"Hèn chi em thấy hắn là lạ sao ấy!" Trần Mộng Nghiên cũng không ngu: "Thì ra trước đó hắn thấy anh và em Lâm thân cận, liền chạy đến chổ em mách tội anh! Lúc đó hắn ta đột nhiên nhắc với em về em Lâm nữa chứ!"
"Mong rằng hắn có thể an phận lại một chút" Dương Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Mộng Nghiên nhà anh không thích anh đi đánh người, nhưng mà có vài người thật sự muốn bị đánh"
Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói xong, không khỏi mỉm cười: "Anh đang ví dụ cái gì vậy, chúng ta không thèm để ý đến hắn, em không tin là em Lâm cũng có cái gì với hắn cả. Anh đi đánh hắn, đại biểu là anh không tin bọn em"
Nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, Dương Minh vội vã giải thích: "Anh làm sao mà không tin bọn em chứ? Anh chỉ là nhìn thấy tên này đáng ghét thôi"
"Người đáng ghét rất nhiều, chẳng lẽ anh có thể đi đánh từng người sao? Anh là đại sứ hòa bình à?" Trần Mộng Nghiên nói: "Anh đó, còn như thế này hoài, bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, không thể bình yên lại một chút sao? Anh không biết, anh làm như vậy em lo lắng thế nào à?"
"Được rồi, anh nghe lời em" Dương Minh cũng biết Trần Mộng Nghiên cho đến bây giờ cũng chưa từng thích mình đi đánh người, và đặc biệt khác so với Kinh Tiểu Lộ, Trần Mộng Nghiên được dạy dỗ từ nhỏ ở nhà rồi, nàng ta không cảm thấy hứng thú khi thấy có người con trai khác đánh nhau vì nàng.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên tuy rằng đã cẩn thận đ vào trong hội trường, đến chổ ngồi của mình, nhưng mà vẫn bị những người khác phát hiện.
"Dương Minh! Dương Minh! Dương Minh!" Những người nhìn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đều hô ầm cả lên
"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!." Những người khác nhìn thấy hai người kia tay đang trong tay thì lại hét ầm lên.
Theo bọn họ thấy, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên là trai tài gái sắc, quả thật là cặp tình nhân lý tưởng, thấy tình cảm thắm thiết của bọn họ trên sân khấu, xuống sân khấu rồi, đương nhiên là mong muốn bọn họ tiến thêm một bước nữa.
Trên sân khấu lúc này cũng có vài người đang ca hát, đột nhiên nghe thấy bên dưới truyền đến tiếng reo hò, lúc bắt đầu còn dương dương tự đắc, cho rằng mình hát hay được mọi người ủng hộ, cho nên càng cố gắng hát lên.
Nhưng mà cẩn thận nghe lại, cảm thấy không thích hợp, tại sao bên dưới lại truyền đến tiếng" hôn đi!"? Hôn cái gì? Hôn ai?
Cẩn thận nghe tiếp, sắc mặt liền thay đổi, bởi vì người bên dưới đang hô cái tên" Dương Minh!" chứ không phải là tên của mình, người này liền cảm thấy buồn bực, con mẹ nó, tiết mục của mình không bằng một người đọc thơ diễn cảm?
Vừa rồi hắn ta ở phía sau hậu trường chuẩn bị, cho nên không có nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa của Dương Minh và Trần Mộng Nghiên ở phía trên này, cho nên hắn ta rất bực mình, chỉ là một người đọc thơ diễn cảm thôi thì có gì hấp dẫn chứ?
Có lẽ bởi vì danh tiếng của tiểu tử Dương Minh này! Mọi người không quan tâm đến bài thơ đó, nhưng không thể không quan tâm đến Dương Minh, cho nên mới hò reo như vậy thôi. Nghĩ đến đây, tên này nhất thời có chút nhục chí.
Vốn tưởng rằng sẽ được nổi tiếng trong ngày lễ nghệ thuật này, theo suy nghĩ của hắn là, tìm một ban nhạc trong trường, sau đó viết một bài hát của mình, sau đó biểu diễn trên sân khấu, hay nhất là được mọi người chú ý, như vậy sẽ nổi danh thôi.
Cho nên, trước khi luyện tập, hắn cố ý tìm cán bộ hội sinh viên, nhờ vả đút lót mãi, mới cho tiết mục của hắn xếp phía sau tiết mục đọc thơ diễn cảm! Vì sao lại thu xếp như thế? Bởi vì hắn ta nghĩ rằng, hài kịch, tấu nhạc, biểu diễn tạp kỹ, đơn ca đều có thể hấp dẫn người khác, riêng chỉ có tiết mục đọc thơ này là chẳng có gì thú vị, vì thế tên này liền thương lượng với cán bộ hội sinh viên để tiết mục của mình xếp phía sau tiết mục đọc thơ!
Làm như vậy thật ra cũng có mục đích, trước đó là đọc thơ diễn cảm chẳng có gì thú vị, còn khi hắn xuất hiện, dùng âm nhạc để làm chấn động mọi người, tạo thành một thế đối lập với tiết mục trước, chắc chắn sẽ thu được sự ủng hộ của mọi người!
Nhưng mà không ngờ rằng, Dương Minh lại tự nhiên thế chổ cho tên Hữu Chính Dân kia, kết quá này thì hay rồi, quả thật đúng là tự vả vào mồm mình.
không còn cách nào cả, nếu đã lên sân khấu, tên này chỉ có thể tự nhận là không may thôi, nhịn cục tức xuống, tiếp tục cất cao cái giọng tru của mình lên, mà bên khán giả bên dưới cũng đang nhiệt liệt đáp lại, chỉ là không biết có phải là đáp cho hắn hay không.
Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên, Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng cúi đầu, Dương Minh đưa tay nâng mặt của Trần Mộng Nghiên lên, nhẹ hôn lên môi nàng.
Chỉ chạm nhẹ một cái thôi, Dương Minh cũng không có ý định gì, hắn không muốn bị người ta vây xem cảnh thân mật của mình, nhưng mà cho dù là vậy, người xung quanh cũng la hét ầm lên!
Đứng dậy, tiếng hô quát, tiếng gào thét, ánh đèn huỳnh quang quơ qua quơ lại, cùng với những tiếng vỗ tay nhiệt liệt, vang lên khắp toàn bộ hội trường.
Dưới tiếng ủng hộ của mọi người, Dương Minh kéo tay Trần Mộng Nghiên về chổ ngồi.
"Vừa rồi anh làm gì vậy, làm em sợ muốn chết" Ngồi xuống rồi, Trần Mộng Nghiên vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Anh đột nhiên hôn người ta, làm người khác chế giễu"
"Lúc ở phía sau hậu trường, không phải em đã chủ động hôn anh sao?" Dương Minh cười nói.
"Ở đó không phải ít người sao!" Trần Mộng Nghiên nói xong, sắc mặt đỏ lên: "Hừ, anh chọc em, không thèm để ý đến anh"
Nhưng mà, ngoài miệng tuy rằng nói vậy, nhưng Trần Mộng Nghiên không có vẻ gì là không để ý đến Dương Minh cả, tay nhỏ vẫn nắm chặc bàn tay của Dương Minh.
"Phỏng chừng là cái tên đang hát ở trên hận chúng ta lắm" Dương Minh chỉ vào cái tên đang đứng rống như điên trên sân khấu, cười nói.
"không liên quan đến phần ăn sáng của em" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh, nói.
"Đúng rồi, còn nhớ cái lần chúng ta cùng ngồi với nhau như vậy không?" Dương Minh bỗng nhiên có một cảm giác quen thuộc, nắm lấy tay của Trần Mộng Nghiên, cảm giác rất kiên định.
"Sao lại không nhớ?" Trần Mộng Nghiên làm sao mà quên được? Lúc đó là lần đầu tiên nàng ta có quan hệ tương đối thân mật với Dương Minh, cũng chính là lúc đi coi phim ấy, từ đó về sau, hai người đã xác định quan hệ với nhau: "Bị anh hại chết, lúc đó Trương Tân còn nghĩ chúng ta đã yêu sớm."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Dương Minh cười một cách vô sỉ: "Lúc đó em còn giúp anh làm cái kia. còn nói không phải là bạn gái của anh?"
"Anh đó? Có tin là sau này không làm giúp anh nữa không?" Trần Mộng Nghiên nghe xong, mặt đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Dương Minh, nhưng mà lập tức cảm thấy nhục chí: "Haizzz, bây giờ đã không uy hiếp được anh rồi, trong một tháng, em có mấy ngày không tiện, anh hoàn toàn có thể đi tìm người khác."
Dương Minh nghe thấy Trần Mộng Nghiên có cảm giác ghen, lập tức hoảng sợ, vội vã nói cái gì đó, nhưng mà lại nghe Trần Mộng Nghiên nói thêm: "Nhưng mà, em có thể kết hợp với người khác cùng nhau chống lại anh" Nhìn thấy ánh mắt gian xảo của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh chỉ biết lắc đầu.
"Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một hồi, anh tìm em Lâm cùng chơi đi" Trần Mộng Nghiên không muốn Dương Minh cứ vì mình mà bỏ rơi Lâm Chỉ Vận, vì thế tựa đầu xuống ghế, nhắm mắt lại.
"Chị Mộng Nghiên, chị xem kia, Kinh Tiểu Lộ lên sân khấu kìa!" Lâm Chỉ Vận bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Dương Minh và Trần Mộng Nghiên.
"Ơ?" Trần Mộng Nghiên đương nhiên là biết Kinh Tiểu Lộ rồi, cũng đã hóa giải hiểu lầm lúc đầu, bây giờ nàng ta làm việc cho Dương Minh, Trần Mộng Nghiên cũng không còn ác cảm với nàng, ngược lại cũng có quan hệ không tệ lắm. Nghe Lâm Chỉ Vận nói như vậy, vội vã mở mắt ra, nhìn lên trên sân khấu.
Quả nhiên, Kinh Tiểu Lộ lên sân khấu, chỉ là. trang phục của nàng sao mà thấy quen mắt quá? Trần Mộng Nghiên suy nghĩ một hồi, liền biết Kinh Tiểu Lộ muốn bắt chước theo ai, liền dùng cánh tay huých Dương Minh một cái, nói: "Này, tình nhân trong mộng của anh xuất hiện kìa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...