Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Dịch + Biên: Phong Lăng

Bàn thứ ba bên góc phải, có một người nước ngoài đang ngồi đấy. hẳn chính là Kevin. Hắn ở nơi này, không ăn uống gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn lên sàn biểu diễn.

Dương Minh nhìn lên sàn diễn, một đoàn tạp kỹ đang biểu diễn. Ở đây, tiết mục này không có lực hấp dẫn bằng diễm vũ (DG: chắc múa cột, hay cái gì đây...), nên các khách nhân chẳng hề thấy hứng thú, đều làm chuyện của mình, đợi diễm vũ biểu diễn. Chỉ có Kevin cảm thấy hứng thú, bộ dạng giống như đã lâu chưa xem qua tiết mục tương tự vậy.

Dương Minh cười cười, hướng phương hướng Kevin đi tới. Mới vài bước, Kevin hiển nhiên đã nhìn thấy Dương Minh, lập tức đề cao cảnh giác.

Chỗ ngồi của hắn, trừ bỏ phía sau có một đôi tình lữ đang triền miên, bên cạnh không hề có ai, Dương Minh đi lại đây, hiển nhiên không thể nào hướng về phía đôi tình lữ kia, điều có khả năng nhất chính là tìm mình.

Kevin vẫn duy trì tư thế xem tạp kỹ như cũ, bất quá ánh mắt luôn luôn chú ý đến hành động của Dương Minh, chứng kiến Dương Minh thật sự đi đến trước bàn của mình, ngồi xuống đối diện, Kevin nhíu nhíu mày: "Thật xin lỗi, tiên sinh, ta không biết ngươi, phiền ngươi ngồi vị trí khác vậy."

"Ha ha. ", Dương Minh nhìn thấy, cười cười nói: "Kevin đúng không?"

"Ngươi là?" Kevin nhíu nhíu mày, mấy ngày nay, chuyện Lý Lôi Trì khiến hắn gặp người da vàng thì thần kinh không nhịn được, theo bản năng khẩn trương, căng thẳng hẳn lên.


"Ha ha, từ "trung tâm" tới?" Dương Minh không trả lời Kevin mà tiếp tục hỏi.

"Ngươi...", Kevin kinh dị không ngừng, vội hỏi:"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Nghe câu hỏi của Kevin, Dương Minh hoàn toàn xác nhận, Kevin chính người của "trung tâm", bởi vì khi hắn nghe được từ "trung tâm" thì không có nghi vấn, trực tiếp hỏi mình là ai.

"Tiến sĩ Benjamin phái ngươi tới?" Dương Minh tiếp tục hỏi.

"Ngươi là." Kevin nhíu nhíu mày, bỗng nhiên thốt ra một câu Anh ngữ trúc trắc khó hiểu, lấy thính lực của Dương Minh mà chẳng nghe được hắn đang nói cái gì.

Dương Minh thầm hô không tốt, có thể đây là ám hiệu linh tinh gì đó, xem ra muốn từ miệng Kevin moi ra tin tức hữu dụng là điều không thể. Vốn Dương Minh định dùng phương thức nói chuyện thật thật giả giả kiếm chút tin tức trong miệng Kevin, bất quá hiện tại đã bị phát hiện, Dương Minh cũng chỉ có thể buông tha.

Nhìn thấy Dương Minh không nói lời nào, Kevin sắc mặt nhất thời trầm xuống, đang định nói gì, mà đúng lúc này, Dương Minh đột nhiên đứng dậy, cất bước hướng phía ngoài chạy đi.

"Đứng lại" Kevin phát giác Dương Minh có điểm khả nghi, hơn nữa hắn có rất nhiều điểm nghi vấn, tất nhiên không muốn Dương Minh cứ thế mà chạy trốn dễ dàng như vậy.

Thân phận thật sự của Kevin, ngay cả Lý Lôi Trì cũng không biết, càng không biết chuyện tiến sĩ Benjamin cùng "trung tâm", mà Dương Minh có thể nói ra khiến cho Kevin có chút nghi ngờ, trực giác nói cho hắn biết, người này nhất định phải lưu lại, bằng không sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái.

Nghĩ đến đây, Kevin lập tức đứng lên, đuổi theo Dương Minh.

Dương Minh lúc này dốc hết sức bình sinh mà chạy, lần trước thi đấu cùng Jeter, thiếu chút nữa kiệt sức mà chết vì nhây, cái loại ra từ "Trung tâm" này căn bản không phải là người, tốc độ chạy như xe lửa, dù cho Dương Minh có bấy nhiêu lợi hại thì cuối cùng cũng là người, so sánh tốc độ tất nhiên phải thua loại quái thai này.

Lần trước sở dĩ có thể vượt qua Jeter, cũng hoàn toàn dựa vào địa hình, xuyên qua chướng ngại vật, mới có thể thoát, cho nên lúc này đây, Dương Minh cũng học khôn ra chút, không đợi Kevin kịp phản ứng, liền cất bước bỏ chạy.

Kevin cũng không hề nghĩ đến Dương Minh nghe xong lời của mình lập tức bỏ chạy. Đây là người nào a? Coi như mình nói ám hiệu hắn không đáp, thì cũng không cần lập tức bỏ chạy a?

Tuy rằng kevin cũng lập tức đứng dậy đuổi theo, bất quá vẫn là chậm nửa nhịp, cách Dương Minh một khoảng khá xa.


Dưới ánh mắt kinh ngạc của các bảo vệ trị an, Dương Minh chạy như bay, leo lên cầu thang, chạy ra khỏi khách sạn. Tuy rằng ở phía sau có tiếng gào của mấy tên bảo vệ, nhưng Dương Minh rảnh đâu mà quan tâm đến.

Ra khỏi khách sạn, trực tiếp leo lên chiếc Passat, hét vội với Lưu Diệp: "Lái xe, mau."

Lưu DIệp đã sớm chuẩn bị xong, Dương Minh vừa lên xe, lập tức hắn liền nhấn ga, trực tiếp chạy vù rời khỏi khách sạn.

Lúc này, Kevin cũng đuổi vừa tới cửa, chứng kiến Dương Minh lên xe rời đi, hắn cũng không cam chịu yếu thế, bước nhanh đến một chiếc xe ở bãi đỗ xe, hiển nhiên là xe của hắn, khởi động xe, hướng chiếc Passat chở Dương Minh đuổi theo.

"Ta thua! Người này tốc độ thật nhanh. ngươi so với hắn còn nhanh hơn", Lưu Diệp cảm thán nói, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy Dương Minh dùng tốc độ gì từ trong khách sạn chạy ra: "Nếu Lý Lôi Trì có tốc độ như vậy, chắc ta không bao giờ đuổi kịp."

"Không, hắn so với ta còn nhanh hơn." Dương Minh chỉ chỉ phía sau: "Nếu mà ta chạy nhanh hơn hắn, ta sẽ không cần xe, trực tiếp chạy bộ dẫn hắn tới một ngõ nhỏ, trực tiếp giải quyết cho xong."

"Kháo, tên kia quả thực không phải là người." Lưu Diệp thành thạo thao túng xe, mục đích của hắn không phải cắt đuôi Kevin, mà là dẫn hắn đến một chỗ trống trải không người, nên không cần thi triển mấy cái kỹ năng lái xe gì gì đó.

Trình độ lái xe của Kevin hiển nhiên không tốt lắm, chỉ biết điên cuồng nhấn ga, chiếc xe hắn lái là một chiếc xe thương vụ, tốc độ cũng không nhanh mấy, cho nên thủy chung vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Lưu Diệp.

Dần dần, xe chạy trên đường càng ngày càng ít, địa phương cũng càng ngày càng hẻo lánh, Kevin nhíu nhíu mày, người này dẫn mình tới địa phương nào? Chẳng lẽ là có mai phục?

Bất quá có mai phục hay không Kevin cũng không sợ, cứ coi như là có mai phục thì đám người đó cũng không có bao nhiêu uy hiếp, một chút ảnh hưởng đều không có, vạn nhất mình thật sự địch không lại thì mình không biết chạy sao? Tin tưởng chỉ cần mình chạy, không ai có thể đuổi theo kịp.


"Đây là cái địa phương gì?" Dương Minh hỏi.

"Ta cũng không biết, ta cũng không mấy đi ra ngoại ô, ở Ma cao ta không quen thuộc mấy.", bộ dáng Lưu Diệp như thật có lỗi, nói.

"Ân, đi thêm một đoạn nữa, sau đó rẽ vào con hẻm thứ hai." Dương Minh nói. Hắn đã dùng dị năng quan sát qua, lối rẽ thứ hai dẫn đến mảnh đất hoang, giờ phút này không có ai.

Lưu Diệp gật gật đầu, rẽ vào con hẻm thứ hai có chút hôn ám ở phía trước, cách đó không xa.

Hắn cũng không hỏi Dương Minh vì cái gì để cho hắn làm như vậy, Dương Minh nhất định có đạo lý của mình.

Kevin cũng chẳng hiểu ra sao, không cần biết người phía trước làm gì, thấy bọn hắn rẽ vào nên cũng rẽ theo.

"Lão đại, ngươi thật lợi hại, biết nơi này là đất trống?"

Xa xa, chứng kiến một mảnh đất trống trải phía trước, Lưu Diệp có chút hưng phấn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui