- Cái này ….
Dương Minh nói với câu nói của Lam Lăng có chút không ngờ, Dương Minh không nghĩ tới Lam Lăng biết chuyện tình của mình với những cô gái khác.
Không tới thời gian một năm, mình có nhiều lão bà như vậy, Lam Lăng lại cảm thấy hài lòng và vui mừng? Dương Minh trong lòng đau xót, tiểu Lăng Lăng nói như vậy không biết có phải là đang nói mát mình không?
-Nếu như anh chết em sẽ thương tâm thống khổ, bởi vì em chỉ có thể là vợ của anh, thế nhưng em chết anh sẽ không thương tâm nhiều vì anh có nhiều người quan tâm tới anh.
Lam Lăng nói rằng:
-Nếu anh cùng đi với em tới Vân Nam em sẽ rất vui, thế nhưng lại rất ích kỉ, đối với các lão bà của anh khác là không công bằng, em làm sao có thể làm như vậy
Dương Minh ngẩn người, không nghĩ tới Lam Lăng cố kị chính là việc này, trong lòng cảm động cũng đồng thời tự trách!
-Lăng Lăng, Mộng Nghiên lần này kêu em về, không nói gì với em nữa sao? Nàng thế nào lại không nói với em?
Dương Minh bỗng nhiên nhổ tới sự kiện trọng yếu, Lam Lăng không để mình tới Vân Nam, lẽ nào nàng không biết mình phải tới Vân Nam làm nhiệm vụ sao?
-Nàng nói với em là anh rất nhớ em, muốn nhìn thấy em, mà em cũng nhớ anh, nên em trở về. Lam Lăng nói
-Chỉ có vậy thôi sao?
Dương Minh ngẩn người:
-Em nhớ anh sao không về đây?
-Hồi trước cũng muốn về, nhưng sợ ảnh hưởng tình cảm của anh và Mộng Nghiên, nên em không dám về.
Lam Lăng nói rằng:
-Em nào biết, thái độ Trần Mộng Nghiên đối với em tốt như vậy, rất tôn trọng em, mà em nghe nói anh có nhiều nữ nhân như vậy, hóa ra Trần Mộng Nghiên cũng rất rộng lượng a!
-Ha ha, cũng không phải, phải là Mộng Nghiên thành thục, trưởng thành.
Dương Minh có chút ngượng ngùng cười
-Nhưng thật ra khi em giải quyết được tâm bệnh, em sẽ thản nhiên đối mặt với nàng.
Lam Lăng như trút được gánh nặng nói rằng:
-Em nghĩ đến lúc đối phó với trưởng lão xong, không biết còn có thể về Tùng Giang để gặp anh hay không...Có thể hay không bị Trần Mộng Nghiên đuổi đi? Anh có khó xử hay không? Nghĩ đến những thứ này, em có một ý nghĩ muốn đồng quy vu tận với Trưởng lão.
-Cái gì?
Dương Minh nhất thời cả kinh, thầm nghĩ thật may mắn, nếu Mộng Nghiên không điện thoại cho Lam Lăng, nếu Lam Lăng mà hành động như vậy Dương Minh có thể sẽ hối hận cả đời, thực sự là nguy hiểm! Vừa nghĩ liền cảm thấy sợ hãi Dương Minh liền nói:
-Lăng Lăng em làm sao có thể nghĩ như vậy? Coi như là có muôn vàn khó khăn, anh cũng sẽ không bỏ em.
-Đúng vậy, nếu anh không còn thương em anh sẽ bị trúng tâm cổ mà chết a
Lam Lăng có ý trêu.
-Em đó, biết rõ rồi còn hỏi!
Dương Minh cười khổ nói.
-Được rồi em trở lại để thăm anh một chút, mà thái độ của Trần Mộng Nghiên cũng cho em nhiều niềm tin hơn, em nhất định sẽ chiến thắng trưởng lão, bình an trở về bên cạnh anh, anh cũng không cần theo em đi, không nên hành động theo cảm tình.
Lam Lăng an ủi nói.
-Lăng Lăng, ta đâu có hành động theo cảm tình a!
Dương Minh nhún vai một cái nói:
-Trên thực tế, ta không thể không đi Vân Nam.
-Không ai có thể buộc anh đi nếu anh không thích, thế nhưng anh đi Vân Nam vì đó là trách nhiệm của anh.
Dương Minh nói rõ
-Kỳ thực, lúc này, Mộng Nghiên gọi em về, không phải để em nói lời từ biệt với anh? Bởi vì ngày mai anh phải đi!
-Trách nhiệm, ngày mai phải đi?
Lam Lăng kỳ quái hỏi, không biết Dương Minh nói có ý gì?
Dương Minh biết Mộng Nghiên không nói sự tình mình đi Vân Nam cho Lam Lăng biết, chính là muốn cho tự mình nói ra, giống như sự tình trước kia với Tô Nhã, Tô Nhã biết mình đi xa nhà nhưng không biết kể lại, mà Lam Lăng thì cái gì cũng không biết.
Có thể là bởi vì Tô Nhã còn bận đi sô nên lịch rảnh không ổn định, nếu muốn trở về thì cũng rất lâu, nên Dương Minh cũng không còn cách nào phải nói cho nàng biết Dương Minh sẽ rời đi. Còn Lam lăng thì khác vốn là do nhớ nhà, quan trọng hơn là nhớ Dương Minh, cho nên Trần Mộng Nghiên cũng không cần phải nói nhiều Lam Lăng cũng sẽ trở về.
-Đúng vậy Mộng Nghiên không có nói với em, bất qua anh muốn nói cho em, nhân cơ hội này liền nói ra.
Dương Minh nói rõ ràng:
-Lúc em đi anh đã gia nhập cục điều tra thần bí.
-Hả! Cục điều tra thần bí!
Lam Lăng sửng sốt, bỗng nhiên cả kinh kêu lên.
-Sao, em cũng biết cái tổ chức này à?
Dương Minh thấy Lam Lăng phản ứng như thế liền hỏi.
-Biết, bọn họ cùng với Lam Miêu trại tiếp xúc, muốn nhờ bọn em trợ giúp.
Lam Lăng có chút kinh ngạc nhiên Dương Minh
-Anh là người của tổ chức này?
-Đúng vậy, anh là người của tổ chức này.
Dương Minh gật đầu nói:
-Bọn họ đã tiếp xúc với các em?
-Dạ, bọn họ và bà nội em tiếp xúc với nhau, muốn cùng hợp tác, để đối phó với Hữu trưởng lão.
Lam Lăng gật đầu nói.
-Hả, vậy tụi em có đồng ý không?
Dương Minh không nghĩ tới bọn họ đã tiếp xúc với bà của Lam Lăng.
-Không có
Lam Lăng lắc đầu.
-Bà nội em không muốn cùng người khác hợp tác, chúng ta còn chưa có chuẩn bị tốt để đi đối phó với Hữu trưởng lão, bây giờ mà đi đối phó với lão không có phần trăm thắng. Mà cục điều tra thần bí lại muốn động thủ ngay, rõ ràng muốn bọn em làm mồi nhử, vì vậy bà mới cự tuyệt hợp tác với bọn họ, lúc bà nói với em chuyện này, em còn chửi cái tên mà cục điểu tra thần bí gửi tới đâu nữa …..
. Sặc.. Anh chính là người đó, còn là đội trưởng, tới Vân Nam đối phó với trưởng lão.
Dương Minh cười khổ nói.
-A!
Lam Lăng lai càng kinh ngạc
-Thật là anh... vậy anh thật sự muốn cùng em đi Vân Nam, trách không được anh nhất định phải đi, thế nhưng Trần Mộng Nghiên các nàng làm sao bây giờ? Lần này rất nguy hiểm a! Các nàng đồng ý cho anh đi?
-Anh không có nói nhiệm vụ cụ thể cho các nàng biết, chỉ nói là muốn đi một thời gian dài, nếu ta có chuyện gì, các nàng cũng có một tưởng niệm, thời gian dài sẽ quên đi và không phải bi thương nhiều.
Dương Minh lắc đầu:
-Anh là người của cục điều tra thần bí, là người duy nhất đã cùng với Hữu trưởng lão giao thủ, ta phải đi Vân Nam không phải ta thì không được.
-A, Đúng rồi, em nghe nói muốn vào cục điều tra thần bí cần có kỹ năng đặc biệt, vậy anh sở hữu kỹ năng gì?
Lam Lăng chợt nhớ tới chuyện này, lẽ nào Dương Minh có kỹ năng gì đặc biệt sao?
-Nhìn xuyên thấu, ám sát.
Dương Minh đối với Lam Lăng không muốn giấu diếm quá nhiều, nếu đã đối phó chung địch nhân, nên cho Lam Lăng biết mình có con bài gì chưa lật mới được, vạn nhất có gì nguy hiểm, cũng dễ dàng hỗ trợ cho nhau.
Huống hồ Lam Lăng chính là người thân cận nhất, nàng sẽ không bán đứng mình, từ trước mình đối với Lam Lăng có chút hoài nghi, Dương Minh có chút xấu hổ, dĩ nhiên cũng sẽ không muốn nói dối nàng nữa, có cái gì cũng nói cho nàng biết.
Hơn nữa Lam Lăng nói từng câu từng chữ rành mạch, đời này chỉ có một nam nhân duy nhất là mình, như vậy làm sao Lam Lăng có thể làm chuyện bất lợi với mình? Cho nên Dương Minh nói ra hết năng lực của mình.
-Hả, nhìn xuyên thấu
Lam Lăng có chút sửng sốt nhìn Dương Minh:
-Anh......Anh có thể nhìn xuyên thấu sao?
Dương Minh gật đầu, nơi này là phòng riêng, mà giọng nói của Lam Lăng và Dương Minh cũng không lớn, cho nên cũng không lo lắng người khác nghe thấy.
-Thiệt sao?
Lam Lăng có chút khó tin nói.
-Em hôm nay mặc áo ngực màu hộng nhạt, quần lót bán trong suốt, có đúng không?
Dương Minh nhìn Lam Lăng cười cười nói
-AAAAAA
Lam Lăng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn:
-Không thể nào? Anh thật có thể nhìn xuyên thấu sao, aaa lão công anh thật là lợi hại a, em biết anh một thời gian như thế nào không biết?
-Không phải
Dương Minh lắc đầu nói;
-Khi anh mới biết em thì anh đã có năng lực này, nhưng mà khi đó anh không có nói cho ai hết! Bất quá lúc này chúng ta kề vai sát cánh chiến đấu, anh nói cho em vì tin em sẽ không bán đứng anh.
-Em làm sao có thể bán đứng anh? Trừ phi giết em!
Lam Lăng lắc đầu:
-Trần Mộng Nghiên các nàng có biết hay không?
-Không biết
Dương Minh lắc đầu
-Haha, em thật hạnh phúc!
Lam Lăng nở nụ cười, cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
-A, ta đây là giữ lại bài tẩy để hộ mệnh, kỳ thực nói là nhìn xuyên nhưng còn có nhìn xa, nhìn ban đêm, trên lý thuyết mà nói ta có thể nhìn xa vô hạn ra đông tây
Dương Minh nói rõ ràng
-Lợi hại như vậy a!
Lam Lăng thở dài nói:
- Thế còn ám sát?
-Ta biết điểm huyệt, còn có thể phóng phi châm, đồng thời am hiểu tất cả thủ đoạn giết người.
Dương Minh nói rõ.
-Cái này... cũng là trước khi quen em à?
Lam Lăng kinh ngạc và bội phục nhìn Dương Minh, không nghĩ tới người yêu của mình lợi hại như vậy
-Không phải, là lúc em đi anh mới bắt đầu vào đại học
Dương Minh nói rõ
-A..... em hình như có chút ấn tượng, ông ngoại từng nói, anh theo vua sát thủ học tập.
Lam Lăng gật đầu nhớ lại một ít chuyện.
-Ừm
Dương Minh nghĩ tới Tả gia gia, ông ấy cho mình một quyển sách thuốc, Dương Minh có dùng một ít thời gian nghiên cứu, chẳng qua bận nhiều việc nên hắn không có tái nghiên cứu.
-Nói như vậy anh nhất định phải đi Vân Nam?
Lam Lăng gật đầu hỏi
-Ừ, nhất định phải đi
Dưng Minh gật đầu:
-Anh nếu đã là thành viên cục điều tra thần bí, anh sẽ thực hiện trức trách của mình! Nếu ta không đi cũng có người khác đi, nhưng bọn họ chưa tùng giao thủ với trưởng lão, trong tay không có những con bài chưa lật, chẳng phải là càng nguy hiểm hơn hay sao? Nhà bọn họ cũng có già trẻ lớn bé.
-Anh thật vĩ đại a!
Lam Lăng có chút sùng bái nhìn Dương Minh:
-Sớm biết rằng anh là người của cục điều tra thần bí, em nhất định sẽ thuyết phục nãi nãi đồng ý đề nghị của bọn họ, em lúc này trở về nói với nãi nãi một câu để người đồng ý hợp tác.
-Anh thật vĩ đại a!
Lam Lăng có chút sùng bái nhìn Dương Minh:
-Sớm biết rằng anh là người của cục điều tra thần bí, em nhất định sẽ thuyết phục bà ngoại đồng ý đề nghị của bọn họ, em lúc này trở về nói với bà ngoại một câu để người đồng ý hợp tác.
-Chưa phải lúc
Dương Minh khoát tay, ngăn cản Lam Lăng.
-Vì sao? Lúc trước bà ngoại sợ bọn họ có tâm địa không tốt, dùng chúng ta làm mồi nhử, cho nên mới cự tuyệt, mà gia tộc trưởng lão cũng cho là như vậy! Bất quá bây giờ không giống nhau a, anh là người yêu của em, cũng là người của cục điều tra thần bí mà lúc này cũng dẫn đội đi chấp hành nhiệm vụ chắc chắn sẽ không lấy người Miêu tộc chúng ta làm mồi nhử a!
Lam Lăng có chút không hiểu nói.
-Quan trọng nhất, các em còn chưa chuẩn bị tốt! Nếu như mạnh mẽ ra mặt sợ rằng sẽ tổn thất thảm trọng.
Dương Minh nói thêm:
-Dù là bà ngoại em đồng ý, đám trưởng lão cũng sẽ vì mặt mũi mà miễn cưỡng đồng ý, chỉ sợ các những người khác ở Miêu trại sẽ ghi hận các em, nói là em làm việc tư tình, muốn hại cả Miêu trại.
-Thật sao?
Lam Lăng sửng sốt, bất quá cũng biết Dương Minh nói là thực:
-Không có bọn em giúp, đội của anh rất nguy hiểm a.
-Cái này cũng không quá nguy hiểm!
Dương Minh khoát tay nói:
-Đội bọn anh sẽ âm thầm hoạt động, từng chút từng chút một điều tra nhược điểm của Hữu trưởng lão, em đừng quên, anh am hiểu nhất ám sát, cũng có thể từ chỗ tối hạ thủ đám người trưởng lão, chỉ cần không phải cứng đối cứng, chắc là không có vấn đề gì.
-Được rồi
Lam Lăng suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, trong lòng cũng làm ra dự định, nếu Miêu trại không giúp đỡ Dương Minh thì mình sẽ lén giúp đỡ. Như vậy sẽ không có người dám nói điều gì, nàng hỗ trợ lão công của mình, không có gì là sai trái.
-Ha hả, không nói những chuyện không vui, mà chúng ta còn có thể gặp ở Vân Nam mà.
Dương Minh cười nói:
Em chỉ cần nhớ kỹ, chúng ta đứng chung một chỗ cùng nhau kề vai tác chiến.
-Đúng vậy, em nghĩ đến trường hợp này, cả người tràn đầy khí lực.
Lam Lăng gật đầu:
-Em nghĩ chúng ta nhất định sẽ thắng
-Đúng nhất định sẽ thắng
Dương Minh gật đầu.
- A, Dương Minh?
Một âm thanh kinh ngạc truyền tới.
Dương Minh sửng sốt, đây không phải là tiếng của Tôn Khiết sao? Có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Tôn Khiết va Dương Hân đang hướng phía mình đi tới.
-T ôn Khiết! Em cũng tới? Chào tỷ Dương Hân!
Dương Minh cười nói.
Bất quá Tôn Khiết thấy kế bên Dương Minh là Lam Lăng, liền ngẩn người, nàng không biết cô bé này a, những người con gái bên cạnh Dương Minh mặc dù không biết Tôn Khiết nhưng Tôn Khiết lại biết rõ các nàng a.Mà lúc này kế bên Dương Minh là một cô bé, cho tới bây giờ Tôn Khiết chưa từng thấy qua, cho nên có chút chừng chờ không biết quan hệ của Dương Minh với nàng như thế nào, cho nên không dám bộc lộ quan hệ của mình với Dương Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...