Dương Minh là người rất nhạy cảm đối với biến hóa bên ngoài, đây cũng là năng lực cơ bản của sát thủ, cho nên thoáng cái Dương Minh đã phát hiện ra chỗ không ổn…
Chẳng lẽ Chu Giai Giai muốn quay lại hình ảnh lúc hai người hoan hảo? Chu Giai Giai còn có ham mê này sao? Thích tự sướng sao?
Nhưng mà Dương Minh ngay sau đó đã nghĩ đến một khả năng, đó là chẳng phải hai ngày sau mình đã đi rồi sao? Cũng đã nói với mấy nàng có thể mười năm hai mươi năm cũng không trở về, cho nên có lẽ Chu Giai Giai muốn ghi lại thời khắc tốt đẹp này lại, để sau khi mình đi có thể thường xuyên lấy ra tưởng nhớ đôi chút…
Dương Minh khẽ lắc đầu, cảm thấy có chút thú vị, nhưng mà cũng không ngăn cản, nếu Chu Giai Giai thích thì cứ theo ý nàng đi.
Trên thực tế, Chu Giai Giai đích xác nghĩ như vậy, chẳng qua cũng không phải nàng tự giật dây mình quay phim, mà là Trần Mộng Nghiên!
Trần Mộng Nghiên cũng nghĩ như thế, sau khi Dương Minh đi, lúc ba người không có việc gì có thể nhìn lẫn nhau lại một chút, nhớ về Dương Minh một chút, đó cũng là một chuyện tình tốt đẹp! Chu Giai Giai cài đặt cái camera này thật tốt cũng là chuẩn bị sẵn sàng cho Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận lát nữa đi vào!
Về phần những thứ phim ảnh này lưu trong máy tính có bị phát tán lên trên mạng giống như các minh tinh bị lộ tư liệu hay không thì chắc chắn là không thể! Muốn phá giải mật mã dữ liệu của Chu Giai Giai thì đoán chừng hacker cao cấp nhất thế giới cũng không làm được, bởi vì bản thân Chu Giai Giai chính là vua hacker trên truyenfull.vn!
Máy tính của Chu Giai Giai mà hỏng thì căn bản không cần mang ra ngoài sửa, tự nàng sửa cũng được, người khác sửa chưa chắc đã tốt bằng nàng. Cho nên Trần Mộng Nghiên cũng yên tâm để Chu Giai Giai quay phim, cũng không sợ xuất hiện vấn đề gì khác.
Dương Minh tuy rằng không đoán được toàn bộ nhưng cũng đã đoán được tám chín phần chuyện này…
Rất nhanh, mấy việc lặt vặt này đã bị dục hỏa của hai người che mờ, Chu Giai Giai cũng từ một thiếu nữ biến thành một nữ nhân thành thục…
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận bình thường cũng không cùng vào phòng ngủ, cho dù Dương Minh yêu cầu thì các nàng cũng không đồng ý, trừ phi Dương Minh bắt buộc thì các nàng mới vùng vằng miễn cưỡng đồng ý. Nhưng mà hôm nay đều bỏ qua ngượng ngùng lúc trước, cùng nhau đi vào phòng ngủ.
Vỗn Trần Mộng Nghiên nghĩ đến Chu Giai Giai là lần đầu tiên, nàng không nên tham dự, nhưng mà Chu Giai Giai cũng quật cường giữ lại. Lý do rất đơn giản, lúc quay phim sau này chẳng lẽ lại thiếu mất nàng? Cho dù nàng có quay phim một mình nhưng mà náo nhiệt cả nhà như vậy thì nàng cũng muốn tham gia…
Cho nên Trần Mộng Nghiên cũng chỉ có thể đồng ý, cũng là tiện nghi cho bạn học Dương Minh…
Tối hôm qua vốn không ngủ được, lại bận việc cả ngày cho nên đến đêm Dương Minh đã mơ mơ màng màng ngủ, nhưng mà ngủ không được một lúc thì chuông báo thức Dương Minh cài trong điện thoại di động đã vang lên!
Dương Minh hôm nay hẹn Trương Tân cùng ăn cơm, Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai ba người cũng mệt mỏi không chịu nổi, giờ phút này cũng ngủ thiếp đi. Dương Minh để lại một tờ giấy nhắn cho các nàng rồi ra cửa đi gặp Trương Tân.
Lúc ra khỏi cửa, Dương Minh gọi một cú điện thoại cho Trương Tân.
- Tân tử, mày đang ở đâu? - Dương Minh hỏi.
- Lão đại, tao đang ở trường học, khuya hôm nay tao đã từ chối tất cả hoạt động và xã giao, ngay cả Tư Tư và Vương Mi tao cũng dặn không đến tìm. Tao chỉ đang chờ điện thoại của mày thôi! - Trương Tân nói.
- Ừ, tao chờ mày ở dưới lầu ký túc xá trường học. - Dương Minh nói, lái xe đến dưới lầu ký túc xá trường học.
Chẳng qua Dương Minh lại ngoài ý muốn nhìn thấy có người phát tờ rơi trước cửa lầu dưới ký túc xá. Sau khi Dương Minh dừng xe lại thì còn có một người truyền đơn đưa cho Dương Minh một tờ:
- Mau xem một chút, cao thủ Dương Minh nghênh chiến nghiên cứu sinh Phạm Kim Triết!
Dương Minh không nghĩ tới lại còn có người phát loại tờ rơi này, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Nhận lấy tờ rơi nhìn một cái, là một ít giới thiệu về mình và Phạm Kim Triết, chẳng qua cũng không có dự đoán khả năng rõ ràng của từng người, không phải rất đáng tin!
Hình ảnh đại đa số cũng là ảnh chụp được lúc mình đánh nhau với xã đoàn Teakwondo, còn có hình mình biểu diễn tiết mục nghệ thuật ở trường học. Còn hình của Phạm Kim Triết thì lại càng ít, chỉ là một ít hình ảnh đời thường.
Ở phía trên tờ rơi còn có một ít tiên đoán kết quả cuộc thi trái ngược nhau, dĩ nhiên vô luận là đánh giá dựa vào chủ quan hay khách quan thì cũng có thiên hướng đoán Dương Minh chiến thắng! Chẳng qua Dương Minh hơi nghi ngờ, những người phát tờ rơi này rảnh rỗi không có việc gì sao? Tại sao lại in miễn phí mấy cái áp phích này rồi phát ra ngoài? Họ nhận được lợi ích gì sao?
Chẳng qua lúc Dương Minh lật ra xem phía sau tờ rơi này thì đã hiểu tại sao những người này lại phải quảng cáo rồi, bởi vì phía sau tờ rơi in một quảng cáo một tiệm cơm giá đặc biệt mới mở ở trong trường học!
Ở dưới cùng quảng cáo còn ghi rõ, áp phích này là do hội học sinh chịu trách nhiệm in ấn!
Dương Minh không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, hội học sinh trường này cũng biết cách kiếm tiền, in ấn những tờ rơi tuyên truyền này chẳng những không lỗ vốn, ngược lại sẽ kiếm một khoản phí quảng cáo lớn! Hơn nữa phí quảng cáo hẳn là không thấp, dù sao cái đó và quảng cáo tuyên truyền bình thường cũng khác nhau, phía trên này có liên quan đến tuyên truyền trận khiêu chiến ngày mai, cho nên sau khi tới tay sinh viên thì cũng không bị vứt bỏ, mà sẽ được đem về phòng ngủ để cho người khác xem, mà quảng cáo phía sau tất nhiên cũng sẽ đạt được mục đích được lật xem!
Coi như rất nhiều người trong lúc vô tình đã nhớ kỹ tin tức quảng cáo quán ăn đằng sau! Nhưng nếu là quảng cáo đơn thuần thì sợ rằng rất nhiều sinh viên sẽ trực tiếp vứt bỏ, căn bản ngay cả nhìn không không thèm, thậm chí còn không cần cầm lấy!
Dương Minh nhìn một chút, đúng là những người nhận được tờ rơi đều không trực tiếp vứt đi mà sẽ lật lên xem, xem ra hiệu quả cũng không tồi!
Dương Minh chờ trong chốc lát, Trương Tân đi ra từ trên lầu ký túc xá, lúc đi ra cũng được một người phát cho tờ rơi.
Trương Tân lên xe của Dương Minh, giơ giơ tời rơi ở trong tay lên không trung nói:
- Lão đại, chẳng nhẽ còn có người quảng cáo cho trận đối chiến của mày và Phạm Kim Triết, tao đâu còn có một tờ?
- Tao cũng có, còn vừa mới nhìn xong! - Dương Minh chỉ chỉ một tờ quảng cáo ở trên tay lái: - Ở đây này!
- Không phải chứ? Vừa nãy cũng có người phát cho mày à? Người quảng cáo không nhận ra được mày sao? - Trương Tân hơi cổ quái nhìn Dương Minh kỳ quái hỏi.
- Đúng thế a, không nhận ra được, có lẽ, tên đó căn bản không ngờ được người ngồi trong xe là tao cũng không chừng! - Dương Minh nhún vai cười nói:
- Mày nhìn đi, nhưng người phát tờ rơi kia cơ bản không nhìn sang hướng bên này!
Trương Tân gật đầu, những người này cũng chỉ do hội học sinh thuê về, mỗi người đều được giao một lượng nhiệm vụ, nếu như không có chuyện tình đặc biệt thì tất nhiên không thể nào đi từng xe tra xem người bên trong đến cùng có phải Dương Minh hay không.
- Lão đại, mày tìm tao rốt cuộc có chuyện gì? Thần thần bí bí gì chứ?
Trương Tân nhìn Dương Minh kỳ quái hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...