"Tập đoàn Hùng Phong vốn là một công ti tư nhân, rất có căn cơ. Nghiệp vụ chủ yếu là khai phá bất động sản, khách sạn, cùng với xuất nhập khẩu" Vu Thiên Sách nói: "Tôn gia của chúng ta cũng có qua lại làm ăn với họ. Nếu chỉ vì một chuyện thế này mà trở mặt thì không đáng"
"Thì ra là vậy, vậy còn cái tên Dương Minh kia làm gì?" Tôn Chí Vĩ thấy Vương Chí Đào không động được, liền đem hết thù hận đổ lên đầu Dương Minh: "Nhất định phải đập chết thằng này!"
"Không biết hắn làm gì, nhưng muốn đánh hắn, tốt nhất là điều tra thật kỹ. Tôn gia ở Tùng Giang, chỉ có chị họ của em phụ trách. Chúng ta ở đây bị giới hạn"
"Em biết rồi" Tôn Chí Vĩ gật đầu.
Minh Nguyệt Lâu vốn cao cấp hơn Thiên Bảo Long rất nhiều, cho nên, rất nhanh, Tôn Chí Vĩ đã quên chuyện không vui kia.
Buổi tối, Tôn Chí Vĩ gọi điện cho bác của mình, báo cáo chuyện mình được làm lớp trưởng. Bác hắn nghe xong, tự nhiên cũng cao hứng, ông biết, vị trí lớp trưởng cũng là một cách rèn luyện con người, bồi dưỡng cho vị trí lãnh đạo của Tôn Chí Vĩ.
"Bác ơi, trước đó con nói muốn lên làm lớp trưởng, bác đã nói là sẽ thưởng cho con một chiếc xe thể thao, có thật không?" Tôn Chí Vĩ nói.
"Xe thể thao? À, haha, ra vậy. Chẳng qua con cả ngày ở trường, dùng xe có tác dụng gì?" Bác hắn nghi hoặc hỏi.
"Cái gì?" Tôn Chí Vĩ nói: "Bác ơi, bác không phải muốn thất hứa chứ?"
"Ha ha, sao có thể như thế, với ta, con và chị họ của con được ta xem như con ruột mà. Chị họ của con lái xe được là bởi vì chị ấy phải phụ trách kiếm tiền, hơn nữa xe kia là do chị ấy tự bỏ tiền của mình ra mua"
"Con." Tôn Chí Vĩ không cam lòng.
"Được rồi, cuối tuần con đi tìm chị họ của con đi, nói chị ấy mua cho con một chiếc xe, nói là do ta đáp ứng"
Dương Minh ngồi ăn với đám Vương Chí Đào. Một bữa cơm ăn tới hơn ba giờ chiều. Bởi vì là ngày đầu tiên khai giảng, nên buổi chiều không có chuyện gì làm. Tất cả mọi người đều uống nhiều rượu.
Dương Minh cùng Trương Tân đơn giản ứng phó một chút mà thôi. Ăn cơm xong, đầu tiên đưa Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư về trường, Trương Tân túm Dương Minh lại nhỏ giọng nói: "Ê, theo ta đi chổ siêu thị máy tính"
"Làm gì?" Dương Minh có chút khó hiểu: "Máy tính của mày hỏng rồi sao?"
Trương Tân đem cái máy ở nhà chuyển vào phòng ngủ, ngày hôm qua Dương Minh còn thấy hắn down phim sếch về, hay là hôm nay bị virus làm hỏng rồi?
"Không phải, chuyện là thế này" Trương Tân nói: "Vừa rồi tao nghe Triệu Tư Tư cùng Trần Mộng Nghiên ở đàng kia nói chuyện.
Triệu Tư Tư nói buổi tối ở trong phòng ngủ không có gì để làm, nhìn thấy người khác đều có máy tính để chơi, nàng cũng muốn mua một cái, nhưng không biết mở miệng với người nhà như thế nào. Hoàn cảnh của gia đình Triệu Tư Tư mày cũng biết rồi. Tiền lương gia đình, muốn mua máy tính cũng phải chờ rất lâu. Dương Minh, mày hiểu ý tao chứ?"
Trương Tân sợ Dương Minh mất hứng. Vội vàng bổ sung thêm một câu.
"Con mẹ mày, nói nhãm vừa thôi, tao đương nhiên là hiểu rồi! Nếu có ý gì khác, mày còn có thể coi trọng Triệu Tư Tư sao!" Dương Minh khinh bỉ nói: "Giữa hai ta còn phải giải thích này nọ sao? Mày cũng quá thừa thãi!"
"Hắc hắc, tao chỉ sợ đụng chạm đến lòng tự trong to như cái bánh xe bò của mày thôi. À, quên mất, thằng khốn nạn này nó còn giàu hơn mình!" Trương Tân phẫn nộ nói.
"Vậy mày muốn mua cho nàng một cái?" Dương Minh vừa nghe liền hiểu được ý của Trương Tân.
"Đúng vậy, mày cũng biết rồi đó, nàng học thiết kế quảng cáo, không có máy tính thì thiết kế đếch gì!" Trương Tân cười thầm: "Huống hồ, mua máy tính cho nàng, buổi tối ta cùng nàng có thể lên mạng nói chuyện"
"Ta xem cái huống hồ kia mới là mục đích chủ yếu của mày đấy" Dương Minh liếc nhìn Trương Tân một cái.
"Haha." Trương Tân xấu hổ cười cười: "Đừng nói nhãm nữa, rốt cuộc mày có đi hay không?"
"Đi, đúng lúc ta cũng muốn mua cho Trần Mộng Nghiên một cái" Dương Minh nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Còn có Lam Lăng, bình thường ở nhà không có gì để chơi, mua một cái cho nàng, để nàng có thời gian rãnh thì lên mạng chơi giết thời gian cũng được"
"Mày nhắc tao mới nhớ,
Hôm nay nghe nói vài bạn học của tao cũng mua máy tính, có tin là nước Mỹ giảm giá cho series X52, chỉ có 4499 đồng"
"Vậy còn chờ cái gì nữa, đi nhanh lên!" Trương Tân kéo Dương Minh lên xe, hai người phóng thẳng đến khu vực hàng điện tử của Mỹ.
Sau khi hỏi một hồi, Dương Minh và Trương Tân quyết định mua cái hàng giảm giá kia. Đại khái một chút là x52 đời q239, t2390, bộ nhớ 1Gb, ổ cứng 160Gb, có đầu đọc DVD, card màn hình rời 9300 256m
Nghe cô bán hàng nói đây là lô hàng đặc biệt của Mỹ nhân ngày quốc khánh mà tiến hành giảm giá, chỉ còn vài ngày, sau đó sẽ khôi phục lại giá khốc. Dương Minh và Trương Tân thấy cũng không tệ lấy, hỏi mua ba cái cùng lúc có ưu đãi gì không?
Cô bán hàng không làm chủ được, nói là xin chỉ thị của cấp trên trước, rồi sẽ có câu trả lời thuyết phục. Một lát cô bán hàng quay lại, nói: "Thật xin lỗi, giá cả này đã được quy định rồi, nếu giảm giá nữa thì cửa hàng chúng tôi sẽ không còn lợi nhuận. Quản lý cũng đã đáp ứng rồi, ngoại trừ hàng được mua, mỗi laptop sẽ được tặng thêm một bộ tai nghe, một túi xách đựng, một USB và bộ bàn phím rời cổng USB luôn"
"Đồng ý" Dương Minh biết rằng hàng tốt thì không nên mặc cả, vì thế gật đầu đồng ý. Hai người chọn máy, rồi kiểm tra một chút, xem chất lượng âm thanh hình ảnh này nọ có tốt không, rồi kiểm tra RAM, ổ cứng này nọ chạy tốt không, rồi sau đó ký hóa đơn nhận hàng.
Ở trung tâm mua sắm thì không giống như mua ở các cửa hàng nhỏ, có vấn đề gì có thể đổi lại, phục vụ vô cùng chu đáo.
Trở về trường, Dương Minh và Trương Tân liền gọi cho Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư, kêu các nàng xuống lầu.
Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư rất kỳ quái, không phải vừa gặp sao, tại sao còn gọi xuống lầu làm gì? Chẳng qua không ai hỏi, khi các nàng nhìn thấy cái laptop trong tay của Dương Minh và Trương Tân càng kỳ quái hơn.
"Dương Minh, cậu và Trương Tân làm gì ở đây? Máy tính này ở đâu ra?" Trần Mộng Nghiên kỳ quái hỏi
"Cho cậu" Dương Minh đưa cái laptop cho Trần Mộng Nghiên.
"Cho mình? Vì sao?" Trần Mộng Nghiên sửng sốt: "Ở nhà mình cũng có máy tính rồi, đến lúc đó chuyển lên cũng được mà, cậu mua cái này làm gì?"
"Trong nhà là loại để bàn, chuyển đến đây không tiện lắm, hơn nữa, mỗi lần cần thì phải về nhà sao? Mau cầm đi, mua rồi, trả lại không được đâu" Dương Minh đưa cái laptop cùng cái túi xách cho Trần Mộng Nghiên.
"Ai da, cậu làm gì vậy, cẩn thận một chút, lỡ làm rớt hỏng mất thì sao?" Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ nói, đành phải cầm lấy những thứ kia, oán trách nhìn Dương Minh một cái: "Chỉ biết xài tiền loạn"
Dương Minh cười không nói gì, hắn biết Trần Mộng Nghiên trách hắn xài tiền chứ không từ chối quà hắn tặng.
"Thật là, mình thấy cậu kiếm tiền ra đều xài vào những thứ vô dụng" Trần Mộng Nghiên oán giận nói một câu.
"A, mua đồ cho cậu sao có thể vô dụng được" Dương Minh cười nói.
Mà Triệu Tư Tư, bây giờ chưa có xác lập quan hệ với Trương Tân, thấy Trương Tân tặng laptop cho mình, cũng có chút khó xử. Trong lòng nàng tuy rằng thích Trương Tân, nhưng dù sao hai người vẫn còn một khoảng cách, hơn nữa, nàng không muốn tham cái gì của Trương Tân.
Nhìn thấy Triệu Tư Tư do dự, Trương Tân vội vàng nháy mắt với Trần Mộng Nghiên, Dương Minh nhìn thấy, thầm mắng tiểu tử này không phải đàn ông, có chút chuyện mà cũng phải nhờ bà xã của mình giúp đỡ sao. Vì thế quay sang chọc ghẹo Trương Tân: "Ê Trương Tân, mắt của mày có tật hả?"
"Trời đất!" Trương Tân xém xĩu, chỉ biết tức giận liếc nhìn, không nói được gì.
Triệu Tư Tư đương nhiên cũng thấy hành động mờ ám của Trương Tân, không khỏi cười" hì" một tiếng, nói: "Được rồi, mình nhận là được chứ gì. Chẳng qua. tạm thời. coi như là mình mượn."
Tạm thời? Ha, được đó! Trương Tân nghe xong liền vui vẻ. Sao có ý tứ của Triệu Tư Tư chứ. Nếu nói về quan hệ của hai người sau này thì không phải mượn nữa.
Hai nàng tuy vui, nhưng bởi vì đang ở dưới ký túc xá nữa, không ít người nhìn. Ngày đầu tiên khai giảng đã có hai người nam sinh đến tặng laptop rồi, tin tức này đủ chấn động, Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư sợ người khác lắm mồm đặt điều, nên chỉ nói vài câu với Trương Tân và Dương Minh, sau đó trở về phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...