấy Dương Minh căn bản không có ý lên hỗ trợ, có chút không biết làm sao. Nhìn hai người trước mặt, vừa nhìn là biết không phải người tốt, nhất định là chuyên gia đánh nhau. Nếu cứ như vậy mà xông lên có khác gì là chịu chết.
"Ngu" Kính râm thấy được tình hình bên phía Vu Suất, nghênh ngang tiến lên, sau đó dùng ngón tay chỉ vào trán Vu Suất, kiêu ngạo nói: "Mày có phải là học đến mức thần kinh không?" Sau đó đá cho Vu Suất một cái, mắng: "Con mẹ mày, thằng như mày mà dám cùng ông ***, có tin ông phế mày không?"
"Em bé, thằng bạn trai em không khác gì thằng liệt dương, tốt nhất em đi theo anh, đảm bảo em sẽ rất uy phong. Đi đâu đều có người gọi em là chị, ăn ngon uống cay. Anh cho em xem thế nào mới đúng là ngưu" Đầu trọc cũng nhân cơ hội động tay động chân với Chu Giai Giai.
Chu Giai Giai khẽ tránh qua đôi tay của đầu trọc, sau đó nhẹ giọng nói: "Được rồi, anh thích thì giỏi làm đi, lát nữa bảo vệ trường sẽ tới, anh có muốn đi cũng không được"
"Hả. Dọa anh à cô em? Em cho rằng anh dễ bị dọa sao?" Kím râm hiển nhiên không coi lời Chu Giai Giai nói vào đâu: "Bảo vệ trường? Lợi hại lắm sao? Nói cho cưng biết, ông đây đã mấy lần vào trại rồi đó"
"Đi cùng anh nào cưng" Đầu trọc vừa nói vừa cười hì hì đưa tay ra định nắm lấy tay Chu Giai Giai.
Tống Ngọc lập tức đi tới ngăn lại. Chu Giai Giai ra mặt vì nàng, nàng không thể nào ngồi yên không để ý đến được.
"Hắc, cưng, chẳng lẽ em cũng muốn đi cùng anh?" Kính râm nói.
"Hắc. Cũng được, chúng ta chơi trò 4P nhé" Đầu trọc đề nghị.
Dương Minh nhíu mày, hai thằng này càng nói càng quá quắt. Mặc dù chuyện của Chu Giai Giai hắn không muốn quản, nhưng Tống Ngọc dù như thế nào cũng cùng lớp với hắn, hơn nữa là lớp phó. Dương Minh cũng có ấn tượng tốt với cô nàng. Nàng không đáng ghét như thằng Tôn Chí Vĩ, rất nhiều lúc nàng đều đứng về phía sinh viên, cũng không thích tố cáo ở sau lưng.
"Mày nhìn gì. Hắc. Bưu, mày xem, bên kia có thằng ranh đang nhìn chúng ta kìa" Đầu trọc đột nhiên chỉ vào Dương Minh cười nói.
"Con mẹ nó, có phải mày hâm mộ bọn tao không? Ha ha, lại đây, gọi một tiếng ông, lúc ông chơi sẽ cho mày chơi cùng, chúng ta chơi 5P" Kính râm cười dâm đãng.
Mẹ nó, không đánh mày mày khó chịu sao? Dương Minh bất đắc dĩ. Hắn còn đang do dự có nên ra tay không, thằng này lại ép hắn.
Dương Minh lắc đầu cười khổ, cái gì gọi là tìm chết nhỉ? Có những người thích tìm chết.
"Mày lắc đầu là có ý gì?" Đầu trọc nói.
Dương Minh lúc này mới đi tới, lạnh nhạt nói: "Lắc đầu thì sao?" Sau đó xoay người nhìn Chu Giai Giai và Tống Ngọc một cái: "Hai cô đi làm việc đi, không việc gì phải để ý đến hai thằng ngu này"
Tống Ngọc không biết thực lực của Dương Minh, nên có chút kỳ quái và lo lắng. Nhưng trên môi Chu Giai Giai lại thoáng hiện lên nụ cười, hắn rốt cuộc đã ra tay.
"Mẹ mày" Đầu trọc và kính râm vừa ra vẻ cảm thấy rất sướng, Dương Minh đột nhiên dội cho bọn chúng một gáo nước lạnh. Đều nghĩ thầm, đám sinh viên bây giờ sao không sợ chết nhỉ.
Dương Minh nghe thấy thằng đầu trọc nhắc đến mẹ mình, mắt hắn co rút lại, xoay người đá cho đối phương một cước. Vừa lúc đá vào giữa đầu đối phương, làm cho đầu hắn toàn là máu.
Dương Minh trước kia là cao thủ đánh nhau, bây giờ được Phương Thiên huấn luyện nên lúc ra chiêu đều là trí mạng. Nếu vị trí mà Dương Minh đá lệch sang chút, đá hơi mạnh chút thì thằng trọc đầu đã thành người chết rồi.
Chẳng qua chỉ như vậy thì thằng kia đã đau đớn ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...