- Thật xin lỗi, Mộng Nghiên tỷ… Em chỉ là… chỉ là muốn cùng Dương Minh trải qua một đêm lãng mạn …
Chu Giai Giai có chút e dè mà ngượng ngùng giải thích:
- Chị và Lâm muội muội đều đi du xuân, em một mình ở nhà, nên nghĩ tới cùng Dương Minh…
Nói xong, Chu Giai Giai ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Trần Mộng Nghiên có chút mơ hồ. Dương Minh đến đây với Chu Giai Giai? Mà mình lại kéo bè kéo lũ tới bắt gian? Không biết Chu Giai Giai sẽ nghĩ như thế nào đây? Lúc này Chu Giai Giai đã bị mình dọa thành cái dạng này, khẳng định sẽ nghĩ mình lòng dạ hẹp hòi, cố ý đến phá hư chuyện tốt của bọn họ …
Nhưng có trời đất chứng giám, nàng muốn đến đây bắt Triệu Oánh, vốn không phải là tới bắt Chu Giai Giai? Nếu sớm biết người trong phòng cùng Dương Minh là Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên chẳng những sẽ không đến, mà còn âm thầm chúc phúc nữa!
Đối với Chu Giai Giai, Trần Mộng Nghiên sớm đã tiếp nhận nàng rồi, bằng không cũng không thể cho nàng ở trong biệt thự! Mà Chu Giai Giai sau khi dọn đến đây, Dương Minh lại bận rộn suốt, xuất ngoại thường xuyên, cũng không có cơ hội ở riêng cùng Chu Giai Giai …
Cho dù Trần Mộng Nghiên muốn tạo cơ hội cho nàng … Dương Minh cũng không rảnh! Thật vất vả lắm Dương Minh mới rảnh rỗi, Chu Giai Giai lại đi cùng Tiếu Tình tỷ lo liệu một hạng mục về mạng truyenfull.vn. Vì thế, Dương Minh và Chu Giai Giai vẫn là hữu danh vô thật, khiến cho Trần Mộng Nghiên thực sự sốt ruột…
Xem ra Chu Giai Giai và Dương Minh cũng ý thức được điểm này, nên tìm một ngày mình và Lâm Chỉ Vận đều đi chơi, cùng Chu Giai Giai tìm một đêm lãng mạn, thế mà lại bị mình vô tình phá hủy!
Nghĩ đến đây, đôi mắt Trần Mộng Nghiên không khỏi đỏ lên, kéo tay Chu Giai Giai:
- Giai Giai muội muội… Thực xin lỗi, chị không biết là em, chị phá hủy chuyện tốt của các người … Em đừng trách chị, chị lập tức sẽ…
Trần Mộng Nghiên rất áy náy. Sao mình lại tin tưởng lời tên Phạm Kim Triết kia làm gì cơ chứ? Tên khốn kia nhìn qua là biết không phải người tốt. Nếu là người tốt thì sao lại bị Dương Minh đánh chứ? Xem ra những lời hắn nói đều là gạt người. Chủ yếu là muốn trả thù Dương Minh, lại không dám, vì thế tìm mình giúp hắn phá hư chuyện tốt của Dương Minh!
Mình như thế nào lại ngốc như vậy chứ. Lại đi tin lời Phạm Kim Triết nói!
- Không sao đâu…
Chu Giai Giai lắc lắc đầu:
- Là em không tốt, đáng ra nên nói trước với chị…
- Không liên can tới em, chị thật ra là tới tìm Triệu Oánh… Oánh tỷ…
Trần Mộng Nghiên lắc lắc đầu. Ban nãy do nàng tức giận, cho nên trực tiếp kêu tên Triệu Oánh. Nhưng hiện tại đã biết người trong phòng Dương Minh không phải Triệu Oánh mà là Chu Giai Giai, nên cũng sửa lại miệng, kêu 'Oánh tỷ'.
- Chị tìm Oánh tỷ sao? Nàng ở phòng cách vách đấy!
Chu Giai Giai nói.
- Sao? Oánh tỷ thật sự ở trong này?
Trần Mộng Nghiên hơi hơi nhíu mày, xem ra Phạm Kim Triết nói cũng không phải không có lý, Triệu Oánh thật sự ở trong này.
- Đúng vậy, nàng và Tôn Khiết tỷ đều ở đây. Hai người bọn họ đều là học sinh của Tiếu Tình tỷ. Chúng em đều cùng nhau đến đây!
Chu Giai Giai nói ra lý do biện hộ mà Tôn Khiết đã sớm chỉ cho nàng:
- Trong làng du lịch này, cũng có cổ phần của mẹ em. Cho nên Tôn Khiết tỷ mới mời em và Tiếu Tình tỷ cùng nhau đến đây chơi. Tiếu Tình tỷ và Triệu Oánh tỷ quan hệ cũng rất tốt, cho nên chúng em liền cùng nhau đến đây. Các nàng đều ở trong phòng bên cạnh…
Chu Giai Giai như vừa giải thích như vậy, Trần Mộng Nghiên đã nghĩ ngay mình đã nghĩ quá rồi! Thì ra Tiếu Tình, Tôn Khiết và Triệu Oánh có quan hệ học sinh và giáo viên, vậy thì các nàng ở cùng nhau cũng là bình thường thôi. Mà Chu Giai Giai cũng chỉ cùng đến cùng các nàng, có điều là dẫn theo cả Dương Minh! Có lẽ Phạm Kim Triết thấy được Dương Minh và Triệu Oánh, liền nghĩ rằng hai người bọn họ đi thuê phòng. Mà thực tế, Dương Minh là cùng một đám người cùng nhau đến đây.
- Giai Giai, các người tiếp tục… Chị đi đây, thật xin lỗi nha, sau khi về nhà, chị sẽ đền bù cho em…
Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng vẫy vẫy tay với Chu Giai Giai.
- Mộng Nghiên tỷ, hay là chị ở lại đi… Em… Em đột nhiên đến " ngày đó" rồi…
Sắc mặt Chu Giai Giai đỏ lên, nhỏ giọng nói.
- A?
Trần Mộng Nghiên sửng sốt.
- Vừa mới có thôi…
Chu Giai Giai có chút ngượng ngùng nói:
- Vốn tính ngày tốt rồi, nhưng ai mà biết lại đụng phải…
- …
Trần Mộng Nghiên có chút không biết nói gì:
- Vậy chị đây cũng không quấy rầy các người nữa, các người ôm nhau ngủ đi…
Trần Mộng Nghiên liền xoay người ra khỏi toilet, tức giận chỉ vào Phạm Kim Triết, nói với Tiểu Vương vừa mới lên lầu, nói:
- Ngươi đem người này lôi ra ngoài cho ta!
- Dạ!
Tiểu Vương vừa nghe Trần Mộng Nghiên muốn hắn đem Phạm Kim Triết lôi ra ngoài, nhất thời mừng rỡ. Hắn đã sớm muốn làm như vậy. Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra trong toilet, nhưng xem bộ dáng của Trần Mộng Nghiên khẳng định là không còn tranh cải nữa! Vì thế Tiểu Vương đại thần ra oai, một phen túm áo Phạm Kim Triết:
- Ngươi là cái đồ vương bát đản. Đi chết đi!
Chờ Phạm Kim Triết bị Tiểu Vương túm đi xuống lầu, Trần Mộng Nghiên mới có chút ngượng ngùng, lại có chút oán trách nói:
- Dương Minh, anh mang Giai Giai đến, tại sao không nói một tiếng với em? Chẳng lẽ còn sợ em ngăn cản hai người sao? Thật là, em đi đây… chuyện vừà nãy, anh đừng tức giận nha…
- Không sao cả. Vốn là anh không tốt, anh nghĩ rằng âm thầm đến đây với Giai Giai lại đây, sẽ không quấy rầy em và Chỉ Vận. Không nghĩ tới tên Phạm Kim Triết kia bị anh đánh cho một trận nên ghi hận trong lòng…
Dương Minh cười khổ mà nói.
- Em thật ngốc. Tại sao lại đi tin tên kia chứ!
Trần Mộng Nghiên lắc lắc đầu, kéo tay Lâm Chỉ Vận:
- Lâm muội muội, chúng ta đi thôi…
Lúc Trần Mộng Nghiên đang nói chuyện, Tiếu Tình lại mang theo Tôn Khiết và Triệu Oánh đi ra khỏi phòng. Bên ngoài sinh ra động tĩnh lớn như vậy, các nàng nếu không ra nhìn xem, sẽ không mấy giống thật!
- Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
Tiếu Tình mang theo cặp mắt buồn ngủ mà hỏi:
- Ơ? Đây không phải Mộng Nghiên sao? Sao em lại tới đây?
- Tiếu Tình tỷ…
Trần Mộng Nghiên có chút ngượng ngùng:
- Không có việc gì đâu, không có gì, en đi đây …
- Nếu đến đây rồi, vào trong ngồi một lát hẵng đi?
Tiếu Tình cười mời nàng vào phòng.
Nhưng Trần Mộng Nghiên trong lòng xấu hổ vô cùng, nàng làm sao mặt dày mà ở lại? Đả phá hủy cơ hội ở riêng của Dương Minh và Giai Giai, nàng bây giờ chỉ muốn thật nhanh đi khỏi nơi này…
- Không được, chúng em còn có chút chuyện, nên phải đi trước rồi…
Trần Mộng Nghiên kéo theo Lâm Chỉ Vận, đi xuống gác nhanh như chạy trốn.
- A…
Dương Minh âm thầm giơ ngón tay cái lên với Tôn Khiết. Chiêu này của nàng quả thực quá lợi hại, dễ dàng mà biến nguy thành an!
Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận sợ hãi xuống lầu, nhìn thấy Tiểu Vương đang đánh Phạm Kim Triết ở cửa biệt thự. Nàng đột nhiên lại không ghét bạo lực, mà còn oán hận nói với Tiểu Vương:
- Đánh hắn, cho đáng đời quân phá rối gạt người!
- Dạ.
Tiểu Vương gật gật đầu, đánh càng thêm hăng. Phạm Kim Triết tiếp tục gào khóc thảm thiết …
Hắn đến bây giờ cũng không hiểu là hắn đã làm sai chỗ nào, tại sao thái độ của Trần Mộng Nghiên đột nhiên lại thay đổi chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...