Người vô tâm nhất đương nhiên là Kinh Tiểu Lộ rồi, nàng ta không có ghen ghét, không đố kị, cũng chẳng hâm mộ gì cả, ngược lại còn đang mừng rỡ vì sự tiến triển của mình và Dương Minh, còn đang mơ mộng về một ngày nào đó mình có thể cùng lên sân khấu biểu diễn với Dương Minh nữa, không cần giống như Trần Mộng Nghiên, chỉ như Lâm Chỉ Vận thôi cũng được, dù sao thì có thể cùng biểu diễn là tốt rồi, ít nhất là cũng có thể biểu lộ tình cảm của mình dành cho Dương Minh.
Chuyện này nếu để cho Dương Minh biết, thì không biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Còn Tôn Khiết thì không có tham gia lễ nghệ thuật này, bởi vì ở nhà còn nhiều chuyện, cha đi rồi, Điền Long cũng đi, sinh ý trong nhà đều để lại trên vai của nàng và Tôn Tam, Điền Đông Hoa còn chưa to61tnghie6p5, không có khả năng tiếp nhận chuyện của công ty được, cần phải trải qua một quá trình học tập.
Cho nên, Tôn Khiết bận túi bụi cả ngày, nàng biết Dương Minh còn có một phần sản nghiệp không nhỏ tại nước X, cho nên không coi trọng phần sản nghiệp của Tôn Gia. Ánh mắt khác nhau, cũng không muốn tranh thủ cái gì cả, cho nên cũng đã giúp nàng giảm bớt không ít chuyện.
Kinh Tiểu Lộ vốn là cũng là một hoa hậu giảng đường được bổ sung, đương nhiên là cũng được yêu cầu lên biểu diễn một tiết mục, nhưng mà Kinh Tiểu Lộ vốn là người của hệ nghệ thuật, cho nên biểu diễn một tiết mục với nàng dễ như trở bàn tay.
Về phần vì sao là hoa hậu giảng bổ sung, chuyện này cũng có chút buồn cười. Theo lý thuyết, với tư chất của Kinh Tiểu Lộ, đừng nói là vào trong top mười của bảng hoa hậu giảng đường, đi vào top năm cũng không có vấn đề nữa là.
Thế nhưng trong thời gian bầu chọn hoa hậu giảng đường, Kinh Tiểu Lộ suốt ngày cứ ăn mặc như một tiểu thái muội, mặt mũi thì trang điểm không khác gì quỷ cái cả, theo quan điểm của sinh viên thời nay thì không ai thích nàng cả, cũng chẳng ai chú ý đến nàng, vì thế khi bầu chọn, đương nhiên cũng không thèm để ý đến nàng.
Lúc Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh nói, mình trang điểm giống một con quỷ, bắt đầu tẩy trang đi, lộ ra vẻ thanh thuần lại, thoáng cái đã hấp dẫn được ánh mắt của đám sắc lang trong trường.
Tất cả mọi người tranh nhau hỏi thăm, ở đâu mà xuất hiện một mỹ nữ đẹp như thế này, giống như là em Lâm từ trên trời rớt xuống vậy, nhất thời làm kinh động mọi người.
Sau khi hỏi thăm mới biết được, là Kinh Tiểu Lộ của hệ nghệ thuật. Mà về phần trước kia Kinh Tiểu Lộ như thế nào, những người này không thèm quan tâm, chỉ cần bây giờ nàng ta đẹp là được rồi.
Nhưng mà top mười hoa hậu giảng đường đã có chủ, cũng không thể thay đổi được. Vì thế, khi biết được người đứng thứ mười đã chuyển trường, Kinh Tiểu Lộ liền được bổ sung ngay vào vị trí thứ mười ấy.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên trở về hậu trường, Trần Mộng Nghiên cũng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy Dương Minh, không đợi Dương Minh có phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã che kín cái môi đang mấp máy muốn nói của Dương Minh.
Đây là lần đầu tiên Trần Mộng Nghiên có hành động to gan như vậy trước mặt công chúng, ngay cả Dương Minh cũng có chút khó tin.
Nhưng mà rất rõ ràng, Trần Mộng Nghiên đã động tình rồi, đã đến mức không còn quan tâm gì nữa.
Dương Minh tin rằng, hồi nãy mà mình cù cưa trên sân khấu thêm một chút nữa, Trần Mộng Nghiên có khả năng sẽ trực tiếp ôm mình trên sân khấu thôi!
Nếu Trần Mộng Nghiên đã không sợ, Dương Minh đương nhiên cũng không sợ. Dương Minh vốn là một người" việc mình mình làm", căn bản là không quan tâm đến người khác nói cái gì, cũng không quản là ở phía sau hậu trường có ai đang nhìn mình không, phối hợp với Trần Mộng Nghiên, ôm hôn một cách đắm đuối, thậm chí là đôi tay cũng bắt đầu không thành thật, sờ loạn lên người của Trần Mộng Nghiên.
Nhưng mà lúc này Trần Mộng Nghiên cũng không cản, tùy ý để bàn tay của Dương Minh làm bậy: "Dương Minh, em muốn." Trần Mộng Nghiên thừa dịp tách môi ra thở dốc, nhỏ giọng nỉ non bên tai của Dương Minh.
Trong lòng Dương Minh khẽ động, nhưng mà cũng biết ở sau hậu trường không có khả năng làm chuyện đó, nói hắn không muốn cũng không có khả năng, hắn nhìn vẻ mặt ửng hồng của Trần Mộng Nghiên, nhỏ giọng nói: "Buổi tối về nhà đi."
"Dạ." Trần Mộng Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Em giúp anh lừa em Lâm đến luôn."
Dương Minh sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của Dương Minh, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh thật muốn tru lên như sói rồi., xem ra lần đọc thơ diễn cảm này rất rất rất thành công rồi!
Sau này mình phải không ngừng cố gắng mới được, tâm của cô nàng Trần Mộng Nghiên này cũng không khó phá lắm, chỉ cần mình đối với nàng tốt, thì nàng đương nhiên cũng sẽ báo lại tốt.
Trần Mộng Nghiên nói xong câu đó, cũng cảm thấy ngượng ngùng, cái này cũng quá mất mặt rồi! Nhưng mà thấy bộ dáng vui vẻ của Dương Minh, trong lòng buồn cười, cái người này nha! Vừa rồi còn thề thốt rằng" Trọn đời bên em", xem ra hẳn là" Trọn đời bên các em" mới đúng.
Từ Khiêm thấy Trần Mộng Nghiên và Dương Minh ôm hôn nhau, cũng không có ý kiến gì cả, mục tiêu của hắn là Lâm Chỉ Vận, thậm chí bây giờ Dương Minh có đè Trần Mộng Nghiên xuống" mần thịt", thì hắn cũng không có ý kiến gì.
Trữ Thầm nhìn Dương Minh ôm ấp Trần Mộng Nghiên, trong lòng có chút ghen ghét, lúc nào mình mới có thể ôm Từ Khiêm ca ca giống như vậy? Vốn muốn châm chọc Dương Minh và Trần Mộng Nghiên vài câu, nhưng mà nhớ lại mình đang đại biểu cho Từ Khiêm, đành phải từ bỏ cái suy nghĩ này.
"Thấy bộ dáng yêu đương của hai người, thật là hâm mộ" Vì Từ Khiêm, Trữ Thầm nói ra một câu trái lương tâm, nàng ta cũng muốn làm lành với Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, để bọn họ đừng đi nói bậy về Từ Khiêm.
Nhìn Trữ Thầm thay đổi thái độ một trăm tám mươi đô, trong lòng Dương Minh âm thầm cười nhạt, cái tên Từ Khiêm này, quả đúng là nhân tài, có thể làm cho một cô gái điên đảo như vậy, đúng là thần kỳ.
Dù biết rằng Trữ Thầm đang giả vờ, nhưng Từ Khiêm cũng biết rằng Dương Minh cũng đã đoán được là Trữ Thầm đang giả vờ rồi, như vậy thì thế nào? Từ Khiêm còn đang muốn để cho Dương Minh và Trần Mộng Nghiên biết, mình đang muốn tốt cho bọn họ.
Đáng tiếc là, Dương Minh cũng hiểu rõ ý muốn theo đuổi Lâm Chỉ Vận của Từ Khiêm, cho dù hắn ta có móc trái tim dơ bẩn của hắn ra, thì Dương Minh cũng không có hảo cảm gì đối với hắn cả, ngược lại còn đạp vào mặt hắn mấy cái cho hết giậ.
Còn Trần Mộng Nghiên, nhìn thấy sự thay đổi của Trữ Thầm, đương nhiên cũng hiểu được là vì Từ Khiêm, nhưng mà trong lòng lại khinh bỉ không gì sánh được, thoáng cái đã có cùng một tư tưởng đối lập với Dương Minh rồi, ấn tượng về Từ Khiêm càng lúc càng xấu, cảm thấy tên này là một tiểu nhân.
Nhưng mà, Trần Mộng Nghiên cũng chỉ cười nói: "Hi hi, bạn và Khiêm ca ca của bạn không phải cũng đang tốt sao?"
Những lời này của Trần Mộng Nghiên, có ý muốn châm chọc, Trữ Thầm làm sao mà không nghe ra được, nhưng mà Trữ Thầm hiển nhiên là cũng muốn ủng hộ cách làm của Từ Khiêm, nên cũng cười nói: "Hi hi, dù Từ Khiêm ca ca đối với người ta rất ác, nhưng mà mình cũng biết, anh ấy đối với mình rất tốt"
Dương Minh thật sự muốn đạp một phát cho cái con bé ngu ngốc này chết cho rồi, thật sự đúng là bại não không thể cứu được nữa, lại còn nói tốt cho Từ Khiêm, thật sự đúng là bó tay. Thế nhưng mà nàng ta muốn làm như vậy, thì ai mà quản được, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên nắm tay đi ra khỏi hậu trường, đi đến hướng hội trường.
"Trữ Thầm thật đáng thương" Trần Mộng Nghiên cũng có chút xúc động, cũng cùng là con gái, hơn nữa lại còn xinh đẹp nữa, Trần Mộng Nghiên cũng có chút tiếc hận cho cô gái này.
"Đường là do mình chọn" Dương Minh cũng không có ý kiến gì: "Nếu cô ta muốn như vậy, chúng ta cũng không có biện pháp quản. Nhưng mà cái tên Từ Khiêm kia, sau này em phải cẩn thận, đừng để hắn qua lại"
"Yên tâm đi, anh muốn em nói chuyện với hắn, em còn không thèm nữa là" Trần Mộng Nghiên còn tưởng rằng Dương Minh sợ Từ Khiêm có chủ ý với mình.
"không phải, anh đang nói là, hắn có chủ ý với Lâm Chỉ Vận, hắn lấy lòng chúng ta, chính vì muốn làm tốt quan hệ, muốn đột phá từ cửa của chúng ta để tạo quan hệ với Lâm Chỉ Vận" Dương Minh giải thích: "Trước đó, hắn có địch ý với anh, nhưng nghe nói em là bạn tốt của Chỉ Vận, hắn liền thay đổi thái độ. Tám phần là hắn cho rằng, anh và Chỉ Vận khẳng định là không có gì, bởi vì em là bạn tốt của Chỉ Vận, anh và Chỉ Vận không thể có chuyện gì được, cho nên thái độ mới thay đổi như vậy!"
"Thì ra là như vậy!" Trần Mộng Nghiên cũng thấy thái độ ngày hôm nay của Từ Khiêm không đúng, nghe Dương Minh giải thích như thế, mới hiểu được ngọn nguồn bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...