Liễu Ky Phi cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ Hứa Tiểu Bân mở miệng.
Hứa Tiểu Bân cũng nhìn ra là Liễu Ky Phi đang chờ mình mở miệng, nhất thời ngượng ngùng, nói: "Phi ca, chuyện này cũng không khác biệt gì lắm, bên đối phương cũng có hứng thú về lần hợp tác này"
"Ừ, vậy là tốt rồi" Liễu Ky Phi cũng đã dự định rồi, dù sao thì lần hợp tác này rất là mê người, trừ phi là Bạo Tam Lập không bị cám dỗ bởi đồng tiền, nếu không thì chắn chắn sẽ đồng ý với cái đề nghị này: "Đúng rồi, là Bạo Tam Lập tự đi sao?"
"Đúng vậy, là Bạo tổng tự đi, còn dẫn theo một Kinh phó tổng nữa" Hứa Tiểu Bân nói: "Xem ra, người ta cũng coi trọng lần hợp tác này với chúng ta"
"Kinh phó tổng?" Liễu Ky Phi nghe mắt lại, hắn nghe đến họ Kinh là thấy khó chịu, nếu như không phải do Kinh Tiểu Lộ, thì hắn làm sao có thể làm ra chuyện lớn như vậy? Có thể bị cái tên Dương Minh kia tát cho một cái bạt tai?
"Đúng vậy, gọi là Kinh Tiểu Lộ, tuổi cũng không lớn, khoảng hai mươi là cùng" Hứa Tiểu Bân nhớ đến tướng mạo của Kinh Tiểu Lộ, không khỏi thầm than: "Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng được, tuổi còn trẻ như vậy mà đã ngồi vào chức phó tổng"
"Cái gì? Kinh Tiểu Lộ" Liễu Ky Phi vừa nghe đến tên này, sắc mặt liền trở nên xấu xí đến cực điểm, hai con mắt trừng lên: "Chú nói là con kỹ. không, là cô gái hai mươi tuổi ấy, là phó tổng sao?"
Liễu Ky Phi vừa định nói chữ" kỹ nữ" ra thì nhanh chóng nuốt vào bụng, đổi giọng ngay, bây giờ hắn không thể để cho Hứa Tiểu Bân phát hiện ra ân oán của hắn và Dương Minh cùn g Kinh Tiểu Lộ, nếu không thì Hứa Tiểu Bân khẳng định sẽ không giúp đỡ hắn nữa.
"Đúng vậy, thật sự là tuổi còn rất trẻ, nhưng mà là một người rất điềm tĩnh, không hề có vẻ kiêu căng của thanh niên ngày nay" Đây là ấn tượng đầu tiên của Hứa Tiểu Bân về Kinh Tiểu Lộ, Kinh Tiểu Lộ trầm tĩnh ít nói, nhưng lại tạo thành ấn tượng bí hiểm trong Hứa Tiểu Bân.
Điềm tĩnh? Liễu Ky Phi tức đến nổi muốn mắng người, con này mà điềm tĩnh thì trên đời này chẳng còn ai hoạt bát cả! Nghĩ lại cái cảnh lúc đầu dụ dỗ mình, Liễu Ky Phi tức đến bốc khói luôn. Hắn đã có thể xác định trăm phần trăm rằng, Kinh Tiểu Lộ này chính là Kinh Tiểu Lộ đó, mặc dù trên đời này có rất nhiều người trùng tên, nhưng Liễu Ky Phi tuyệt đối không cho rằng là trùng hợp đến như vậy.
Khoảng hai mươi tuổi, lại có quan hệ với Dương Minh, Kinh phó tổng này khẳng định là con tiện nhân tối qua! Chỉ là, nó có thể ngồi lên đến chức phó tổng! Xem ra năng lực của tên Dương Minh này không nhỏ, ít nhất là có thể sai khiến được Bạo Tam Lập.
Cái này cũng xác minh được lời nói của trưởng phòng Nghiêm, lẽ nào Dương Minh mới chính là ông chủ phía sau của công ty bảo an Danh Dương?
"Đúng rồi, cái người tên Dương Minh kia, hắn có thân phận gì? Có hỏi thăm hay không?" Liễu Ky Phi hỏi.
"Đã hỏi rồi" Sắc mặt của Hứa Tiểu Bân trở nên nghiêm túc hơn: "Dương Minh là ông chủ của Bạo Tam Lập, gọi là Dương chủ tịch, khách sạn Quốc Tế Tùng Giang mà chúng ta đến ăn, cũng là sản nghiệp của Dương chủ tịch"
"Dương chủ tịch" Liễu Ky Phi nghe xong mấy chữ này, cả người giống như là bị búa tạ đập vào vậy, sắc mặt thay đổi một cách đáng sợ, tiểu tử này sao có thể là Dương chủ tịch? Khách sạn Quốc Tế Tùng Giang cũng là sản nghiệp của hắn? Xem ra hắn rất có thân phận tại Tùng Giang rồi!
Liễu Ky Phi không ngốc, người có thể mở một cái khách sạn quy mô và hoành tráng như vậy, khẳng định là phải có bối cảnh, cũng không có khả năng là một kẻ ngu si không hiểu chuyện kinh doanh. Dự tính của mình sai rồi, muốn hù dọa bọn họ, để cho bọn họ chủ động nhường công ty lại, xem ra khả năng không còn lớn nữa.
Lúc này cần phải dùng mưu kế mới được. Tâm tình của Liễu Ky Phi trở nên rất trầm trọng, lúc đầu hắn nghĩ quá đơn giản, hắn muốn dùng danh tiếng của Liễu gia, áp đặt lên Bạo Tam Lập, sau đó không ra một cắc nào cả, mà lại được nhập cổ phần vào công ty bảo an Danh Dương của Bạo Tam Lập. Nhưng mà bây giờ xem ra, cái khả năng này không thể thành công được, Dương Minh phía sau Bạo Tam Lập có năng lực không nhỏ!
"Ngoại trừ khách sạn Quốc Tế Tùng Giang ra, hắn còn có sản nghiệp nào nữa không?" Liễu Ky Phi âm trầm hỏi, biết được lần này đã đánh giá thấp năng lực của đối thủ rồi.
"Cái này thì em không rõ lắm, những lời này không tiện hỏi trên bàn cơm" Hứa Tiểu Bân lắc đầu ;" Dù sao thì hai bên cũng là lần đầu tiên tiếp xúc, mấy thứ này, chỉ có thể chờ đến khi đạt được ý đồ hợp tác, hai bên có chung nhận thức rồi mới hỏi được"
Liễu Ky Phi cũng biết Hứa Tiểu Bân nói thật, bây giờ chỉ mới bắt đầu hợp tác, lại đi đào sâu vào chuyện nhà của người tay, vậy rõ ràng đã làm cho người ta hoài nghi hành động và mục đích của mình không thuần khiết.
Nhưng mà Liễu Ky Phi nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng, thực lực của Dương Minh ở phía sau Bạo Tam Lập lại ghê gớm như vậy, vốn tưởng rằng Dương Minh chỉ dựa dẫm vào Bạo Tam Lập mà thôi, nhưng mà bây giờ xem ra tình huống hoàn toàn khác.
Dương Minh là ông chủ lớn phía sau, còn Bạo Tam Lập chỉ là làm công cho hắn mà thôi. Đồng thời, trong tay của Dương Minh không chỉ có một công ty bảo an Danh Dương, còn có một khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, thậm chí là có khả năng còn thêm cái khác.
Cứ như vậy, muốn động vào hắn sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều, Liễu Ky Phi cũng không phải cái loại ngu mà tỏ ra nguy hiểm, quay lại hỏi Hứa Tiểu Bân: "Bữa cơm này là ai trả tiền?"
"Chổ đó là địa bàn của người ta, bọn họ làm sao có thể để em trả tiền?" Hứa Tiểu Bân nhún vai.
Nghe Hứa Tiểu Bân nói xong, Liễu Ky Phi cũng không có chút ý niệm vui vẻ gì trong đầu, vốn dĩ hắn muốn cho Bạo Tam Lập mời khách, để làm cho hắn ta chịu lổ, vì bữa cơm này chắc chắn không rẻ.
Nhưng mà nghe Hứa Tiểu Bân nói, cái khách sạn Quốc Tế Tùng Giang này cũng là sản nghiệp của bọn họ, vậy thì cũng chẳng có cái gì gọi là rỉa máu người ta cả, đơn giản là khách sạn của người ta, người ta mời ăn, có cái gì gọi là đâu?
"Tra cho anh! Dùng tiền mời công ty điều tra, điều tra công ty của Bạo Tam Lập và Dương Minh phía sau" Liễu Ky Phi suy nghĩ một chút rồi nói với Hứa Tiểu Bân: "Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng được"
Hứa Tiểu Bân cũng không suy nghĩ nhiều, vì mệnh lệnh của Liễu Ky Phi rất bình thường, điều tra tư liệu của người hợp tác là một chuyện rất rất bình thường.
"Tốt, giao cho em xử lý" Hứa Tiểu Bân gật đầu.
Bên kia, Bạo Tam Lập đem kết quả báo cho Dương Minh một chút, Dương Minh nghe thấy đối phương thực sự có ý định hợp tác, liền bảo Bạo Tam Lập và Kinh Tiểu Lộ cứ việc làm.
Dương Minh không có khả năng mỗi việc đều phải tự giải quyết, nếu như vậy thì hắn sẽ mệt chết.
Hơn nữa, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không được nghi người, nếu như đã giao quyền lực rồi, thì không cần phải can thiệp nữa, chỉ khi nào bọn họ gặp phiền phức không giải quyết được mới xuất hiện thôi.
Ví dụ như lần trước, việc Lưu Sạn và Khúc Đại Danh phản bội, việc này đã nằm ngoài sự khống chế của Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám rồi, chỉ có Dương Minh là có thể đứng ra giải quyết thôi.
"Nhưng mà cẩn thận một chút, thương trường là nơi lừa gạt lẫn nhau, tranh giành điều kiện là không thể thiếu" Dương Minh dặn Bạo Tam Lập: "không nên chỉ vì hợp tác mà hy sinh cái lợi khác"
"Điều này tôi hiểu rõ, hợp tác phải từ hai bên!" Bạo Tam Lập nói: "Nếu như điều kiện của đối phương thật sự quá khó khăn, chúng ta cùng lắm là không tiến nhập cái thị trường này, đối phương có năng lực thì cứ để họ tự tiến"
"Anh có thể hiểu là tốt rồi, chuyện này giao cho anh và Tiểu Lộ toàn quyền phụ trách, có kết quả rồi thì báo cho tôi biết" Dương Minh nói.
Hai ngày nay, Dương Minh bận rộn rất nhiều chuyện, cần phải chuẩn bị cho lễ nghệ thuật, mà lại phải cùng Phương Thiên đi đến châu Âu để từ hôn nữa. Nói thật ra, lần này Dương Minh cảm thấy rất là ngại, tự nhiên mượn chổ của người ta để huấn luyện không công cả nửa tháng, bây giờ lại chạy đến từ hôn, nghĩ thế nào cũng có cảm giác thật là vô sỉ.
Nhưng mà nếu đối phương cũng có ý này, thì Dương Minh cũng không có gánh nặng tâm lý, nói chuyện được thì ngồi với nhau, không nói được thì đứng dậy ra về, đây là một chuyện rất bình thường.
.
Lễ nghệ thuật mỗi năm một lần rốt cục đã mở màn lên, ngày lễ nghệ thuật trong trường đạ học cũng được tiến hành trong toàn bộ trường giống như là đại hội thể dục thể thao vậy, là một trong các hoạt động quan trọng, cũng là nơi mà sinh viên có thể biểu hiện tài năng của mình.
Rất nhiều tài năng trẻ được tìm kiếm thông qua ngày lễ nghệ thuật này, điều này đã tồn tại từ những năm trước, cho nên, mọi người vô cùng nhiệt tình với ngày lễ nghệ thuật này!
Ai nói sinh viên không muốn tham gia hoạt động tập thể? Đó là bởi vì các hoạt động tập thể khác thiếu mất các anh đẹp trai và các em xinh gái, thiếu mất cái điều này thì làm gì còn ai tham gia?
Đương nhiên, nam sinh được chú ý nhất năm nay chính là Dương Minh, cái này không phải là do Dương Minh lớn lên nhìn" bô" trai, tuy rằng hắn tự nhận là không quá xấu xí, nhưng mà không phải là cái loại đẹp trai đến nổi làm cho con gái nhìn thoáng qua thôi cũng đã nằm mộng rồi.
Dương Minh được bầu chọn cao, hoàn toàn là bởi vì cái trận luận võ hồi đầu năm của hắn và bên hội quán Tae Kwon Do! Mọi người đều có khuynh hướng đồng tình cho người yếu cả, nếu như trong lần luận võ đó, Nhâm Kiện Nhân thắng thì bọn họ khẳng định sẽ không có ấn tượng gì với Nhâm Kiện Nhân cả, ngược lại còn nghĩ rằng xã trưởng của một hội quán võ thuật đi đánh một sinh viên bình thường, thắng là một chuyện rất bình thường, cũng chẳng có gì đặc biệt. Hơn nữa, mọi người sẽ nghĩ Nhâm Kiện Nhân ỷ thế hiếp người, một xã trưởng của hội quán Tae Kwon Do lại đi luận võ cùng với một sinh viên bình thường, cho dù thắng thì tính là có năng lực gì?
Nhưng mà, Dương Minh thắng Nhâm Kiện Nhân thì lại khác, Dương Minh có thân phận là một sinh viên bình thường, thắng được xã trưởng Nhâm Kiện Nhân, thoáng một cái đã biến thành anh hùng trong cảm nhận của mọi người.
Trước ngày lễ nghệ thuật hai ngày, cũng đã có người gửi một bài viết lên trên mạng của trường là: Xã trưởng Tae Kwon Do Nhâm Kiện Nhân lần thứ hai khiêu chiến với vua được lòng dân Dương Minh, là muốn trả thù hay là tự chuốc lấy khổ?
Cái bài viết này nhanh chóng trở thành một" hot topic" trong trường, số người xem và bình luận lên như chưa bao giờ được lên, nhanh chóng nhảy lên vị trí top những thread được xem nhiều nhất, còn có cả một cái mục thăm dò số lượng quan tâm của mọi người, chứng minh rằng bài viết này cực kỳ được quan tâm.
Đương nhiên, chỉ cần dựa vào số lượng người bình luận thôi cũng đủ biết rồi, hầu như là mỗi giây là có một bài trả lời bên dưới xuất hiện, hơn nữa những người này đều là loại" đâm hơi, chém gió, ném tạ và quăng gạch"!
"Tôi thấy tám phần là do lần trước Nhâm Kiện Nhân thua, lần này muốn trả thù rồi"
"Hắn không ngại mất mặt sao? Muốn xã trưởng Tae Kwon Do, thua rồi còn lại muốn thua nữa?"
"Mất mặt thì có sao, hắn có thể khiêu chiến lần hai, nói rõ rằng hắn có chuẩn bị mà đến, nhưng mà như vậy cũng không chứng minh được gì"
"Tin đặc biệt, có người nói lần này là do Nhâm Kiện Nhân chủ động khiêu chiến, Dương Minh không thèm phản ứng hắn! Hắn xém tí đã quỳ xuống cầu xin Dương Minh lên sân khấu thì Dương Minh mới miễn cưỡng đáp ứng hắn! Tôi là bạn học của Dương Minh, tôi xin thề là tôi nói sự thật!"
Nhìn những bài viết và câu trả lời trên mạng, Nhâm Kiện Nhân tức đến nổ phổi luôn, những tên này không biết phân biệt thị phi à? Hội quán Tae Kwon Do nói thế nào cũng được trường học ủng hộ, mà những tên này lại có thiên hướng về một tên sinh viên?
Nhưng mà, khi nhớ lại lần luận võ trước đó, Nhâm Kiện Nhân cũng biết những người này là cái dạng gì rồi, dư luận đều ủng hộ kẻ yếu, đây là một chuyện không cách nào thay đổi. Nhâm Kiện Nhân cũng không thể đăng ký một cái nick rồi lên phản bác lại? Làm như vậy thứ nhất là không có thời gian, thứ hai là mọi người thấy nick này mới đăng ký, cũng chẳng ai thèm nghe hoặc tin cả, như vậy chỉ càng làm mất hình tượng thôi! Đến lúc đó bị người ta vạch trần được thì càng thêm nhục nhã, còn không bằng cứ làm bộ không phát hiện ra, mắt không thấy tâm không phiền.
Thứ sáu bốn giờ chiều, ngày lễ nghệ thuật được tổ chức trong hội trường chính thức được khai mạc, trong hội trường không còn chổ ngồi, nhìn đâu cũng thấy người và người, lúc này, có vài người trong hội sinh viên đang đi qua đi lại giữa các hàng ghế, trong tay cầm cái đèn huỳnh quang, đè laser, nước uống, đồ ăn vặt các loại để chào hàng những người khác.
Những cái này đều là thu nhập thêm cho hội sinh viên, tài chính của hội sinh viên cũng nhờ những cách này thu nhập vào, mỗi hội sinh viên bình thường đều có hai quỹ tiền cả. Một là do nhà trường cung cấp, mà cái tiền này thì không thể lộn xộn được, chỉ khi được bên đoàn ỷ của trường đồng ý thì mới có thể dùng được, hơn nữa là phải dùng để tổ chức các hoạt động chính quy.
Đương nhiên, hội sinh viên còn có một quỹ tiền riêng, tiền này là do mọi người trong hội đóng góp, hoặc là nhờ tài trợ, hay là tiền cò khi giới thiệu sinh viên đi dạy thêm, hoặc là chào bán những món hàng như trên để lấy lời.
Những số tiền này đều là do chủ tịch hội sinh viên Từ Khiêm quyết định, ví dụ như mời Dương Minh đi ăn vậy. Đương nhiên, nếu có thể kiếm ra nhiều tiền hơn, Từ Khiêm dĩ nhiên là không bỏ qua rồi.
Ví dụ như việc chào bán những cái đèn huỳnh quang hay là đồ ăn vặt nước uống cho mọi người vậy, như vậy cũng có vẻ giống như là đi xem biểu diễn thật, vả lại mọi người cũng đều vui vẻ mua cả. Dù sao ngồi không một chổ cũng chán lắm, đương nhiên là muốn mua chút gì đó ăn uống, về phần đèn huỳnh quang hay là đèn laser gì đó, mấy thứ này đương nhiên cũng muốn mua, thấy tiết mục đặc sắc thì cầm quơ qua quơ lại cho nó thêm phần kịch tính.
Mà quan trọng nhất chính là mấy thứ này không có đắt, sinh viên có thể mua được, nếu không thì ai lại đi mua mấy thứ vô dụng này.
Đương nhiên, Từ Khiêm cũng có suy nghĩ riêng của hắn, những cái đèn huỳnh quang đó cơ bản đều là mua sỉ về rồi bán giá lẻ, người khác đương nhiên sẽ cảm thấy nó rẻ hơn bình thường rồi! Mà hắn bán những món đồ ăn nước uống kia, cũng không chênh lệch gì với giá của siêu thị cả, cho nên lợi nhuận cũng không tồi.
Cái đèn huỳnh quang và đèn laser có thể tiêu thụ được, cũng là có nguyên nhân. Thứ này rất rẻ, trên cơ bản là mọi người đều mua được, cứ như vậy, hiện trường sẽ trở nên sinh động hơn, tất cả mọi người cầm đèn huỳnh quang quơ qua quơ lại, đó là một cảnh tượng náo nhiệt cỡ nào?
Đây là hoạt động đầu tiên từ khi hắn ngồi vào cái chức chủ tịch hội sinh viên này, hắn muốn được nổi tiếng, khẳng định địa vị của mình trong trường. Trước kia, hắn cũng muốn hấp dẫn ánh mắt của các cô gái khác, rồi xem xét lấy một người chọn làm bạn gái, nhưng mà bây giờ thì hắn không cần nữa, hắn đã xác định được mục tiêu, đó chính là Lâm Chỉ Vận.
Lãnh đạo trong trường lần lượt ngồi xuống hàng ghế đầu, Từ Khiêm cũng ngoắc tay ra hiệu với mọi người, ý bảo có thể bắt đầu được rồi.
Ngọn đèn bên trong hội trường dần dần tắt, một nam và một nữ mặc bộ đồ tây màu đen và một bộ đầm màu hồng chậm rãi bước lên sân khấu. Hai người này cũng là người được chú ý trong trường, nữ mặc dù không được hot và nổi tiếng như những hoa hậu giảng đường trên mạng, còn nam thì cũng không có phong cách như Dương Minh, nhưng mà khi vừa xuất hiện đã được mọi người vỗ tay nhiệt liệt.
Dương Minh và những hoa hậu giảng đường khác đều rất là mờ ảo, đối với phần lớn mọi người mà nói, bọn họ như là thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy, bình thường muốn gặp mặt cũng khó, cho nên mới trở nên ồn ào như vậy.
"Xin chào các vị lãnh đạo tôn kính, các thầy cô cùng tất cả các bạn học" Người nam cung kính nói: "Tôi là Lại Minh Húc, sẽ là người dẫn chương trình tối nay"
Lại Minh Húc vừa nói xong thì bên dưới liền truyền lên một tràng vỗ tay cùng những tiếng hét ồn ào, xem ra Lại Minh Húc này cũng là một người nổi tiếng trong trường rồi.
"Tôi là Trữ Thầm" Cô gái cũng cung kính nói: "Hy vọng mọi người sẽ có một đêm khó quên"
"Lễ nghệ thuật lần thứ hai mươi tám của đại học Tùng Giang bây giờ được bắt đầu trong tối nay" Lại Minh Húc và Trữ Thầm cùng nhau tuyên bố.
Bên dưới lại truyền đến một tràng vỗ tay kịch liệt, tiết mục tiết theo cũng được bắt đầu, bước lên sân khấu đầu tiên chính là một nhóm múa của hội quán múa nghệ thuật, là một điệu múa dân tộc, đương nhiên, điệu múa này nói thẳng ra là không hấp dẫn được giới trẻ hiện nay, nhưng mà lại rất hợp khẩu vị của các lãnh đạo. Tiết mục đầu tiên được lãnh đạo và khách quý gật đầu, tán thưởng nhiệt liệt.
Nhưng mà, giới trẻ xem không hiểu cũng không sao cả, có thể nhìn thấy mỹ nữ múa là được. Bởi vì những nữ sinh lên biểu diễn đều có vóc người rất chuẩn, tướng mạo lại không tồi, vì thế, những tên sắc lang bên dưới bắt đầu bắn mắt ra nhìn.
Từ Khiêm đứng ở phía sau, cũng cảm thấy thỏa mãn với màn mở đầu này, có thể làm cho lãnh đạo và khách quý vui, đã làm cho hắn tốn không ít tâm tư.
Lúc chọn tiết mục, Từ Khiêm không dám loại bỏ các loại ca múa truyền thống như vậy. Dù sao cũng phải nghĩ đến tâm lý của lãnh đạo, không có khả năng không thèm nhìn mặt người ta được. Nhưng mà, hắn giữ lại tiết mục truyền thống, đồng thời cũng làm cho nó trở nên hợp khẩu vị với đám thanh niên hiện nay.
Ví dụ như điệu múa này, tuy rằng là múa dân tộc, nhưng mà hiệu ứng ánh sáng cùng với quần áo của người múa đều thể hiện sự gợi cảm, điều này làm cho các tên không hiểu biết gì về nhảy múa cũng có thể hưởng thức mặt khác của tiết mục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...