"Ồ? Là con của Trương Lão Phú? Trương Tiểu Nạo à?" Đức ca sau khi nghe xong tên Trương Lão Phú, giọng nói mới trở nên bình thường.
"Là em, là em đây, Đức ca." Trương Khai Viễn tuy không thích cái nhũ danh Trương Tiểu Nạo, nhưng không có cách nào, bố mình cứ thích trước mặt người ngoài mà gọi mình là Tiểu Nạo, vì vậy những người này đều không biết tên thật của mình mà gọi giống như bố mình là Trương Tiểu Nạo
"Ồ, có chuyện gì vậy?" Đức ca sau khi xác nhận được thân phận của Trương Tiểu Nạo mới từ từ nói.
Đức ca này là đồng hương của bố con Trương Khai Viễn, là tay anh chị trong xã hội đen, mấy năm trước nghe nói ở bên ngoài lăn lộn cũng không tồi, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại về quê mà còn bị thương rất nặng. Sau khi dưỡng thương xong liền hoành hành ngang ngược, rất nhanh liền chiêu binh mãi mã trở thành bá chủ ở trong làng, mấy ngày trước lúc về quê ăn tết, Trương Lão Phú có dắt theo Trương Khai Viễn về, sau đó cùng mấy người thân trong làng đánh bài mới quen biết được Đức ca này.
Nói đến Đức ca này luận về bối phận thì là cháu họ xa của Trương lão Phúc, nhưng Trương Lão Phúc cũng không dám tự đại mà cũng gọi là Đức ca, mà Trương Khai Viễn tự nhiên cũng gọi là Đức ca.
Cách xưng hô này xem ra có chút loạn, nhưng người lăn lộn trong xã hội đen đều thích mọi người gọi mình là anh này anh nọ mà Đức ca cũng không ngoại lệ.
Trương Lão Phúc và Trương Khai Viễn giống nhau, đều là những người giỏi xoay sở, cảm thấy Đức ca này ở trong làng rất có sức ảnh hưởng, nói không chừng có lúc nào đó mình lại phải nhờ vả người ta.
Mấy năm nay Trương Lão Phú kiếm tiền ở trong thành phố, cảm thấy nếu không có quan hệ hoặc đường đi thì còn khó khăn hơn là ở quê. Ở quê, đi đâu cũng có thể tìm thấy người thân, bất kể xa gần cũng là người thân, làm việc gì cũng dễ hơn ở thành phố nhiều, vì vậy hắn mới có cái ý tưởng về quê mở một doanh nghiệp lớn.
Nếu là về quê mở doanh nghiệp thì không tránh khỏi phải tạo quan hệ với thế lực đen ở đây để đề phòng bọn chúng làm loạn, mà Đức ca này lại là cháu họ xa với mình, đúng là cơ hội tốt để mình lôi kéo quan hệ.
Cho nên lúc về quê ăn tết lão liền gọi thêm Trương Khai Viễn, sau đó liền mời Đức ca và mấy tên trợ thủ của Đức ca đến đánh mạt chược, dưới sự ám thì của Trương Lão Phú, Trương Khai Viễn đã thua cho Đức ca rất nhiều tiền.
Cứ như vậy, ấn tượng của Đức ca với hai cha con Trương Khai Viễn rất tốt, vì vậy mới vỗ ngực mạnh miệng mà nói, sau này có việc gì nếu mình có thể làm được thì tuyệt không chối từ.
Vì vậy mà lần này Trương Khai Viễn mới nghĩ đến Đức ca, hắn không quen ai trong xã hội đen, duy nhất chỉ biết có Đức ca.Tuy biết bố mình sau này có việc lớn muốn nhờ Đức ca giúp, mình lại gọi Đức ca đi giúp chuyện của mình, cái kiểu nhân tình này dùng một lần là ít đi một lần, đến lúc đó không chừng lại phải chi rất nhiều tiền ra mới được, nhưng cục tức này Trương Khai Viễn không thể nuốt trôi được.
Hắn mà không cho Dương Minh một bài học nhớ đời thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên được, vì vậy lần này đắn đo mãi mới quyết định làm phiền Đức ca một lần, nếu không thì không chừng sẽ tức mà phát bệnh mất.
"Đức ca đúng thật là em có chuyện muốn làm phiền anh, không biết anh có rỗi không?" Trương Khai Viễn cẩn thận hỏi. Hắn cũng không biết mình có thể chỉ đạo được Đức ca hay không, hơn nữa lúc tết bố mình hẹn Đức ca, tuy rằng tiền là mình thua cho Đức ca, nhưng đương nhiên là Đức ca cũng có thể nhìn ra, chuyện này là làm theo chỉ thị của bố mình, Trương Lão Phú.
"Ồ? Chuyện gì, cậu nói trước ra xem nào, xem tôi có làm được không?" Ấn tượng của Đức ca với bố con Trương Khai Viễn cũng rất tốt, dù thể nào thì cũng tính là họ hàng xa, lúc tết còn thua cho mình hơn một trăm ngàn, chuyện này làm cho Đức ca rất cảm kích.
Đức ca tuy ở trong làng làm ăn cũng rất tốt, mở cửa hàng gội đầu, sàn nhảy, nhưng lúc này là lúc chiêu binh mãi mã mà, chiêu binh mãi mã thì phải cần đến số tiền lớn, không có tiền thì ai chịu đi theo mình chứ.
Đúng vào lúc Đức ca đang cần tiền thì bố con Trương Lão Phú lại đưa đến cho mình hơn một trăm ngàn, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt, bảo sao mà Đức ca không cảm kích cho được.
Vì vậy mà hắn mới nhẫn nại với Trương Khai Viễn như vậy.
Đức ca có một bí mật mà chưa từng nói ra, đó là vì nguyên nhân gì mà hắn sau bao năm lăn lộn ở ngoài lại đột nhiên lại về quê, lại còn mang trọng thương nữa. nguyên nhân này, hắn không nói cho bất kì ai kể cả những thủ hạ thân cận nhất cũng vậy.
Bởi vì, đây là nỗi đau vĩnh viễn khắc sâu trong lòng hắn, hắn bị người ta đánh cho chạy về lại còn bị chém cho trọng thương. Suýt nữa thì không còn cả mạng mà về quê, nếu không phải lúc đó có một huynh đệ liều chết bảo vệ hắn thì mộ hắn đã xanh cỏ rồi.
Vốn Đức ca rất oai phong, giờ lại như chó nhà có tang, bị người ta đánh cho bật ra khỏi thành phố đã là nơi huy hoàng một thời của mình, về đến vùng quê nhỏ bé, sau khi khỏi hắn thương thế liền bắt đầu chiêu binh mãi mã.
Múc đích cao nhất của Đức ca không phải là xưng bá trong làng, mà là muốn Đông Sơn tái khởi! Hắn muốn làm cho kẻ làm nhục mình khi trước phải chết không có chỗ chôn thây! Hắn muốn trả thù, đòi lại những gì đã mất.
Đương nhiên ý nghĩ này Đức ca cũng không có nói cho người nào biết, không phải hắn không muốn nói, mà là thời cơ vẫn chưa chín muồi, hắn sợ nhiều người lắm miệng nhỡ để tin này truyền đến tai địch nhân, đến lúc đó người ta sẽ tìm mình để trảm thảo trừ căn, bây giờ mình vẫn chưa phải là đối thủ của người ta.
Vì vậy, bây giờ Đức ca giống như những tên" bộ đội làng" khác vậy, sống mà không có mục đích, dẫn theo đám đàn em làm ăn phi pháp, tuy có chút trái qui định, nhưng cũng bưng bít đi được.
Lúc này nhận được điện thoại của Trương Khai Viễn, trong lòng Đức ca lại bắt đầu sống dậy, nếu như hai bố con Trương Khai Viễn về quê đầu tư mở công ty, không cần nhiều, chỉ cần cho mình làm cổ đông là được rồi, đấy cũng là món tiền không nhỏ rồi.
Trương Lão Phú đúng là cũng có cái ý nghĩ này, nếu mà sớm đem cách nghĩ này nói ra thì không chừng đã không phải tặng cho Đức ca một trăm ngàn kia rồi.
"Đức ca. em lần này tổ chức một buổi họp lớp, đứa con gái mà em thích lại đi cùng thằng khác đến, mà thằng đấy lại coi thường em, em muốn giáo huấn nó một chút." Trương Khai Viễn cũng không dám dấu diếm, chuyện này chắc chắn Đức ca cũng có thể điều tra được ra, đến lúc đó chắc chắn Đức ca sẽ không bỏ qua cho mình.
"Ồ, là chuyện này a." Đức ca trầm ngâm một lúc, cảm thấy chuyện này cũng không có gì, cái loại chuyện giáo huấn người khác mình ở trong làng làm cũng không ít nên nói: "Thằng đó có thân phận bối cảnh gì không?"
"Là một thằng công tử con nhà giàu, trong nhà có rất nhiều tiền." Trương Khai Viễn nói: "Bây giờ còn tự mở công ty."
"Ờ, bên cạnh nó có bảo tiêu hay cao thủ gì không?" Đức ca cũng rất cẩn thận, nghe thấy là con nhà giầu, theo phản xạ liền nghĩ đến bên cạnh người đó có cao thủ hay không.
"Có một thằng là giám đốc bảo an của công ty nó đi cùng, nhưng chúng ta có thể chọn lúc bọn nó không ở cùng nhau để ra tay." Trương Khai Viễn nói.
"Chỉ có một thằng đi theo thôi hả?" Đức ca vừa nghe xong liền thở phào, chấp là gì cái thằng giám đốc bộ bảo an, một thằng thì có cái tác dụng gì, mình đem nhiều người đi không phải nó cũng chết sao?
"Còn một thằng nữa, là Giám đốc vật tư, lúc trước cũng xuất thân là thằng côn đồ." Trương Khai Viễn bỗng nhiên nhớ đến Tất Hải nên vội vàng nói.
"Vậy không có chuyện gì đâu." Đức ca nghe xong không thèm để ý nói: "Có bọn nó ở đấy cũng không sao."
"Vậy Đức ca anh đồng ý giúp em chuyện này?" Trương Khai Viễn nghe giọng điệu của Đức ca, giống như là đã đồng ý rồi, liến vui mừng ra mặt.
"Chuyện này tôi có thể làm được, tự nhiên là sẽ giúp cậu rồi." Đức ca cuời nói: "Lúc nào đây?"
"Càng sớm càng tốt, tốt nhất là trong đêm nay, em bây giờ không chịu được nữa rồi." Trương Khai Viễn kích động nói: "Đức ca, anh biết bọn nó làm nhục em như thế nào không? Bọn chúng sỉ nhục em trước mặt rất nhiều bạn học."
"Được, chờ anh dắt thêm mấy anh em đến, cậu đang ở đâu? Không phải là trong thành phố Tùng Giang đấy chứ?" Đức ca hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...