Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Những người phụ trách trông coi an toàn bên ngoài của Hồ Điệp gia tộc đều là đệ tử đời thứ ba cả, Vương Tung Sơn và Mộc Ân Bình là người đời đầu, Tomb và Tsunami là đời thứ hai, còn Vương Khắc Tiến chính là thế hệ thứ ba.

Tuy rằng những người phụ trách bảo vệ bên ngoài không có mạnh như Vương Khác Tiến, nhưng mà cũng không kém hơn boa nhiêu, cho nên mới được giao trọng trách, nhất là lần này đông hơn người ta nữa, Vương Tung Sơn nghe nói người đến gây sự chỉ dùng một chiêu mà đã đánh ngã bốn người, vậy thì thực lực của người này quả thật không đơn giản!

Tuy rằng Vương Tung Sơn, Mộc Ân Bình, Tomb, Tsunami cũng có thể làm được chuyện này, nhưng bọn họ đều là nhân vật cao cấp của Hồ Điệp gia tộc, làm sao có thể ra đánh tay đôi với một người đến gây chuyện?

"Tại sao không báo cho Mộc quản gia biết? ' Vương Tung Sơn nhíu mày, cho dù người đến gây chuyện có thực lực, thì cũng không đến nổi kinh động đến mình, loại chuyện này trước giờ chưa có, đều là do Mộc Ân Bình đứng ra giải quyết.

"Gia chủ, sáng ngày hôm nay Mộc quản gia đã cùng tiểu thư ra ngoài, tiểu thư hình như là muốn mua vài thứ, Mộc quản gia tự mình đi theo" Người này cung kính nói.

Vương Tung Sơn nghe xong liền gật đầu, bởi vì Hồ Điệp bảo nằm cách xa thành thị, ở bên trong một vùng núi, Vương Tiếu Yên muốn mua đồ, đương nhiên là phải cần xe, nàng ta đã lâu rồi không về, cho nên hẳn là không quen đường, có Mộc Ân Bình đi chung cũng là bình thường.

"Cậu tên là gì?" Vương Tung Sơn hỏi.

"Đệ tử tên là Vương Khắc Triệu!" Người này vội đáp.


"Được, Vương Khắc Triệu, cậu đem tình huống nói rõ cho tôi biết" Nếu Mộc quản gia đã ra ngoài rồi, vậy thì Vương Tung Sơn trở thành người quyết định duy nhất trong Hồ Điệp bảo lúc này, chuyện này cần ông ta đứng ra giải quyết.

"Vâng, gia chủ" Vương Khắc Triệu cẩn thận gật đầu, sau đó nói: "Đệ tử và những người khác đang tuần tra bên ngoài, thì có một người phụ nữ trung niên xuất hiện, hỏi đệ tử là tiểu thư có phải là sẽ kết hôn trong mấy ngày nữa không, đệ tử vốn tưởng rằng bà ta là khách đến tham dự hôn lễ, cho nên cũng không giấu diếm, gật đầu thừa nhận"

"Đàn bà? Sau đó?" Vương Tiếu Yên đính hôn, ở châu Âu cũng không phải là một bí mật gì, cho nên Vương Tung Sơn cũng không kỳ quái, chỉ là, người đến là đàn bà, ít nhiều gì cũng cảm thấy kinh ngạc.

"Sau đó, bà ta lại hỏi, Phương Thiên tiền bối có đến hay không. nhưng mà ngữ khí của bà ta không còn khách khí nữa, khi đó cũng không dùng chữ tiền bối, mà gọi thẳng tên ra." Vương Khắc Triệu không dám dấu giếm, kể lại chi tiết.

"Ồ, bà ta biết Phương lão đầu à?" Vương Tung Sơn cười cười, quay đầu lại nhìn Phương Thiên, chẳng lẽ kẻ thù của Phương Thiên tìm đến cửa?

Phương Thiên lúc này cũng trở nên khó hiểu, tại sao có người chạy đến Hồ Điệp gia tộc để tìm mình? Chuyện này có vẻ kỳ quái nhĩ?

"Vậy cậu trả lời thế nào?" Vương Tung Sơn và Phương Thiên nhìn nhau, thấy Phương Thiên cũng hoàn toàn không biết chuyện gì cả, đành phải tiếp tục hỏi.


"Đệ tử đương nhiên là thành thật trả lời, nói là Phương Thiên tiền bối đã đến Hồ Điệp bảo" Vương Khắc Triệu trả lời.

"Cậu trả lời như vậy cũng không có gì không thích hợp cả" Phương Thiên nói: "Nếu bà ta biết con gái của ta đính hôn, thì bà ta cũng biết đối tượng kết hôn của con gái ta chính là đồ đệ của vua sát thủ, nên bà ta biết Phương Thiên ở đây cũng là bình thường"

"Đúng vậy, nhưng mà kế tiếp, lời nói của bà ta không còn khách khí nữa." Nói đến đây, Vương Khắc Triệu khẩn trương nhìn Phương Thiên và Vương Tung Sơn, không dám nói tiếp nữa.

"Bà ta nói cái gì? Cứ việc nói thẳng!" Vương Tung Sơn phất tay.

"Bà ta nói. nói. kêu cái tên họ Phương ấy lăn ra đây đón ta." Nói xong, sắc mặt của Vương Khắc Triệu trở nên khó xử: "Đệ tử chỉ lập lại lời nói của bà ta thôi, cũng không có ý bất kính với Phương tiền bối"

"Ta biết, không sao" Phương Thiên khoát tay, nhưng mà lông mày của ông ta đang nhíu lại, mình có thêm kẻ thù khi nào? Vì muốn trả thù mà xông vào trong tận Hồ Điệp bảo?

Vương Tung Sơn cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Vương Tung Sơn, nghe ngữ khí của bà ta, có vẻ như là từng có ân oán với Phương Thiên, nhưng mà Vương Tung Sơn cũng rất nghi ngờ mục đích đến gây chuyện của người này.


"Vì thế, mấy người đệ tử bọn con vừa nghe, liền biết người đàn bà này đến gây chuyện.Nhưng mà bà ta chỉ nói là muốn tìm Phương tiền bối, bọn con cũng không dám chậm trễ, liền hỏi tên của bà ta, để thông báo giúp cho bà ta.' Vương Khắc Triệu nói: "Nhưng mà bà ta chỉ cười nhạt, nói là: Kêu tên họ Phương ấy ra đây, hắn sẽ biết là ai đến tìm hắn. Bọn con thấy bà ta không còn khách khí nữa, liền bảo bà ta rời đi. Nhưng không ngờ bà ta vừa ra tay đã đánh ngã bốn đệ tử rồi, con gọi mọi người dừng tay, chạy nhanh đi thông báo, còn những người kia hẳn là đang giằng co với bà ta!"

"Phương lão đầu, ông có kẻ thù là đàn bà à?" Vương Tung Sơn nhìn Phương Thiên, hỏi.

"Ta đã thoái ẩn mười năm rồi, làm gì còn kẻ thù?" Phương Thiên cười khổ: "Ta cũng không biết người đàn bà này là ai!"

"Được rồi, ông cũng không biết, vậy thì chúng ta đi xuống nhìn xem!" Vương Tung Sơn nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của Phương Thiên, cũng biết là ông ta căn bản không rõ thân phận của đối phương, vì thế nói: "Mặc kệ là người nào đến tìm ông, nếu bà ta dám đến trước cửa Hồ Điệp bảo để gương oai, thì ta cũng tuyệt đối không bỏ qua! Người dám đến Hồ Điệp bảo quậy phá, là không coi ta ra cái gì, nếu tin này truyền ra ngoài, chẳng phải là làm cho Hồ Điệp gia tộc mất mặt sao?"

"Bây giờ biết rõ tình huống thì tốt hơn!" Phương Thiên thì không lo lắng về vấn đề mặt mũi, tuy rằng người kia chửi như vậy, nhưng Phương Thiên cũng không tức giận, trên đời này không có gì là tự nhiên, ngay cả hận cũng không có tự nhiên hận, nếu đã đến tìm mình, khẳng định là mình đã đắc tội gì với người ta rồi. Nhưng mà điều duy nhất khiến cho Phương Thiên cảm thấy kỳ quái chính là, mình đã ẩn cư mười năm rồi, tại sao có thể đắc tội với một phụ nữ trung niên?

Vương Tung Sơn gật đầu, đi ra ngoài phòng, Vương Khắc Triệu vội vàng dẫn đường, mà Phương Thiên cũng nhìn Dương Minh, sau đó nói: "Con cũng theo ta đi ra ngoài, nếu cần đánh nhau, thì con thay ta"

"Tốt" Trong lòng Dương Minh cũng rất tò mò, kẻ thù của Phương Thiên rốt cục như thế nào, nếu người này biết Phương Thiên, và còn tìm được đến cửa, nếu không phải có thực lực kinh khủng, thì chính là một kẻ điên đến tìm chết.

Nhưng mà từ một chiêu đánh ngã bốn người có thể nhìn ra, khả năng thứ nhất lớn hơn một chút, nói rõ rằng người đàn bà này có thực lực, nếu không cũng không thể đánh ngã bốn người được.

Dương Minh, Phương Thiên, Vương Tung Sơn đi theo Vương Khắc Triệu ra ngoài Hồ Điệp bảo, đến cửa lớn. Còn chưa đến cửa, nhưng bởi vì có dị năng, cho nên Dương Minh nhìn thấy rất xa, thấy được một mỹ phụ nhân, đang ngạo nghễ đứng trước cửa lớn của Hồ Điệp bảo!


Bà ta rất đẹp, tuy rằng đã có tuổi, nhưng mà không mất điện nước, vừa nhìn đã làm cho Dương Minh kinh ngạc, thân hình của bà ta được bảo trì rất tốt, vô cùng hấp dẫn, vừa nhìn đã biết, đây là kết quả của một quá trình luyện tập không ngừng, là nét đặc trưng của người luyện võ! Vương Tiếu Yên, Victoia cũng như vậy, trên người không có chút thịt dư thừa!

Người như vậy, không biết Phương Thiên đã trêu chọc thế nào? Mỹ phụ nhân này tuy rằng rất đẹp, nhưng mà rất lạnh lùng, trong mắt tựa hồ còn có cả sự tức giận, làm cho người ta rất kính nể! Nhưng mà, khi Dương Minh nhìn bà ta, liền có cảm giác quen mắt, không biết là đã gặp ở đâu rồi.

Đứng trước mặt bà ta là vài tên đệ tử của Hồ Điệp gia tộc, thần sắc của bọn họ đều rất khẩn trương, nhưng mà mỹ phụ nhân này thì lại không hề khẩn trương gì cả, ngược lại rất tùy ý, tựa hồ căn bản là không coi những người này ra gì.

Cái vẻ mặt coi rẻ thiên hạ như vậy, càng biểu hiện thực lực của bà ta, Dương Minh có thể xác định, mỹ phụ nhân này có thực lực, nếu bà ta đã tìm đến đây, hẳn là cũng đoán được việc Vương Tung Sơn sẽ ra mặt cho Phương Thiên, thậm chí là sẽ không đứng nhìn!

Dưới tình huống như vậy mà bà ta còn dám đến, như vậy đã nói rõ một điều, mỹ phụ nhân này có thực lực rất kinh khủng! Bà ta chắc chắn là tuyệt đối nắm chăc, cho nên mới có thể ngạo nghễ đứng trước Hồ Điệp bảo.

Dương Minh tự hỏi, chân không chậm lại, theo Vương Khắc Triệu đi ra ngoài cửa lớn cùng Phương Thiên và Vương Tung Sơn. Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy mỹ phụ nhân này, trong mắt nhất thời lộ ra nhiều biểu tình kỳ quái!

Trong biểu tình này, có kinh ngạc, có vui mừng, có bất ngờ, nhưng trong mắt Phương Thiên, còn có một sự bất đắc dĩ!

Thấy biểu tình của Phương Thiên và Vương Tung Sơn như vậy, Dương Minh cũng biết, hai người khẳng định là có quen biết với mỹ phụ nhân này! Đã như vậy, Dương Minh cũng không còn ý định ra mặt nữa, lẳng lặng đứng một bên quan sát!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui