"Ok, không thành vấn đề!" Hứa Tiểu Bân đáp ứng, hắn cảm thấy vô cùng vinh dự và vui sướng vì có thể tham gia kế hoạch đầu tư của Liễu Ky Phi, đây là cơ hội mà hắn đã đợi rất lâu rồi, nếu như có thể làm thành công, như vậy thì cái chức quản lí của mình tại Tùng Giang cũng sẽ lên như diều gặp gió, mà bên này nếu thật sự có nghiệp vụ, thì cũng sẽ do mình làm, những người trong tập đoàn cũng không cách nào giành được với mình, dù sao thì bản thân cũng chỉ là quản lí của cái phòng làm việc này, cho dù không thể thăng quan vào trong tập đoàn làm, vẫn tiếp tục để mình ở lại đây, nhưng mà đến úc đó thì cái phòng làm việc này ít nhất cũng sẽ biến thành một cái công ty nhỏ.
Đương nhiên, Hứa Tiểu Bân cũng không sợ người của Liễu gia giở trò sau lưng hắn, điều hắn đi làm một chức vị nhàn hạ trong tập đoàn. Hắn là người thúc đẩy cái mối làm ăn này, đây là một công lao to lớn, nếu như tập đoàn mà dám đối xử với công thần như vậy, thì sau này còn ai mà dám mở rộng nghiệp vụ cho tập đoàn? Còn ai dám bán mạng làm việc? Mà ngay cả chủ tịch tập đoàn cũng không cho phép xuất hiện chuyện này.
Mấy vấn đề này có thể hủy diệt một gốc đại thu che trời.
"Trong các nghiệp vụ quan trọng nhất của Liễu gia chúng ta, thì nghiệp vụ ngân hàng đứng đầu, cái này chú cũng biết đúng không?" Liễu Ky Phi bắt đầu giới thiệu về nghiệp vụ của hắn, hắn cho Hứa Tiểu Bân tạo thành một biểu hiện giả dối, chỉ có như vậy mới có thể mê hoặc được Bạo Tam Lập mắc lừa thôi.
Bây giờ, Liễu Ky Phi không thèm để ý đến việc công ty bảo an Danh Dương có liên quan đến Dương Minh hay không, cho dù không có quan hệ, hắn cũng đã quyết định rồi, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, ai kêu Bạo Tam Lập xui xẻo? Trong mắt của Liễu Ky Phi, hắn là đại biểu cho Liễu gia, đến lúc đó Bạo Tam Lập muốn trả thù thì để cho hắn tìm Liễu gia là được, loại người có xuất thân thấp kém như Bạo Tam Lập, còn có thể làm gì được hắn?
Liễu Ky Phi nghĩ, bất luận là một nhân vật nào, trước mặt thế lực liên hợp của gia tộc, đều phải cúi đầu cả, chỉ cần một câu nói của lão gia tử, thì có thể làm cho mọi người xa lánh hắn, không thể nào tiếp tục lăn lộn trong thương trường được!
Cho nên, Liễu Ky Phi mới nghĩ ra một mưu kế âm hiểm, nếu như công ty bảo an này có quan hệ với Dương Minh, thì coi như là một bài học cho Dương Minh, nếu như công ty bảo an này không có quan hệ với Dương Minh, thì coi như là Bạo Tam Lập xui xẻo.
"Thì ra chúng ta muốn làm nghiệp vụ ngân hàng ở đây!" Hứa Tiểu Bân nghe Liễu Ky Phi nói xong, hai mắt sáng lên, lão gia tử của tập đoàn vô cùng coi trọng nghiệp vụ này, hắn cũng biết, nếu như có thể đưa đẩy để Liễu gia thuận lợi đưa nghiệp vụ này đến Tùng Giang, lão gia tử nhất định sẽ nhìn mình bằng con mắt khác, giao cho trọng trách sẽ trở thành một vấn đề sớm muộn. Suy nghĩ một chút, máu nóng của Hứa Tiểu Bân liền sôi trào lên.
"Ừ, nhưng mà chú không nên nhắc đến anh, anh không muốn xuất đầu lộ diện, khi chú nói về sinh ý, có thể đại biểu cho tập đoàn Giang Duyên tại Hải Thành" Liễu Ky Phi nói: "Anh thì không giống, dù sao anh cũng họ Liễu, nhưng mà chỉ là con cháu họ, nếu như anh làm quá thì đám người trong gia tộc lại nghĩ anh muốn tranh quyền, sau này phát triển cũng không có lợi. Nhưng mà chú thì lại khác, tuy rằng chú cũng là người của Liễu gia, nhưng mà dù sao cũng khác họ, sau này cho dù là phát triển bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ có thể làm nhân viên cao cấp thôi, lão gia tử cũng không có khả năng giao quyền to cho chú"
"Đích thật là vậy" Hứa Tiểu Bân vui vẻ, Liễu Ky Phi muốn giữ kín đáo, vậy thì công lớn lại càng thuộc về hắn, nghĩ đến đây, trong lòng vui vẻ càng thêm vui vẻ: "Phi ca yên tâm, em sẽ không nhắc đến tên anh! Lo lắng của anh là có căn cứ, anh họ Liệu, hơn tuy ở gần lão gia tử, nhưng mà rốt cục vẫn là họ hàng xa, cho nên đám con cháu trong nhà nhất định sẽ chèn ép anh, anh làm như vậy rất là sáng suốt"
"Đúng vậy, nên mới làm phiền chú!" Liễu Ky Phi làm vẻ mặt bình thường, nhưng trong lòng lại nói, mày cho rằng tao thật sự muốn giữ mình như vậy sao? Nếu như có cơ hội này thật làm sao mà tao có thể dâng tặng cho mày? Chỉ là do Dương Minh, cho nên không thể tự đứng ra được, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu Dương Minh nhận ra, nhắc nhở Bạo Tam Lập cảnh giác, vậy thì kế hoạch của mình sẽ không thể thực hiện được. Cho nên hắn quyết định đứng phía sau để thao túng chuyện này, ngoai ra, hắn không phải là không coi thân phận của Bạo Tam Lập ra gì cả, tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng cũng biết những người xuất thân từ lưu mnah, trên người lúc nào cũng có máu điên cả, nếu như đến lúc đó mình chiếm tài sản công ty của hắn, hắn điên cuồng lên thì có thể làm ra rất nhiều chuyện.
Theo Liễu Ky Phi thấy, người như vậy không thể làm được cái trò gì cả, căn bản là không thể động vào được Liễu gia! Nhưng mà người ta lấy một mạng liều một mạng với bản thân hắn thì sao? Hắn là đồ sứ, còn người ta là đá vụn, hai cái đập nhau, chẳng phải là hắn chịu lổ sao?
Có Hứa Tiểu Bân tham dự, đến lúc đó khi mình rời đi, Hứa Tiểu Bân vẫn còn ở Tùng Giang, khi đó Bạo Tam Lập muốn tìm người trả thù, thì cũng chỉ có thể tìm được Hứa Tiểu Bân! Nghĩ đến đây, Liễu Ky Phi liền cười âm hiểm.
Hắn cảm thấy mình quả thật là một thiên tài, một suy nghĩ ghê gớm như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn chưa biết gì của Hứa Tiểu Bân, Liễu Ky Phi liền cảm thấy mình đúng là một nhà quân sự tài ba.
.
Trong một căn biệt thự đơn sơ, một lão già ăn mặc mộc mạc, híp mắt, cầm trong tay một cái radio cũ, đang nhàn nhã nghe một ca khúc vui.
Hoàn cảnh và đồ đạc đẹp đẽ cao quý xung quanh hình thành một trạng thái đối lập với bộ đồ đang mặc trên người của ông ta, nhưng mà ông ta cũng không thèm để ý đến cái này.
Người này, chính là Phương Thiên, bởi vì cái khu nhà cũ đã bị đập bỏ, Dương Minh cũng không còn biện pháp nào, bởi vì căn hộ của Phương Thiên cũng nằm trong diện giải tỏa, như vậy có thể thấy được, cũng là do thân phận của Phương Thiên cả thôi.
Cho nên, Dương Minh liền mua một căn biệt thư tương đối yên tĩnh, vốn Dương Minh muốn mua một căn trong tiểu khu Hoa Thương, nhưng mà Phương Thiên không muốn, có cảm tình đối với chổ cũ, Dương Minh không còn cách nào, đành phải chọn ở gần khu giải tỏa ấy, và cũng gần nhà của bác.
Tôn Khiết cũng có một căn biệt thự ở đây, nhưng mà không có ở đó, bình thường đều ở trong căn nhà gần công ty cả, biệt thự này chỉ thỉnh thoảng đến cùng Dương Minh mà thôi.
Nếu đã mua nhà cho Phương Thiên ở đây, Dương Minh cũng muốn mua cho mình một căn, rồi giao cho Lâm Chỉ Vận. Tuy rằng tạm thời không ở đây, nhưng mà có một điểm dừng chân cũng tốt, Dương Minh có đôi khi cần phải thỉnh giáo Phương Thiên vài chuyện, không có nơi ở là không được, cũng không thể đến chổ Tôn Khiết ở được.
Phương Thiên cũng chẳng có bao nhiêu hành lý, một cái rương cũ nát, vài bộ đồ, một cái TV cũ nát, một cái radio cũng cũ nát, tuy rằng Dương Minh đã trang bị một cái TV 55 inch ở nhà cùng với trang thiết bị hiện đại khác, nhưng mà Phương Thiên vẫn đem theo cái đống cũ nát của mình, Dương Minh không thể hiểu nổi tính cách của Phương Thiên, nhưng mà cũng không ngăn cản.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Phương Thiên sờ trái sờ phải, lấy ra một cái điện thoại di động, đây là cái điện thoại di động có thể nói là rất cổ xưa rồi, thuộc vào cái hàng màn hình trắng đen chỉ có chức năng nghe gọi thôi. Đối với cái điện thoại này của Phương Thiên, Dương Minh cũng không thể nói được gì, Phương Thiên nghĩ những điện thoại di động bây giờ có quá nhiều chức năng, dùng cũng không tiện, làm cho Dương Minh thẹn thùng, người ta làm ra nhiều chức năng, trong mắt của ông ta lại trở thành không tiện?
Nhìn thoáng qua màn hình, khuôn mặt đang vốn buồn ngủ của Phương Thiên bỗng nhiên khôi phục lại bình thường, trở nên sắt bén và khôn khéo. Bởi vì chiếc điện thoại di động này đã được mở chức năng gọi ra quốc tế, bạn bè của Phương Thiên ở khắp năm châu bốn biển cả, rất nhiều người ở nước ngoài, ví dụ như Lý mập mạp vậy.
Để xác định là ai muốn gọi cho mình, Phương Thiên đã đăng ký số này thành số quốc tế rồi, mỗi tháng đều phải trả không ít tiền cho chức năng này, người bình thường cũng chẳng có cần đến cái chức năng này đâu, nhưng Phương Thiên không phải là người bình thường.
"ALo, Vương lão đầu" Phương Thiên nghe điện thoại: "Sao còn chưa chết nữa mà lại gọi điện cho lão gia hỏa như tôi?"
":." Người trong điện thoại kia im lặng một hồi, hiển nhiên là tương đối khó hịu, một lát sau, rốt cục đã không nhịn được, chửi một câu: "Mẹ kiếp, Phương lão đầu, ông có ý gì? Tôi nhỏ hơn ông một tuổi, có chết thì cũng là ông chết trước!"
"Theo ngữ khí như vậy, tâm tình rất tốt?" Phương Thiên cũng chú ý, ông ta biết Vương Tung Sơn là loại người nói chuyện càng tùy tiện thì đại biểu rằng tâm tình càng tốt, nếu như mà nghiêm trang đến mức nặng nề, vậy thì đã gặp phiền phức rồi.
"Cũng tốt" Vương Tung Sơn cười nói: "Nghe nói đồ đệ yêu dấu của ông và con gái bảo bối của tôi đã thành lập một tổ chức tên là Hắc Hồ Điệp, và đang làm ăn rất suông sẻ phải không?"
"Nghe nói cái đầu ông, ông chỉ nghe nói?" Phương Thiên tức giận mắng: "Tôi không tin là ông không âm thầm điều tra"
"Cái này cũng bị ông phát hiện" Vương Tung Sơn cười lơ đểnh, nói: "Cái này không phải đang rất nổi tiếng sao, ông xem đi, ai ai cũng đang truyền miệng về vấn đề này cả"
Phương Thiên trợn mắt nói: "Ông có chuyện gì không? Tôi đang nghe bình luận sách, không rãnh nói nhảm với ông"
"Bên ông là ban ngày, bên tôi là ban đem, ông nói có chuyện gì không?" Vương Tung Sơn cười gian nói.
"À, thì ra lão dâm thần ông không ngủ được, nên gọi điện quấy rối tình dục tôi" Phương Thiên nghe xong cũng cười nói: "Tôi cúp, đến giờ bình luận rồi"
"Cái lão già chết tiệt sắp xuống hố này, chờ một chút!" Vương Tung Sơn tức giận kêu lên: "Ý của tôi là, nếu không có chuyện gì, thì sao nửa đêm lại gọi điện cho ông?"
"." Phương Thiên tắt radio đi, rồi nói: "Được rồi, có chuyện gì nói đi"
"Là như vậy, tôi đột nhiên nghĩ ra một trò chơi hay, ông có muốn cùng chơi với tôi không?" Vương Tung Sơn nhỏ giọng nói.
"Có gì thú vị?" Phương Thiên cũng không có hứng thú, giống như là bình thường, nếu Vương Tung Sơn có chuyện quan trọng, vậy khẳng định sẽ nói, cho nên Phương Thiên mới không có hứng thú.
"Chúng ta chơi từ hôn đi!" Vương Tung Sơn cười thần bí.
"Có ý gì? Ông nói gì? Từ hôn?" Phương Thiên giật mình: "Lão Vương, ông chơi cái gì vậy? Ai từ hôn với ai? Tôi và em gái của ông không phải đã sớm từ hôn rồi sao?"
"không phải là ông, là con gái của tôi" Trên trán Vương Tung Sơn đã chảy ra vài giọt mồ hôi, thầm nghĩ, nhắc đến em gái, cái lão già này lại có phản ứng kịch liệt như vậy, đã sắp xuống lổ rồi, mà còn. vài ngày nữa phải gọi em gái về, cho hai người bọn họ tác hợp với nhau, làm thành mối nhân duyên, vậy thì nhà mình sẽ thành song hỷ lâm môn.
"Con gái của ông? Con gái của ông đã đính hôn?" Phương Thiên nghe đến chuyện của Vương Tiếu Yên, lập tức kinh ngạc.
"không phải là có hôn ước với thằng đồ đệ của ông sao! Là Dương Minh đó, ngoại trừ nó ra thì còn ai?" Vương Tung Sơn bất đắc dĩ nói: "Phương lão đầu, cái não của ông có phải là đã bị nhũn rồi không? Con gái của tôi còn có thể có hôn ước với ai?"
"Từ hôn? Có ý gì? Vương lão đầu, con mẹ nó có phải là ông muốn mượn cơ hội trả thù không?" Phương Thiên vừa nghe xong, liền nổi nóng: "Tôi không cưới em gái của ông, ông muốn tìm lại mặt mũi, không gả con gái của ông cho d8o62 đề của tôi? không lấy thì không lấy, được rồi, vậy từ hôn!"
"Con mẹ nó, ông bị già rồi nên hồ đồ hả? Con gái của tôi bị thằng đồ đệ của ông lừa lên giường rồi, không lấy nó làm chồng thì còn lấy ai?" Vương Tung Sơn vội la lên: "Tôi nói với ông là, chơi từ hôn, gần đây có phải là ông bị đập đầu vào chổ nào không? Nghe không hiểu tiếng người?"
"Tôi có thể nghe hiểu tiếng người" Phương Thiên nhàn nhạt đáp.
"." Vương Tung Sơn thật sự muốn nhào qua điện thoại đập đầu Phương Thiên ghê, nhưng mà ông ta không có thần công đó: "Chơi từ hôn, hiểu hông?"
"Ừ, ông nói một chút đi, tôi nghe" Phương Thiên cũng không chọc ông ta nữa, hỏi.
"Lúc đầu, hai ta đính hôn cho tụi nhỏ, hai đứa nhỏ này không phải là ai cũng không vui sao? Tiểu công chúa nhà tôi vì vậy mà bỏ nhà trốn đi đấy? Làm cho chúng ta lo lắng không ngớt, hai chúng ta lừa bọn nhỏ một chút, ông nghĩ thế nào?" Vương Tung Sơn nói ra suy nghĩ của mình.
"Lừa bọn nhỏ một chút? À, tôi đã hiểu đại khái ý của ông rồi" Phương Thiên nghe xong lập tức nói: "Ý của ông là, ông đồng ý yêu cầu của Vương Tiếu Yên, từ hôn cho nó, tôi cũng không bắt buộc đồ đệ của tôi phải cưới con gái của ông, sau này để cho hai đứa phát hiện ra, trở thành bi kịch?"
"Cái này thì không đến mức thành bi kịch, cho bọn nhỏ một trò đùa thôi!" Vương Tung Sơn vui vẻ nói: "Cũng là ý đó, chúng ta đồng ý giải trừ hôn ước, nhưng mà, phải để cho tụi nhỏ gặp mặt nhau đã, tuy rằng kế thôn không phải là tại nhân nghĩa, nhưng mà muốn từ hôn, thì mọi người cần phải ngồi xuống thương lượng lại một chút."
"Sau đó tụi nhỏ gặp nhau, đều choáng váng, đúng không?" Phương Thiên vừa nghe, chủ ý này cũng không tồi, có ý tứ, cái lão Vương Tung Sơn này cũng thật âm hiểm, ngay cả chủ ý đê tiện như vậy cũng nghĩ ra được.
"Haha, là như thế! Bây giờ tôi nghĩ đến cảnh tụi nhỏ choáng váng, tôi liền cười đến sặc nước!" Vương Tung Sơn cười ha hả nói.
"Lão Vương này, sao ông lại nghĩ ra được cái chủ ý này? Cái này cũng thật là." Phương Thiên khen.
"Hắc hắc, do gần đây tôi không có chuyện gì làm, rãnh rỗi quá rồi, cho nên lên mạng đọc tiểu thuyết ấy mà, phát hiện ra từ hôn đang rất là lưu hành, cho nên đã nghĩ ra chủ ý này" Vương Tung Sơn nói.
"Rất lưu hành? Có ý gì?" Phương Thiên hỏi lại.
"À, bên trong tiểu thuyết, nhân vật chính bị từa hôn, sau đó nổ lực luyện công, sau này thành trùm cuối thiên hạ, ông xem có tương đối lưu hành không." Vương Tung Sơn vui vẻ giới thiệu.
"Ặc." Phương Thiên nghe mà như lọt vào sương mù, nhưng mà mặc kệ là cái từ hôn này lưu hành thế nào thì chủ ý của Vương Tung Sơn cũng rất có ý tứ: "Đó là chuyện trong tiểu thuyết, hơn nữa, ông cũng đưa ra một chủ ý không tồi"
"Hắc hắc, thật ra từ hôn cũng như đính hôn, cũng không khác biệt gì nhau, đến lúc đó tôi sắp xếp nội bộ làm chứng, để cho hai đứa không thể chối cãi được nữa"
"Ừ, cũng được, như vậy đi, tôi lập tức tìm đồ đệ nói" Phương Thiên gật đầu nói.
"Tôi cũng tìm Yên Yên nói vài câu, ha ha" Vương Tung Sơn cười gian cúp máy.
Vì thế, sau khi Phương Thiên cúp điện thoại xong, liền gọi cho Dương Minh.
Dương Minh vừa vào phòng học, điện thoại lại vang lên, vốn không muốn nghe, nhưng nhìn thấy là Phương Thiên gọi đến, Dương Minh không thể không nghe.
"Phương lão đầu, có chuyện gì vậy? Con đang ở trong trường" Dương Minh hạ giọng nói.
Tuy rằng Dương Minh trốn học đã quen, thầy cô cũng chẳng ai quản hắn, nhưng mà hắn cũng không phải loại người làm việc không kiêng nể gì, dù sao thì hắn cũng là em nuôi của Tiếu Tình, biểu hiện không tốt, người ta đương nhiên là sẽ có ý kiến với Tiếu Tình. Cho dù người ta không dám nói gì, thì Dương Minh cũng không muốn bị khinh bỉ.
"Một lát con đến chổ ta một chuyến, có chuyện muốn nói với con" Phương Thiên nói: "Vậy con đi học đi, đến lúc đó rồi tính"
"Tốt, buổi trưa con sẽ qua" Dương Minh đáp ứng xong, liền cúp điện thoại.
"Mỗi ngày mày đều bận rộn nhĩ?" Điền Đông Hoa thấy Dương Minh không chỉ đến muộn, hơn nữa vừa vào phòng đã có điện thoại, cười nói.
"Còn bận bằng mày sao? Phỏng chừng là sau này thời gian đến lớp cũng không có!" Dương Minh cười nói: "Mày tán gái đến nước đó, cũng coi như là xuất thần nhập hóa rồi!"
"Lão đại, mày cũng không nên xem thường tao" Điền Đông Hoa chỉ vào quyển sách trên bàn, nói: "Bay giờ tao đang đọc sách về kinh doanh, chính là không muốn làm mày mất mặt! Sau này mày giao sự nghiệp tại Đông Hải cho tao, tao làm mày lổ tiền, vậy thì đã làm mày thất vọng rồi!"
Dương Minh chỉ đùa một chút thôi, biểu hiện của Điền Đông Hoa gần đây hắn rất rõ ràng, tiểu tử này đã nổ lực không ít, trong ký túc xá mà cũng ngồi xem sách nữa, xem ra thật đúng là muốn làm đại nghiệp.
"Mày có chí khí như vậy thì tốt rồi, kiên trì như vậy, sẽ thắng lợi!" Dương Minh vỗ vai Điền Đông Hoa, hỏi: "Gần đây mày có liên hệ với cha mày không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...