Dương Minh cùng Trương Tân đang cùng nhau ôn nghèo kể khổ. Lại chạm mặt một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhìn dáng dấp hẳn là một đôi tình nhân.
Bất quá này đôi tình nhân này Dương Minh cùng Trương Tân đều chú ý một chút bởi vì bọn họ lại cũng là người Á Châu.
Màu da vàng, ánh mắt đen, người con trai mặc dù không phải là đẹp trai lắm nhưng cũng rất có khí độ.
Tuy trang phục trên người cũng không phải loại hàng hiệu cao cấp chỉ là mấy nhãn hiệu Giovanni, lacoste, nhưng lại đem đến cho Dương Minh một loại cảm giác rằng hai người này xuất thân từ đại gia tộc.
Bởi vì hai người cùng là người Á Châu, nên hai mắt Dương Minh không khỏi nhìn nhiều. Ở Ma Cao mặc dù người Á Châu không ít, nhưng ở một cái hộp đêm, cũng không phải là thấy quá nhiều.
Đôi tình lữ trẻ tuổi hiển nhiên cũng nhìn thấy Dương Minh cùng Trương Tân.
Họ cũng hơi sững sờ…chần chờ một chút, rồi người con trai lôi kéo cô gái trẻ tuổi đi sang hướng Dương Minh.
Người kia hướng tới Dương Minh thân thiện chào hỏi, sau đó tới ngồi ở gần bàn Dương Minh cùng Trương Tân.
Nghe được Dương Minh cùng Trương Tân nói chuyện, nhất thời trong mắt sáng ngời, quay sang Dương Minh nói: "Hai vị cũng là người Hoa Hạ?"
"Đúng vậy! các người cũng là…? " Dương Minh gật đầu cười, cảm giác được đôi tình nhân này cũng không có gì ác ý, Dương Minh cũng không để ý, cùng bọn họ tùy ý hàn huyên mấy câu.
Dù sao có câu nói rất hay là "đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng". Mặc dù Dương Minh cùng nam tử trẻ tuổi này không phải là đồng hương, nhưng cũng cùng một cái quốc gia đi ra, ý nghĩa câu nay càng thêm không tầm thường.
Mà đến lúc này Trương Tân, mới phát hiện phía sau mình có đôi tình lữ trẻ tuổi. Lúc trước hắn ngồi quay lưng lại, cho nên cũng không để ý cho đến khi Dương Minh cùng người phía sau nói chuyện Trương Tân mới xoay người lại.
"Chúng tôi là du học sinh." Người con trai gật đầu: "Vừa lúc có một ngày nghỉ nhỏ, liền mang theo bạn gái tới Ma Cao tham quan cho biết một chút."
Nghe được đối phương là du học sinh, Dương Minh cũng không có hoài nghi. Dù sao thân phận cùng cử chỉ của hai người, tương đối giống học sinh.
"Ma Cao… cũng chẳng có gì hay. Xem một chút còn có thể, chứ đừng phấn khích mà lại đánh bạc. " Dương Minh nói xong quay sang mỉm cười nhìn Trương Tân một cái. Trương Tân nhất thời có chút đỏ mặt, sờ sờ cằm, cúi đầu.
"Ha ha, chúng tôi chính là đến xem một chút thôi. Không có ham đánh cuộc, sòng bạc trước kia tôi cũng đi qua, chẳng qua là tùy tiện chơi, thắng thua cũng không sao cả." Người con trai nghe được thiện ý Dương Minh nhắc nhở, gật đầu nói.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: "Ah Đúng rồi, các cậu đi là ….?"
"À…chúng tôi tới tham gia lễ hội quốc tế về châu báu."
Dương Minh cười nói: "Khách sạn này là do hiệp hội châu báu bao trọn."
"Nguyên lai là vậy!"
Người con trai gật đầu: "Chúng tôi tới chậm mấy ngày. nghe nói có một lễ hội châu báu, cũng muốn nhìn một chút, nhưng mà trường học cho nghỉ không đúng dịp!"
"Tôi nói xin phép nghỉ trước, bạn gái lại muốn đợi đến khi thúc chương trình học! Haizzz!" Người con trai nhìn người con gái bên cạnh nhíu nhíu mày, có chút oán giận nói.
"Ha ha!. " Nhưng ngay lập tức người con trai lấy lại thái độ vui vẻ như lúc trước, từ đó có thể thấy rõ hai người về mặt tình cảm không tệ.
"Đúng rồi, tôi gọi Trần Trạch, đây là bạn gái của tôi Đào Lâm Phương." Người con trai tự giới thiệu.
"Dương Minh." Dương Minh nhìn người qua ánh mắt rất đúng, nhìn ánh mắt cũng biết hắn không nói xạo.
Hiện tại Dương Minh đã có thể kết luận hai người kia, thân phận chắc chắn là học sinh. Mặc dù bọn họ phía sau có hay không có bối cảnh gì, Dương Minh hiện tại không xác định. Bất quá không ảnh hưởng gì đến việc Dương Minh gặp gỡ bọn họ một cách bình thường.
"Trương Tân. " Nhìn thấy Dương Minh xưng tên, Trương Tân cũng tự nhiên không chịu yếu thế.
"Rất hân hạnh được biết các bạn. " Trần Trạch gật đầu: "Bất quá nhìn hai bạn tuổi cũng không lớn lắm, không đi học sao?."
"Bây giờ đang học đại học, chẳng qua chúng tôi cùng trưởng bối đi đến. " Dương Minh giải thích.
"Nguyên lai là như vậy. " Trần Trạch bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc này, phục vụ sinh đem chút đồ đưa tới chỗ Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương, mỉm cười dùng Anh ngữ nói: "Hai vị mời dùng."
"Hảo! Cám ơn. " Trần Trạch cười, nhận lấy đồ phục vụ sinh mang tới, quay sang Dương Minh cười cười lịch sự xin lỗi, sau đó cùng Đào Lâm Phương uống.
Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương xem ra thật sự là tới uống nước, có lẽ vì rất là khát. Rất nhanh đã uống xong cốc nước, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Dương Minh, Trương Tân, chúng tôi đi trước nhé. Rất hân hạnh được biết các bạn. " Trần Trạch, Đào Lâm Phương giơ giơ tay vẫy chào Dương Minh và Trương Tân.
"Chúng tôi cũng vậy, hữu duyên gặp lại sau. " Dương Minh khoát tay áo.
Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương rời đi, Dương Minh cùng Trương Tân tiếp tục việc ôn nghèo kể khổ bị gián đoạn.
"Lão đại, hai người này thoạt nhìn cũng có chút khí thế ha!"
Trương Tân nhìn theo bóng lưng Trần Trạch cùng Đào Lâm Phương, nói: "Hình như là phú gia hoặc là quan gia. Có một loại khí chất quý tộc."
"Không nghĩ tới Trương Tân ngươi ánh mắt nhìn người bây giờ cũng không tệ lắm."
Lời Trương Tân nói khiến cho Dương Minh có chút kinh ngạc: "Được nha! Tiểu tử ngươi, hiện tại tu luyện không tồi."
"Bình thường tiếp xúc những người này nhiều, dĩ nhiên là cảm nhận rõ ràng."
Trương Tân cười nói: "Công ty châu báu thường xuyên có loại khách như vậy."
Dương Minh nghe Trương Tân nói xong, thì cũng không còn phải ngạc nhiên nữa rồi. Dù sao công ty châu báu bên Tùng Giang là công ty châu báu đẳng cấp, chẳng trách làm sao Trương Tân không tiếp xúc đến những người này.
"Hai người kia đúng là gia cảnh như thế, bất quá ngươi có phát hiện thấy không? Y phục trên người bọn họ không có quá đáng giá, cũng là rất bình thường. Ở trong nước có thể coi như hàng hiệu, nhưng tới chỗ này cũng chỉ là bình thường mà thôi." Dương Minh nói.
"Uhm, tớ cũng không có chú ý lắm."
Trương Tân sửng sốt: "Lão đại, cũng là anh quan sát cẩn thận! Có lẽ, nhà này gia giáo tương đối nghiêm khắc? Không cho ăn chơi đua đòi quá mức, theo mấy bọn thiếu gia đi mua đồ LV với hermes"
"Chuyện này chúng ta không biết được. " Dương Minh cười cười rồi nhìn đồng hồ: "Thôi kệ mấy chuyện này đi, hộp đêm hẳn mở cửa rồi, giờ đi sang thôi."
"Được à. " Trương Tân vừa nghe đi hộp đêm, lập tức cao hứng lên.
Dương Minh gọi phục vụ sinh tới, đem phiếu phòng đưa cho hắn, để cho hắn đi tính tiền.
Nhận lấy phiếu phòng Dương Minh, phục vụ sinh nhất thời cả kinh!
Đây là tầng cao nhất, xa hoa nhất. Người dùng phiếu phòng này chắc chắn là người có bối cảnh không bình thường, phòng này có tiền cũng không thể ở được!
Có thể ở nơi này, nếu không phải lãnh đạo gia tộc Douglas thì chỉ có thể là khách nhân gia tộc.
Phục vụ sinh cung kính chà thẻ, rồi cẩn thận đem phiếu phòng trả lại cho Dương Minh, hỏi thăm Dương Minh có cần thêm gì không mới rồi mới thối lui.
"Lão đại, phiếu phòng của anh thật ngưu a. Phục vụ sinh vừa cầm tới, thái độ thoáng cái khác hẳn với lúc trước. " Trương Tân có chút hâm mộ nói.
"Chẳng lẽ ngươi không có sao. " Dương Minh tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
"A! Đúng vậy! Tôi cũng có! Suýt chút nữa quên mất" Trương Tân lúc này mới nhớ tới thẻ phòng của mình cũng là loại này, như vậy mình cũng ngưu A.
Đi tới cửa vào hộp đêm, Dương Minh đem phiếu phòng giao cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy liền biến sắc, nghiêm nghị nói: "Là Dương tiên sinh sao? Lão bản đã phân phó, tôi mang các vị đi dến chỗ khách quý."
Dương Minh cùng Trương Tân đi theo nhân viên phục vụ phía trước đi vào hộp đêm.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, thấy có một cô bé lảo đảo từ trong câu lạc bộ đêm hướng cửa chạy tới, mà ở trong có người hô to: "Đi mau, em chạy trước đi! Rời khỏi nơi này đi."
Nghe được thanh âm này, Dương Minh hơi sửng sờ. Nhìn cô bé chạy tới, Dương Minh không khỏi nhíu nhíu mày!
Tiếng nói lúc trước là của Trần Trạch, trước kia ở quán nước vừa gặp. Mà cô bé chạy đến là bạn gái của hắn Đào Lâm Phương!
"Sử Lai Đặc! Ngươi đi bắt cô nàng Đào Lâm Phương kia! Ta đối phó tên này."
Trong hộp đêm vang lên một cái thanh âm truyền tới: "Mẹ kiếp, Trần Trạch, ngươi có phải chán sống hay không? Đào Lâm Phương yêu ta, đi theo ta, quen ngươi cái rắm à?"
"Vâng. " Sử Lai Đặc lĩnh mệnh, bước nhanh theo hướng cửa mà Đào Lâm Phương chạy trốn đuổi theo.
Mà Đào Lâm Phương trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, hành động tự nhiên cũng rất chậm chạp, cả người lảo đảo thật giống như uống rượu say.
"Lão đại, nàng không phải là mới vừa rồi." Trương Tân cũng nhìn thấy Đào Lâm Phương, có chút kinh ngạc.
"Tớ biết! Bất quá đuổi theo phía sau nàng chính là cái người chúng ta cũng đã gặp. " Dương Minh nhìn Sử Lai Đặc đuổi càng lúc càng gần, cười lạnh một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...