Quả nhiên, Trầm Vũ Tích nghe Dương Minh nói xong, nhất thời vui vẻ:
- Có thể khôi phục tri giác, như vậy thì càng có hi vọng a. Dương Minh, thật sự cám ơn anh, anh vì chuyện của em mà lo lắng đến như vậy!
- Vũ Tích, sao em cứ nói chuyện này hoài. Chỉ cần em chuyên tâm trị liệu hẳn là có một ngày sẽ đứng lên được, khi đó thì hãy cảm tạ anh.
Dương Minh nói:
- Vũ Tích, chỉ cần em có lòng tin thì chắc chắn được.
- Ân!
Trầm Vũ Tích gật gật đầu. Dương Minh nói như vậy làm nàng thật cao hứng, xem như trước kia không có lòng tin thì hiện tại đã có.
- Anh đi ra ngoài trước, em mặc quần áo chỉnh tề, sau đó chúng ta đến nhà Quan giáo sư xem bệnh.
Dương Minh nói xong, liền lui ra khỏi phòng, Trầm Vũ Tích thay quần áo, thật không tiện khi Dương Minh đứng ở đây.
Lúc trước, nhìn thì cũng có nhìn qua, nhưng đó chỉ là vô tình. Còn bây giờ, nếu mà đứng trong phòng, chờ xem người ta thay quần áo, chắc chắn không có chuyện ngon ăn như vậy.
- Ân!
Trầm Vũ Tích tựa hồ cũng không nghĩ đến chuyện xấu hổ lúc trước, gật gật đầu.
Dương Minh ra khỏi phòng, liền thấy Trầm mẫu ngồi trên ghế salon phòng khách, một bộ ánh mắt mong ngóng, nhìn hướng phòng Trầm Vũ Tích, thấy hắn ra, nhất thời cảm thấy có ý tứ không tốt lắm, liền dời ánh mắt đi nơi khác.
Dương Minh tất nhiên hiểu được tâm tình Trầm mẫu, bất quá cũng không thể nói cái gì, chỉ đành cười trừ, nói:
- Bác gái, Trầm Vũ Tích muốn mặc quần áo, bác giúp cô ấy một chút a.
- Nga? Được!
Trầm mẫu vừa nghe, vội vàng đứng dậy đi giúp Trầm Vũ Tích, nhưng trong lòng có chút thất vọng. Như thế nào mà Dương Minh không tự mình giúp đây?
Trông thấy Trầm mẫu không đóng cửa phòng, không biết cố ý hay là vô tình, Dương Minh chỉ cười khổ lắc lắc đầu. Dương Minh tất nhiên sẽ không nhìn trộm bên trong, cứ xem như hắn muốn rình xem thì có đóng cửa hay không cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng Dương Minh căn bản không phải là loại người thích rình mò người khác.
Một lát sau, thanh âm Trầm mẫu từ trong phòng truyền ra:
- Dương Minh, Vũ Tích thay quần áo xong rồi, hiện tại.
Lúc này Dương Minh mới đi tới, quả nhiên nhìn thấy Trầm Vũ Tích đã mặc đồ chỉnh tề, tóc tai cũng sửa lại một chút, buộc gọn lại đằng sau, không giống như khi trước, xõa tóc rối tung.
Trên mặt nàng, mặc dù không trang điểm chút gì, nhưng vẫn thanh lệ động lòng người.
- Vũ Tích, anh cõng em đi xuống.
Trong nhà Trầm Vũ Tích hiện tại không có nam nhân khác, Trầm phụ thì bán quầy, nếu Trầm mẫu cõng nàng xuống, Dương Minh chắc chắn không cho bà làm vậy.
- Ân!
Trầm Vũ Tích có chút ngượng ngùng, gật gật đầu, trong lòng có chút chờ mong.
Hương thơm thoang thoảng trên người cô gái, sau lưng còn có bộ ngực mềm mại, trong nháy mắt khiến Dương Minh phải thất thần. Không thể phủ nhận, trong những nữ nhân Dương Minh gặp, Trầm Vũ Tích cũng thuộc hàng cực phẩm.
Bất quá Dương Minh cũng biết bây giờ không phải là thời gian suy nghĩ vấn đề này. Không nói đến chuyện mình đi Vân Nam có trở về được hay không, cứ xem như có thể trở về thì chuyện chữa bệnh cho Trầm Vũ Tích quan trọng hơn, còn chuyện khác, để sau hẵng nói vậy.
Thấy Dương Minh cõng con gái đi xuống, trên mặt Trầm mẫu treo đầy ý cười. Kỳ thật, khí lực của bà cũng không nhỏ, những lúc Trầm phụ không có ở nhà, bà đều cõng Trầm Vũ Tích đi tới đi lui, bất quá, có Dương Minh ở đây, cư nhiên Trầm mẫu sẽ không thể hiện.
Coi như có thể cõng thì cũng phải giả bộ không có khí lực, nếu không, chỉ sợ con gái sẽ oán trách mình.
Giao Trầm Vũ Tích cho Dương Minh, Trầm mẫu liền yên lòng. Bà nhìn ra được, Dương Minh thuộc loại chính nhân quân tử, chắc chắn sẽ không chiếm tiện nghi con gái mình. Bất quá, cứ xem như hắn muốn, đứa nhỏ Vũ Tích này có lẽ cũng sẽ thích ý đây, Trầm mẫu âm thầm nghĩ.
Dương Minh đặt Trầm Vũ Tích vào vị trí tay lái phụ, thay nàng thắt dây an toàn rồi đóng cửa, sau đó mới lên xe. Song, vừa mới lái xe, một chàng trai thể trạng như trâu lập tức xuất hiện, chặn phía trước xe.
Dương Minh hoảng sợ, vội vàng đạp phanh lại, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn nam tử cường tráng trước xe.
Trầm Vũ Tích thấy nam tử này xông lại, cũng thét lên một tiếng "A" đầy kinh hãi.
- Ngươi muốn dẫn chị ta đi đâu?
Chàng trai đứng trước xe, chỉ thẳng vào mặt Dương Minh, quát hỏi.
- Chị gái ngươi?
Dương Minh ngạc nhiên.
- Cuồng Ngưu, em làm gì vậy, anh ấy chỉ là đưa chị đi xem bệnh.
Trầm Vũ Tích có chút bất đắc dĩ, hướng chàng trai trước xe giải thích.
Tiểu tử này gọi là Trầm Cuồng Ngưu, là em trai ruột của Trầm Vũ Tích. Hôm nay tới thăm chị gái, nhưng vừa mới tới dưới lầu, liền thấy một nam nhân đem chị gái ẵm lên xe định lái đi. Vì thế, Trầm Cuồng Ngưu lập tức nổi giận, bất chấp tính mạng mình mà vọt tới.
Chuyện lúc trước của Trầm Vũ Tích hắn cũng biết, biết có một đám đàn ông thèm nhỏ dãi chị mình, nên theo bản năng, Trầm Cuồng Ngưu liền cho là Dương Minh muốn bắt cóc chị gái, chạy đi làm một số chuyện xấu của nam nhân.
Có điều, trong lời nói của tỷ tỷ, cũng không giống như mình tưởng tượng. Bộ dạng tỷ tỷ cũng không giống như đang bị uy hiếp.
Nhưng Trầm Cuồng Ngưu cũng không dám xem thường - Vạn nhất người này dùng lời ngon tiếng ngọt, dụ dỗ, lừa gạt tỷ tỷ thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, xe người này lái có lẽ cũng không ít tiền, không ngờ là BMW, tuy rằng không biết giá cụ thể nhưng nhất định sẽ không rẻ.
Một người như vậy, theo lý thuyết thì không nên xuất hiện trước mặt tỷ tỷ mình, nhưng hắn lại muốn đưa tỷ tỷ đi xem bệnh. Cái này không thể không khiến Trầm Cuồng Ngưu hoài nghi, hẳn là hắn có mưu đồ gì đây?
Dựa theo lẽ thường mà xét, chân tỷ tỷ mình đã khiếm khuyết, người này không nên theo đuổi tỷ tỷ mới phải. Nhưng mà chân khiếm khuyết không có nghĩa tư sắc kém. Tỷ tỷ không tự đi được, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp. Cho nên Trầm Cuồng Ngưu nghi ngờ, người này không phải chuẩn bị đưa tỷ tỷ đến một địa phương, lừa nàng nói là xem bệnh, nhưng trên thực tế là làm điều bất chính với nàng đấy chứ?
Không thể không phòng bị được! Trầm Cuồng Ngưu có chút không tin tưởng lắm, nhìn Dương Minh:
- Ngươi là ai? Muốn đưa tỷ tỷ ta đến nói nào xem bệnh?
- Người này. là đường đệ em, Trầm Cuồng Ngưu, nó không có ác ý.
Như sợ Dương Minh hiểu lầm, Trầm Vũ Tích vội vàng giới thiệu thân phận Trầm Cuồng Ngưu cho Dương Minh.
- A, nguyên lai đệ đệ.
Dương Minh nghe xong, trái lại còn nở nụ cười, hắn quan tâm đến Trầm Vũ Tích thật ra cũng là bình thường, với lại còn có trách nhiệm, nghiêm túc như vậy. nghĩ đến quan hệ tỷ đệ bình thời là không sai.
- Đừng có nói chuyện cợt nhả, tin ta một quyền đập hư xe ngươi không?
Thấy Dương Minh không trả lời, Trầm Cuồng Ngưu giơ nắm tay lên, dọa nạt nói.
- Trước hết, ta là giám đốc công ty tỷ tỷ ngươi làm việc. Nàng là nhân viên công ty, ta đưa nàng đi xem bệnh cũng là bình thường.
Dương Minh cười giải thích:
- Tiếp theo, ngươi hỏi ta đến chỗ nào xem bệnh, ta cho ngươi biết cũng không sao. Chúng ta là đến nhà Quan giáo sư, hiệu trưởng trường đại học y dược.
- Giám đốc công ty?
Trầm Cuồng Ngưu hơi sững sờ, có chút nghi hoặc hướng Trầm Vũ Tích nhìn lại, thấy nàng gật gật đầu, lúc này mới tạm tin lời Dương Minh. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới tin đồn về tỷ tỷ lúc trước, nói nàng là tình nhân của giám đốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...