Mà đối với đơn đặt hàng quốc tế, thì quan hệ của Dương Đại Hải và Lão Bố Phùng phải rất tốt chứ, càng không thể nhân cơ hội mà ép người quá đáng!
Cho nên Dương mẫu mới thể giờ phút này thúc giục Dương Đại Hải, để cho ổng đừng có xem thường
Hai người còn ở trong nhà bếp chuẩn bị thức ăn, còn Dương Minh thì trở lại phòng với Lam Lăng.
-Nói chuyện với Mộng Nghiên xong rồi sao?
Dương minh sai khi trở về phòng, liền hỏi Lam Lăng
Ừ, mới nói cho các nàng là em và anh về thăm hai bác.
Lam Lăng gật đầu trả lời
-Hả? Các nàng nói sao?
Dương Minh hỏi
-Em cũng nói các nàng qua đây chơi, nhưng các cô ấy lại không chịu….
Lam Lăng nói
-Ha ha, chắc là các cô ấy không muốn tới quấy rầy chúng ta.
Dương Minh gật đầu:
-Tiểu Lăng Lăng, cha mẹ của anh đang ở trong nhà bếp làm cơm, hai ta có nên làm chút vận động cho ấm người không nhỉ?
Dương Minh nửa năm không được gặp Lam Lăng, trong lòng rất nhớ nàng, nhưng cũng không thể ở ngoài đường mà làm chuyện thân mật, cho nên chỉ có thể giải bày khi ở nhà!
Lam Lăng cũng là người phóng khoáng, nàng cũng rất nhớ Dương Minh, nhưng cũng không dám làm cái ghì bên ngoài. Vì vậy sau khi nghe Dương Minh nói vậy, Lam Lăng tự nhiên liền ôm chằm lấu Dương minh, ánh mắt hiện lên một tia mê ly…
Dương Minh, yêu em đi…
Lam Lăng rất nhanh đã động tình, hơi thở càng ngày càng gấp gáp, cả người đều rất nóng như lửa
Dương Minh thấy Lam Lăng như vậy còn muốn gấp hơn, nhất thời trong lòng thấy buồn cười! Trong các nữ nhân của mình thì Lam lăng chính là người lớn mật nhất, Tôn Khiết tuy có to gan nhưng chỉ là bên ngoài thôi, nhưng khi lên giường thì lúc nào cũng ngượng ngùng.
Nhưng mà Lam Lăng thì không như vậy, cô nàng loli này cho tới bậy giờ lúc nào cũng nòng bỏng, từ lúc biết nàng tới giờ, càng ngày càng to gan hơn
Có lẽ là do từ nhỏ Lam Lăng với người khác đã bất dồng, trong lòng Lam Lăng chỉ biết có duy nhất một người con trai, cho nên khi xa người con trai này, nàng chỉ biết dâng hiến cho hắn, để biểu lộ tình cảm mà thôi!
Hơn nữa cảm xúc ban đầu Lam Lăng dành cho Dương Minh chính là sự cảm kích, bởi vì nếu nàng không gặp Dương Minh mà là một người khác, có thể nói Lam Lăng sẽ sống rất thảm, nếu tên đó cướp lần đầu của cô, rồi bỏ rơi cô mà không yêu cô, thì hắn sẽ chết bắt đắt kì tử vì tâm cổ phát tác!
Mà Lam Lăng thì chỉ biết có một người nam nhân duy nhất, cho nên nếu người con trai đó bỏ cô, thì cô cũng quyết định mình sẽ chết!
Thế nhưng Dương Minh xuất hiện đã thay đổi tất cả, Dương Minh không những yêu nàng, còn mang nàng về Tùng Giang
Đó là lí do vì sao, Lam Lăng lại yêu Dương Minh hết mình, mà không do dự, Lam Lăng chỉ biết yêu như vậy bây giờ cho đến hết đời
Cảm nhận được sự nhiệt tình Lam Lăng, Dương Minh cũng nhiệt tình đáp lại…Rất nhanh hai người đã quấn lấy nhau bỏ mặc hết tất cả mọi chuyện xung quanh
Dương Đại Hải và Dương mẫu đã làm xong cơm nước, chuẩn bị kêu Dương Minh và Lam Lăng dùng cơm, đi tới gian phòng Dương Minh thì phát ra âm thanh mà ai cũng biết là gì đấy! Dương Đại Hải và Dương mẫu lắng tai nghe thì nghe thêm hàng loạt tiếng thở gấp
Dương Đại Hải và Dương mẫu đều hiểu âm thanh này là đang làm chuyện gì, chỉ biết nhìn nhau cười, thông cảm. Lam Lăng và Dương Minh đã lâu rồi không gặp nên có tí hoạt đông mạnh cũng là dễ hiểu thôi.
-Xem ra, còn lâu nữa mới xong, vợ yêu à, chúng ta nghỉ ngơi một tí đi?
Dương Đại Hải nổi lên tâm tư, bây giờ con trai cùng con dâu đều bận rộn rồi, sao mình cũng không đi bồi đắp tình cảm chứ.
-Bây giờ sao? Không được đâu?
Dương mẫu cũng muốn lắm, nhưng dù sao trời cũng còn sớm, mà con trai và con dâu còn đang ở đây, nếu mà giờ này hai đứa biết được thì xấu hổ lắm.
-Không sao đâu, nhi tử thân thể khở mạnh, trong nhất thời cũng không xong sớm đâu, với lại hai đứa nó mới bắt đầu thì chắc tới chiều mới xong, chúng ta mau về phòng thôi!
Dương Đại Hải cũng không nói gì thêm mà thúc giục Dương mẫu mau về phòng.
-Ông đó!
Dương mẫu có chút ngượng ngùng liếc Dương Đại Hải một cái, rồi cùng Dương Đại Hải bước vào phòng ngủ….
Dương Minh và Lam Lăng, hai người cũng đánh nhanh rút nhanh một chút! Vì sợ cha mẹ chờ cơm!
-Thực sự ngượng quá đi, để bác trai bác gái phải chờ cơm…
Lam Lăng có chút ngượng ngùng sửa sang lại y phục, nói rõ với Dương Minh.
-Cũng không có cách nào, ai bảo chúng ta lâu ngày không gặp? Chắc là mọi người sẽ thông cảm thôi!
Dương Minh nở nụ cười một tiếng.
Hai người mặt quần áo xong, rón rén ra phòng, nhưng phát hiện phòng khách cũng rất yên tĩnh, giống như không có ai.
-A? Bác trai và bác gái đâu rồi? Chẳng lẽ đi ra ngoài rồi sao?
Lam Lăng sửng sốt, phát hiện phòng khách không có ai, nhất thời lúng túng:
-Hay là do chúng ta làm lâu quá nên họ đi ra ngoài đi dạo rồi?
-Ặc…
Dương Minh để ngón tay lên miệng, kêu Lam Lăng chớ có lên tiếng.
-Sao vậy?
Lam Lăng có chút kỳ quái hỏi
-Lắng nghe đi…
Lam Lăng chỉ vào phòng ngủ của cha mẹ, sắc mặt cổ quái hướng Lam Lăng nói.
Lam Lăng cũng lắng tai nghe, phát hiện một âm thanh yếu ớt vang lên, bất quá âm thanh này giống y hệt âm thanh của Dương Minh và Lam Lăng ban nãy…
Do đó, Lam Lăng liền đỏ mặt, nàng tuy rằng cùng Dương Minh lớn mật, nhưng mà nếu phá hỏng chuyện tốt của cha mẹ Dương Minh, nàng thật không có gan đó:
-Thôi… Hay là chúng ta về phòng đi
Dương Minh cười khổ một cái, gật đầu nói:
-Chỉ còn như thế thôi, xem ra cha mẹ lại cho chúng ta thêm cơ hôi hà hà!
Có thể tiếp tục cùng Dương Minh làm chuyện đó, tất nhiên là Lam Lăng rất vui rồi. Cười hì hì rồi cùng Dương Minh vào phòng.
Làm cho đến tối, cho đến khi cả hai đều đói bụng, mới lết xác ra tới phòng khách.
Hai người mặc quần áo xong, Dương Minh thay cái tấm ra rồi cười khổ:
-Sao em ra nhiều nước như vậy? Cả một vũng luôn đây nè.
-Hì hì vậy anh không thích sao?
Lam Lăng cười hỏi
-Thích chứ.
Dương Minh sờ mũi có chút xấu hổ.
Lúc Dương Minh và Lam Lăng rời phòng thì Dương Đại Hải và Dương mẫu đã đi ra từ lâu, đang ở trong phòng khách xem tv
Thấy Dương Minh và Lam Lăng đi ra, Dương Đại Hải liền trêu chọc:
-Dương Minh. con ngủ trưa cũng dài thiệt đó? Giờ trời tối rồi mà cha và mẹ vẫn phải chờ cơm con đó!
-Hì hì, lần trước chúng con đi ra thì hai người vẫn còn ngủ nha…
Dương Minh cũng không vừa trả đòn.
-Ặc
Dương Đại Hải sững sợ, lời của bọn chúng nói, chẳng lẽ là biết hết rồi
Dương Đại Hải vốn tưởng Dương Minh không biết chuyện của mình, nên muốn trêu chọc một chút, ai dè ‘gậy ông lại đập lưng ông rồi’
-Cái lão già này, nói bậy bạ cái gì đó?
Dương mẫu liếc Dương Đại Hải một cái mà lòng thì cảm thấy buồn cười, ông rảnh quá đi xen vào việc chúng nó làm gì? Bây giườ hay rồi? Tới tôi cũng bị liên lụy.
-Khà khà…
Dương Đại Hải cười khan một tiếng, hướng Dương Minh và Lam Lăng nói
-Ăn cơm thôi, thức ăn đã làm sẵn rồi, chỉ cần hâm lại thôi
Dương Minh kéo Lam Lăng ngồi trước bàn ăn, nhưng Lam Lăng cũng không thể mặt dày mà ngồi ăn được, liền đứng dậy nói:
-Bác gái à, để con giúp bác?
-Được rồi, con cứ ngồi đó đi, lần đầu tới nhà, sao lậ để con làm việc nhà chứ?
Dương Mẫu xua tay đối với Lam Lăng cười nói:
-À con sao còn gọi ta là bác gái? Mộng Nghiên các nàng đều đổi xưng hô với ta rồi đó!
-Mẹ….
Lam Lăng vẫn còn rất là ngượng, bất quá chữ mẹ này chính là xuất phát từ tận đáy lòng, lúc còn nhỏ Lam Lăng cũng không có nhận được tình yêu của người mẹ vì mẹ cô ra đi quá sớm, cho nên cô rất vui vì có được một người mẹ này!
-Tốt tốt! Đúng là đứa bé ngoan! Ăn cơm trước đi, lát nữa mẹ lì xì cho!
Dương mẫu có thêm một đứa dâu, nên rất cao hứng cứ bắt Lam Lăng phải ăn cơm nhiều vào
Bữa cơm này đề tài thảo luận chính là về Lam Lăng bà Dương Minh,Dương mẫu và Dương Đại Hải hỏi về chuyện hai người ở Vân Nam, kể xong làm cho Dương Mẫu còn kinh ngạc không thôi, cô con dâu này so với Mộng Nghiên còn sớm hơn nha!
Nếu đúng là như vậy thì, trừ Lâm Chỉ Vạn do sai lầm ngẫu nhiên không tính thì Lam Lăng mới chính là con dâu thứ nhất của Dương gia
Nghĩ vậy, Dương mẫu liền đổi cho Lam Lăng một cái siêu cấp hồng vao! Dù sao Lam lăng cũng là người thứ nhất có quan hệ với Dương Minh nên cũng có ưu đãi hơn tí!
Hơn hết, thây Lam Lăng cũng không có bản tính tranh đoạt, hết thảy đều gọi Trần Mộng Nghiên các nàng là tỷ tỷ, làm cho Dương mẫu hết sức vui vẻ! Bà lo lắng nhất là các con dâu chuến tranh, dù sao con dâu mình cũng khó mà la mắng được, nếu Lam Lăng có ý muốn tranh đoạt vị trí thứ nhất thì bà thật không biết phải làm sao!
Thế nhưng xem ra Lam Lăng cũng là một cô gái hiền lành, không có ý muốn tranh chấp gì, điều này làm cho Dương mẫu rất yên tâm!
-Lăng Lăng, tính tình con rất tốt, Đại Minh con mẹ có thể tìm được con đó chính là phúc khí của hắn
-Mẹ đừng nói vậy con mắc cỡ lắm, kỳ thực tính cách còn cũng không tốt lắm đâu...Cũng thích làm nũng và nhiều cái khác…
Lam Lăng ngượng ngùng nói
-Làm nũng cũng không có gì, đó là chuyện tốt!
Dương mẫu cũng cười nói:
-Chỉ cần con không cùng người khác bất hòa rồi cái nhau ầm ĩ thì được rồi!
-Con không có đâu… Mộng Nghiên các chị ấy đối với con rất tốt, lúc Dương Minh anh ấy chuẩn bị đi các nàng còn báo cho con biết để mà trở về…
Lam Lăng nói
-Vậy là tốt rồi… Được rồi, vậy con còn muốn về Vân Nam thì sao? Không thể ở đay luôn sao?
Dương mẫu đối với chuyện Lam Lăng không thể ở lại đây có chút buồn phiền, bà mong là Lam Lăng có thể ở đây luôn.
-Cái này….
Lam Lăng khong biết là Dương Minh đã nói chuyện của mình cho gia đình nghe, theo lý thuyết thì chuyện này cũng không có gì để dấu, thế nhưng chuyện này có một chút quỷ dị nói ra sợ Dương Đại Hải và Dương mẫu lo lắng, nên hướng về Dương Minh nhờ trợ giúp
-Cha, mẹ, kỳ thực Lam Lăng sẽ theo con đi Vân Nam để cùng chấp hành nhiệm vụ, dù sao địa hình ở đó nàng cũng quen thuộc hơn con!
Dương Minh nói hàm hồ, một cách đại khái cho phụ mẫu nghe
-Thì ra là vậy!
Vừa nghe đến thành bại trong nhiệm vụ của Dương Minh, Dương mẫu cũng không nhắc tới nửa, chỉ cần Dương Minh an toàn, bà cũng không muốn nhiều lời nữa:
-Vậy phải nhờ vào Lăng Lăng rồi!
Bữa cơm này cực kì vui vẻ, sau khi ăn xong, tuy rằng Dương Đại Hải và Dương Mẫu đều lưu luyến chia tay với Dương Minh và lam Lăng, nhưng mà bọn họ hiểu Dương Minh ngày mai phải lên đường rồi, muốn dành trọn đêm nay cho Trần Mộng Nghiên các nàng!
Với lai Dương Minh đã cùng bọn họ ăn tối, cho nên cũng không tiện giữ lại
Ra tới cửa, Dương Minh cũng có chút lưu luyến, dù sao đây cũng có thể là lần cuối gặp mặt họ, ngày mai lên đường không biết có còn gặp lại không…
Đương nhiên, ý nghĩ này hắn không nói ra, hắn không muốn để cho cha mẹ lo lắng, Dương Minh lúc này chỉ có thể nở nụ cười mà thôi!
-Cha, mẹ, con và Lam Lăng về đây. Này mai con đi rồi, không còn gặp nữa...Cha mẹ hãy chờ con chiến thắng trở về
Dương Minh chào cha mẹ
-Con trai ngoan, cha mẹ sẽ chờ con báo tin thắng trận trở về
Dương Đại Hải cũng trịnh trọng nói, tuy là tâm tình của hắn trầm trọng, nhưng mà hắn rất tự hào vì đứa con của mình!
Chuyện mà con đi làm tuy là nguy hiểm, nhưng có lo lắng cũng bằng thừa thôi thì cứ hi vọng cho nó vậy!
Từ nhỏ tới lớn, Dương Đại Hải giáo dục Dương Minh rất tốt, cho nên cuối cùng Dương Minh cũng trở thành một người có ích
Dương Minh gật đầu, nắm lấy tay Lam Lăng, đi xuống cầu thang, nhưng mà Dương Đại Hải vẫn đứng ở ban công dõi theo.
-Cha, Người về đi…
Dương Minh nhìn lên ban công, thấy bóng cha già nua, mái tóc đã hai màu muối tiêu, trong lòng nhất thời cảm thấy trong lòng nhất thời bùi ngùi xúc động!
Hồi đó khi còn đi học, mỗi buổi sáng cha đều đứng ban công nhìn mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...